Lời nói của Địa Ma tuy khiến người khác có cảm giác như lạy ông tôi ở bụi này, nhưng ai cũng thấy lão nói rất đúng.
Vừa rồi, khi lão cường nhân Diệp gia ngã xuống đất, Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư và lão quả thực đang chiến đấu trên trời cao, đến khi phát giác ra vấn đề bên dưới, mới bay xuống.
Ba người họ đúng là không có thời gian, cũng chẳng có cơ hội, càng không có bản lĩnh để làm chuyện này.
Một vị Thần Du Chi Thượng tự nhiên bỏ mạng, đây là chuyện lớn đủ để chấn động thiên hạ. Các cao thủ Bát đại gia cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục quấy nhiễu Dương Khai nữa.
Cái chết của cao thủ Diệp gia này quá khó hiểu, chẳng ai cảm thấy được an toàn.
Kẻ hắc thủ mai phục trong bóng tối có thể giết chết một Thần Du Chi Thượng một cách lặng lẽ, thì cũng có thể giết sạch tất cả những người còn lại.
- Chuyện đêm nay đã quấy quả rồi. Dương Lập Đình nhìn sang Mộng Vô Nhai, điềm nhiên nói một câu. - Hôm khác ta lại đến lĩnh giáo cao chiêu của chư vị.
Nói xong, lão nhấc thi thể cao thủ Diệp gia lên, rồi vội vã cùng sáu người còn lại quay về hướng Phong Thần Điện.
Phía Mộng Vô Nhai cũng không muốn giữ lão lại. Lần này họ ra mặt phô trương thanh thế, cũng chỉ vì Dương Khai mà thôi.
- Gom hết thi thể lại, chúng ta cũng đi. Diệp Tân Nhu như hồn bay phách lạc, hạ lệnh rút lui.
Tuy trong đợt hành động đêm nay, cả Bát đại gia đều có tổn thất, nhưng chịu tổn thất lớn nhất, rõ ràng chính là Diệp gia của nàng.
Một vị Thần Du Chi Thượng tự nhiên tử vong, với Diệp gia mà nói, là một sự đả kích nghiêm trọng.
Rất nhanh, tất cả quân địch đều đã thoái lui.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộng Vô Nhai cũng ù ù cạc cạc, nghĩ mãi chẳng hiểu vì sao lão già đó lại chết. Vừa nói, lão liếc Dương Khai một cái nửa vô tình nửa cố ý.
- Nhìn ta làm gì? Dương Khai làu bàu. - Có phải ta làm đâu.
Câu nói này khiến không ít người muốn cười, không lại không cười nổi.
Đúng vậy, tiểu công tử dù có bản lĩnh thông thiên, tiềm lực kinh người, hết lần này đến lần khác tạo ra những kỳ tích không tưởng, nhưng việc giết chết một Thần Du Chi Thượng thì quá xa vời.
- Ta có nói ngươi đâu, làm gì mà nhạy cảm thế. Mộng Vô Nhai trợn trừng mắt, lập tức ý thức được một số chuyện.
Nếu Dương Khai không biện bạch, có thể lão đã không nghĩ đến hắn. Vừa nãy lão liếc nhìn Dương Khai, cũng chỉ là hành động vô thức thôi, nhưng Dương Khai biện minh ngay, liền khiến lão để tâm.
Việc này... thật sự có liên quan đến tiểu tử này? Mộng Vô Nhai bắt đầu thấy mơ hồ.
- Chúng ta cũng dọn dẹp chiến trường đi. Dương Khai nghiêm mặt, nhìn chiến trường hỗn độn rồi ra lệnh.
Các thế lực lớn nhỏ nhanh chóng hành động, thu dọn thi thể của các võ giả tử trận.
Trời tờ mờ sáng, cả đêm ác chiến lại kết thúc thế này. Tuy chẳng khác đầu voi đuôi chuột là mấy, nhưng xảy ra chuyện hệ trọng như vậy, thì chẳng ai có thể ngăn cản được.
Song, qua trận ác chiến đêm nay, tất cả những người ở phủ Dương Khai đều đã biết một chuyện.
Thế cục hiện tại e rằng còn nghiêm trọng hơn những gì Dương Khai đã nói với họ trước đó. Nói cách khác, lời nhắc nhở ngày trước của Dương Khai không chỉ là đe dọa thái quá, mà còn có phần đánh giá thấp mức độ ác liệt của thế cục.
Hắn thật sự đã trở thành kẻ địch của Bát đại gia Trung Đô!
Hơn nữa, còn kéo cả các Thần Du Chi Thượng nhúng tay vào.
Dương Khai có tài đức gì, mà lại khiến những thế lực thượng đẳng của Trung Đô phải kinh động đến vậy? Dương gia thì lại im lặng, bỏ mặc Dương Khai?
Họ không biết, nhưng lại thực sự ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Qua một buổi sáng nghỉ ngơi, chỉnh đốn, rất nhiều người không những không hồi phục lại tinh thần, mà ngược lại còn tiều tụy hơn. Trận đại chiến đêm qua khiến mỗi thế lực đều chịu tổn thất, cao thủ Thần Du Cảnh giảm sút, là tổn thất cực kỳ lớn với những thế lực này.
Mỗi một thế lực đều đau buồn chán chường.
Trong phòng, Dương Khai, Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư và Địa Ma cùng quần tụ, thương thảo sự việc.
- Tiểu Dương Khai, tiếp theo ngươi định làm thế nào đây? Mộng Vô Nhai lại trở về tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, trầm giọng hỏi.
Đại chiến đêm qua, lão không bị thương tổn là mấy, còn Địa Ma hôm nay có vẻ hơi yếu ớt.
- Chắc là đi khỏi đây thôi. Dương Khai lắc đầu cười gượng. - Nơi này đã không chịu chứa chấp ta nữa rồi.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu: - Ngươi nên đi từ lâu rồi mới phải. Nếu ngươi không muốn làm gia chủ Dương gia, thì không nên tham gia vào đoạt đích chiến để quấy nhiễu vũng nước đục này.
Dương Khai chán nản: - Vốn dĩ ta tham gia đoạt đích chiến là để chính danh cho tông môn. Giờ xem ra, chỉ dựa vào lập trường của ta, e là không thể làm được gì.
Lăng Thái Hư trấn an: - Đừng áy náy, tông môn có được chính danh hay không, thì vẫn là tông môn đó thôi, con đừng để tâm thái độ của thiên hạ.
Dương Khai khẽ gật đầu: - Con biết rồi.
Địa Ma cười ha hả: - Đi cũng tốt. Từ nay về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng kệ cá lội. Có lão nô phò tá thiếu chủ, thành tựu tương lai của thiếu chủ chắc chắn sẽ không thể lường được, tốt hơn cái chức gia chủ Dương gia đó gấp mấy trăm lần. Sau này, công lực mạnh hơn hẵng trở về, chỉ e lúc đó bọn Bát đại gia Trung Đô chó má đều phải liếm chân cho thiếu chủ nữa là.
- Ngươi độc mồm quá đấy. Dương Khai trừng lão.
Mộng Vô Nhai lắc đầu bảo: - Tuy lão độc mồm, nhưng đó cũng là lối đi tốt nhất cho ngươi trong tương lai. Hơn nữa, bọn ta đều thấy, với tư chất và tiềm lực của ngươi, thì có thể làm được đến bước này. Ngươi thích hợp với việc đơn độc lang bạt tu luyện hơn là bị trói buộc trong tông môn, gia tộc. Tông môn, gia tộc đều đeo gông xiềng vào người ngươi, nếu ngươi không phá vỡ nó, thì thành tự về sau tất sẽ bị hạn chế.
Dương Khai kinh ngạc, ngước lên nhìn ba người trước mặt, hắn nhận ra họ đều đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng tin tưởng. Hắn lập tức cảm động, mỉm cười đáp: - Vậy thì Dương Khai sẽ cố gắng để không phụ lòng kỳ vọng của các vị.
- Thế thì tốt rồi. Lăng Thái Hư mỉm cười. - Tông môn con không cần phải lo, chỉ cần lão phu còn sống, thì tự biết phải bảo vệ an nguy cho tông môn. Về phía gia tộc, an nguy của cha mẹ con cũng không đáng lo. Dương gia tuy hống hách, bất công với con, nhưng họa không can đến phụ mẫu. Họ sẽ không làm gì với cha mẹ con đâu.
- Điều này thì tất nhiên là con biết. Dương Khai khẽ hít một hơi.
- Thiếu chủ, ngài chuẩn bị khi nào đi? Địa Ma hỏi.
- Càng sớm càng tốt. Vẻ mặt Dương Khai có phần ảm đạm. Mọi nỗ lực bỏ ra trong thời gian qua, nay đành phải vứt bỏ, hắn vẫn cảm thấy nuối tiếc.
- Lão phu phải hồi phục mấy ngày mới được, Địa Ma cũng vậy. Mộng Vô Nhai khẽ đằng hắng. - Mấy ngày này, ngươi hãy lo liệu mà giải thích với người trong phủ đi. Dù gì thì họ cũng đã bỏ biết bao công sức vì ngươi.
Dương Khai khẽ gật đầu, chợt tò mò hỏi: - Mộng chưởng quầy, lão và Địa Ma rốt cuộc đã dùng cách gì để nâng tu vi lên Thần Du Chi Thượng vậy?
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ về bí pháp thông thiên mà họ thi triển đêm qua, dĩ nhiên Dương Khai cũng không ngoại lệ.
Nghe vậy, Mộng Vô Nhai và Địa Ma liếc nhìn nhau, bật cười ha hả.
- Nếu được thì ta cũng muốn nghe thử. Lăng Thái Hư tỏ ra hứng thú.
Mộng Vô Nhai trầm ngâm một lúc, rồi điềm đạm gật đầu. Lão vung tay lên, một luồng năng lượng vô hình bao trùm cả gian phòng, ngăn cách với mọi tai mắt bên ngoài.
- Lão phu biết, bí pháp này của ta và Địa Ma nhất định đã khiến không ít người chú ý và thèm thuồng. Mộng Vô Nhai vừa nói vừa hừ một tiếng: - Nhưng chúng quá thiển cận, tưởng rằng chỉ cần có được bí pháp này của lão phu và Địa Ma là có thể làm lại y nguyên những gì mà bọn ta đã làm. Thật khôi hài làm sao.
Dương Khai kinh ngạc: - Biết phương pháp mà cũng không được ư?
Địa Ma gật đầu nặng nề: - Không được đâu ạ. Có lẽ chúng cũng đã nhìn ra, chúng không thể bắt chước bí pháp của lão Mộng được. Còn về bí pháp của lão nô thì dù chúng có biết, cũng không lên được Thần Du Chi Thượng.
- Tại sao?
- Vì Thần Du Chi Thượng là một cảnh giới không hề giống với các cảnh giới trước. Chưa vượt qua cảnh giới này, chưa có nền tảng của nó, thì không thể làm được. Địa Ma nói vài câu, phát hiện mình chưa nói đến trọng điểm, bèn lúng túng bảo: - Lão Mộng giải thích đi.
Mộng Vô Nhai khẽ cười một tiếng: - Nói một cách đơn giản thì Địa Ma đã từng là Thần Du Chi Thượng, có điều lão đã đánh mất cơ thể của mình, đành phải dùng thân xác người khác. Hiện giờ lão mới chỉ có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng đã có căn cơ của Thần Du Chi Thượng, nắm được bí ẩn của Thần Du Chi Thượng, nên lão thi triển Ma Ảnh Thánh Pháp thì có thể lên đến cảnh giới này.
Dương Khai chợt tỉnh ngộ.
Những Thần Du Cảnh đỉnh phong của Bát đại gia khổ sở truy cầu cả một đời, cũng chỉ vì một cảnh giới cao hơn. Họ không thể phá nát xiềng xích đó, dĩ nhiên cũng không hiểu được bí mật của cảnh giới này. Dù có nắm được Ma Ảnh Thánh Pháp thì đã sao? Vẫn không thể đột phá lên Thần Du Chi Thượng được.
- Còn về lão phu, ha ha... Mộng Vô Nhai cười một tiếng. - Tu vi của ta chỉ bị phong ấn thôi, đêm qua giải một phần phong ấn cũng do bất đắc dĩ.
Dương Khai hơi biến sắc.
Dù đã có suy đoán, nhưng khi suy đoán này bị Mộng Vô Nhai chứng thực, Dương Khai vẫn không dám tin được.
Công lực của Mộng Vô Nhai đang bị phong ấn!
Tự lão phong ấn? Hay là bị người khác phong ấn?
Nếu lão tự phong ấn, thì nguyên nhân là gì? Nếu bị người khác phong ấn, thì đó là ai mà cao thâm đến thế?
Chẳng trách ở Mộng chưởng quầy cứ luôn đầy thần bí, cũng không chịu nhúng tay vào đoạt đích chiến cho lắm. Thì ra là vì lý do này.
Cao thủ Thần Du Chi Thượng đều phải cân nhắc đến thân phận, nào chịu đi ức hiếp người khác trong đoạt đích chiến chứ?
- Có điều, cả lão phu và ma đầu này, tuy dùng những cách khác nhau để lên Thần Du Chi Thượng, nhưng bản thân cũng đều chịu thương tổn. Ma đầu này thì giờ ngươi đã thấy rồi đó. Nên nếu ngươi muốn đi, vẫn phải đợi bọn ta hồi phục hoàn toàn rồi hẵng đi.
Chẳng ai biết liệu Bát đại gia có để mặc cho Dương Khai đi không. Để bảo đảm không có điểm yếu nào, Mộng Vô Nhai và Địa Ma bắt buộc phải duy trì trạng thái tốt nhất.
- Đợi thêm vài ngày thì không sao. Đoán chừng mấy ngày này, Bát đại gia đang điên đầu vì cái chết của cao thủ Diệp gia đây. Dương Khai nhếch miệng cười. - Có điều, hôm nào đó mọi người phải làm một cuộc nói chuyện đàng hoàng về Thần Du Chi Thượng cho Dương Khai mới được.
- Dĩ nhiên rồi, có lão nô đi theo thiếu chủ, tới lúc đó ngài ắt sẽ hiểu. Địa Ma đáp.
Nghĩ một lúc, Dương Khai bèn lấy ra ít Vạn Dược Linh Cao đưa cho Mộng Vô Nhai và Địa Ma: - Thứ này chắc sẽ giúp ích cho việc hồi phục của hai người.
Lăng Thái Hư sáng rỡ hai mắt: - Là thứ đó sao?
Dương Khai gật đầu.
- Thứ gì mà khiến huynh ngạc nhiên thế? Mộng Vô Nhai nhìn Lăng Thái Hư đầy hiếu kỳ.
- Mộng huynh, nhờ thứ này mà ta mới lên được Thần Du Chi Thượng đấy. Lăng Thái Hư điềm đạm trả lời.
Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên: - Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT