Đối mặt với lưỡi kiếm của Thu Ức Mộng, Dương Khai vẫn cứ cười, như thể không biết chết là gì, ánh nhìn sáng quắc nhìn Thu Ức Mộng gần ngay trước mắt hắn, đứng bất động, cũng không vận chân nguyên, như không có ý trả đòn.

Đôi mắt của Thu Ức Mộng đầy đoạn tuyệt, động tác tay càng nhanh hơn.

Ngay sau đó, Dương Khai chợt biến sắc, chấn động khi nhìn vào đôi mắt nàng, đột nhiên giơ tay ra bắt lấy nàng.

Phụt...

Sau một tiếng kêu đau đớn, là máu bắn ra.

Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, hai cường nhân phía sau nhất tề xông ra, điên cuồng lao vào giữa.

Ánh mắt đám người Trần Hiên đầy điên cuồng, chăm chú nhìn vào sắc mặt chấn động vì kinh ngạc của Dương Khai, cười gằn liên hồi.

Ảnh Cửu, Đường Vũ Tiên, Địa Ma đồng loạt bật ra, vượt qua đầu của Dương Khai và Thu Ức Mộng, hướng đến đám người Trần Hiên.

Cuộc chiến bắt đầu trong nhát mắt, võ giả chưa đến Thần Du Cảnh Cảnh căn bản không thể nhúng tay vào, các thống lĩnh trẻ tuổi càng không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa thi triển uy năng võ kỹ và bí bảo của mình.

Quang hoa rực rỡ, sức mạnh tàn phá khắp nơi.

Giữa hỗn loạn, Lạc Tiểu Mạn lảo đảo xông tới bên Dương Khai và Thu Ức Mộng, sau khi thấy rõ tình hình, lập tức bịt miệng, đôi mắt run rẩy.

Thu Ức Mộng lả người vào lòng Dương Khai, mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, bụng dưới của nàng, bị một thanh chủy thủ - chính là món bí bảo nàng cầm khi nãy đâm vào.

Dương Khai thì lại không một chút thương tổn.

- Ngươi làm cái gì vậy?
Dương Khai gầm lên.

- Không hạ thủ được…
Thu Ức Mộng cười khổ sở.
- Ta chỉ có thể nghĩ ra cách này, để mình tạm thời bị loại khỏi chiến cục thôi.

Nhát kiếm vừa nãy của Thu Ức Mộng, tới nửa đường bỗng dưng chuyển hướng, đâm phập vào chính nàng, Dương Khai nhìn ra điều này, mới ra tay ngăn cản.

Nhưng biểu cảm lúc đó của Thu Ức Mộng quá nghiêm túc, khiến Dương Khai cũng bị nàng đánh lừa, tưởng nàng thật sự sẽ hạ thủ với mình.

Đến khi muốn ngăn cản, thì đã không kịp nữa.

Máu trào ra từ bụng Thu Ức Mộng, nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo nàng

- Đừng nói gì nữa.
Dương Khai cau mày, không căng thẳng cho lắm, vết thương của Thu Ức Mộng không phạm đến chỗ chí mạng, chủy thủ đâm vào cũng không quá sâu, lấy Vạn Dược Linh Nhũ trị liệu, chắc một hai ngày nữa là có thể khỏi hẳn, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.

- Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Thu Ức Mộng thở hổn hển, nhưng lại nhìn Dương Khai đầy quật cường.

- Muốn nói gì thì cứ huỵch toẹt ra đi.
Dương Khai hừ lạnh, hôm nay hắn đã bị Thu Ức Mộng chơi một vố quá đáng buồn.

Thu Ức Mộng không để bụng, ngược lại, ánh mắt còn ngập tràn chờ mong, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu lúc nãy ta thực sự đâm ngươi, ngươi sẽ không phản kháng chứ?

- Ngươi nghĩ sao?
Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.

- Ta không biết, ta chưa bao giờ biết được suy nghĩ của ngươi.

- Ta đâu có ngu mà phải đứng một chỗ chờ ngươi đâm chứ!

- Quả nhiên…
Thu Ức Mộng mỉm cười,
- Ngươi quả nhiên vẫn luôn là một kẻ ích kỷ. Nhưng nếu không phải như vậy, thì đã không phải là ngươi rồi.

Dương Khai cười âm trầm:
- Nếu vừa nãy ngươi thật sự đâm xuyên vào suy nghĩ của ta, thì hôm nay ngươi xong đời rồi.

- Ngươi sẽ làm gì ta? Giết ta ư?

- Không đến mức đó, ta chỉ cởi sạch y phục ngươi, sau đó… haha, đánh thật mạnh vào mông ngươi!

Thu Ức Mộng lập tức đỏ mặt, chưa từng có ai nói với nàng những lời mất mặt thế này, cũng không biết tại sao, trong đầu nàng lại hiện ra cảnh mình trần truồng bị Dương Khai đè trên giường mà đánh thật mạnh vào mông.

Xấu hổ chết đi được.

- Hai người đừng nói mấy chuyện này nữa.
Lạc Tiểu Mạn đứng một bên chân tay luống cuống
- Mau chữa thương đi kìa.

- Không chết được đâu.
Vẻ mặt Dương Khai như không có chuyện gì. Hắn bế Thu Ức Mộng lên, ngoảnh đầu nhìn qua trận chiến hỗn loạn, ánh mắt lóe lên tia hàn quang, rồi mới sải bước đi vào trong phủ.

Lạc Tiểu Mạn chạy theo đuôi.

Không lâu sau, ba người đã tới trong phòng Tô Nhan.

Đẩy cửa bước vào, hàn khí lập tức ập tới.

Tô Nhan đang ngồi trên giường hàn băng, nhìn như đang tu luyện, kỳ thực tâm tư nàng hiện không phải ở đây. Phủ Dương Khai xảy ra chiến trận, nàng tất sẽ chú tâm, nhưng vì xuất thân Lăng Tiêu Các, chỉ có thể yên lặng ngồi đợi.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị thương đến nông nỗi này?
Tô Nhan vừa thấy Thu Ức Mộng, vội vàng hỏi.

- Ả ngốc này tự đâm mình đấy.
Dương Khai vừa nói vừa đặt Thu Ức Mộng lên giường băng, mặt giường lạnh như băng này, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Nhưng may mà có hàn khí phong tỏa, nên vết thương của nàng đã nhanh chóng được cầm máu.

- Giao cho nàng đấy.
Dương Khai dặn dò, xoay người đi ra.

Vị trí bị thương của Thu Ức Mộng quá tế nhị, nếu là chỗ khác, Dương Khai hoàn toàn có thể tự xử lí, nhưng ở bụng dưới, thì hắn không tiện động đến, chỉ có thể đưa đến chỗ Tô Nhan, nhờ nàng chăm sóc.

Chỗ Tô Nhan cũng có Vạn Dược Linh Nhũ, nàng biết nên làm thế nào.

Âm thanh từ trận chiến không ngừng truyền đến, nhìn ra, đến một nửa bầu trời gần như đã được hào quang điểm sáng.

Lúc Dương Khai trở lại bên ngoài phủ, phát hiện trận chiến đã rơi vào trạng thái kịch liệt, bên tám lạng người nửa cân.

Bên phe Lạc Diệp Đường của Thu gia, là hơn hai mươi cường nhân trên Thần Du Cảnh Cảnh lục tầng.

Bên phe hắn, Thần Du Cảnh Cảnh đỉnh phong có ba người, Ảnh Cửu, Đường Vũ Tiên, Địa Ma, ai ai cũng bản lĩnh thông thiên.

Thủy Linh cũng lợi dụng thể chất đặc thù của mình để hô phong hoán vũ giữa chiến trường, gây nhiễu loạn tai mắt của kẻ địch.

Những cao thủ Thần Du Cảnh khác thì lại không thiếu. Chỉ so về số lượng, rõ ràng phe hắn chiếm ưu thế hơn, nhưng cường nhân của Lạc Diệp Đường không thể coi thường, cho nên ngay cả khi đã chiếm ưu thế về số đông, cũng không chiếm thế thượng phong được.

Họ nhất thời rơi vào khổ chiến.

Từ khi đoạt đích chiến bắt đầu đến nay, phủ Dương Khai chưa từng phải nếm trải tình trạng này, trận chiến nào cũng đều lấy ưu thế áp đảo kẻ thù cả.

Đám người Trần Hiên cũng kinh ngạc như phe hắn. Họ vốn tràn đầy tự tin, nhưng khi thực sự lâm trận mới phát hiện lời đồn không ngoa, thậm chí còn cho rằng lời đồn đã đánh giá hơi thấp sức chiến đấu của những võ giả ở phủ Dương Khai.

Cường nhân của Lạc Diệp Đường gần như đã dốc toàn lực, mà giờ lại không làm gì được phủ đệ của một công tử Dương gia.

Trần Hiên không khỏi cảm thấy nhục nhã khôn cùng, lão xuống tay càng độc ác hơn, không chút lưu tình.

Dương Khai quan sát một lát, thì không đích thân lâm trận, mà hướng mắt nhìn về nơi xa.

Hắn cảm nhận được, ở đó có nhiều hơi thở của cường nhân hội tụ.

Tu vi của những cường nhân này, không thua gì người của Lạc Diệp Đường, mà số người còn nhiều hơn bọn họ gấp mấy lần!

Không ngoài dự đoán, đó chắc chắn là cường nhân của sáu gia tộc còn lại.

Đúng như Dương Khai dự liệu, cách đây một dặm, trên một các lâu ba tầng, Diệp Tân Nhu đứng ở vị trí thống lĩnh, các công tử, tiểu thư của lục đại siêu cấp thế gia hội tụ ở đây, quan sát trận chiến bên đó từ xa.

Tuy là nửa đêm, nhưng ánh trăng trêu người, bọn họ vẫn nhìn rõ được tất cả những gì xảy ra trước phủ Dương Khai.

Hành động chống đối của Thu Ức Mộng, dấu vết do Dương Khai động thủ, bọn họ đều nhìn thấy.

Nhưng kết quả cuối cùng lại làm họ chấn động!

Người nằm trong vũng máu, lại là Thu Ức Mộng.

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tân Nhu toát lên sự vui sướng khi người khác gặp họa, nàng hừ lạnh tanh:
- Dương Khai quả nhiên mất hết nhân tính rồi, ngay đến Thu Ức Mộng giúp đỡ hắn lâu như vậy, quan hệ tốt đến thế, hắn cũng nhẫn tâm hạ độc thủ.

Đám người Khang Trảm im lặng, tuy bọn họ cũng không thích Diệp Tân Nhu vênh mặt sai khiến, những vẫn rất tán đồng với ý kiến của nàng.

Nơi này cách đó quá xa, họ không thấy rõ trong đó có nội tình gì, chỉ cho rằng chính Dương Khai đã đả thương Thu Ức Mộng.

Từ khi vào trong phủ Dương Khai, Thu Ức Mộng luôn nhẫn nhục chịu khó, làm trợ thủ đắc lực của Dương Khai, thống lĩnh cả phủ, bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng, lại bị hắn đả thương...

Đổi lại là bất kỳ ai, e là cũng đều phải đau lòng đúng không?

Mà, có thể làm ra chuyện này, Dương Khai nào còn nhân tính nữa, thực sự là quá ích kỷ.

Duy chỉ Hoắc Tinh Thần thì mang vẻ mặt dữ tợn, liên tục cười khẩy. Tuy y cũng không thấy rõ, nhưng y sẽ không gật bừa với quan điểm của Diệp Tân Nhu.

- Xem ra, kế sách của ta đã thất bại rồi.
Diệp Tân Nhu nói thì nói vậy, nhưng lại không tỏ ra chút thất vọng, ngược lại còn có vẻ khoái trá, dường như nàng lấy làm vui mừng trước tình cảnh của Thu Ức Mộng, lại vờ vịt:
- Nếu sớm biết thế, ta đã không để Thu tỷ tỷ một mình mạo hiểm. Ầy, chúng ta đánh giá đạo đức Dương Khai hãy còn cao quá. Tên này đã hết thuốc chữa rồi. Hạng tà ma đều là như vậy, lục thân không nhận, thủ đoạn hung tàn, ha ha.

- Tiếp theo làm thế nào đây?
Cao Nhượng Phong trầm giọng hỏi. Cái gọi là kỳ binh Thu Ức Mộng, lại chẳng được tác dụng gì, điều này khiến y hoài nghi liệu có phải Diệp Tân Nhu sớm đã biết kết quả nên mới cố ý làm như vậy, y bất giác nảy sinh ý nghĩ gạt bỏ.

- Xem tiếp cái đã.
Diệp Tân Nhu không hề khẩn trương, ngược lại còn ung dung, bĩu môi nói:
- Xem kìa, đánh nhau rồi.

- Chúng ta đến để tăng viện kia mà?
Khang Trảm nhíu mày.
- Nếu nhắm mắt làm ngơ, e là người của Thu gia sẽ gièm pha mất.

- Để họ đấu một trận thôi mà.
Diệp Tân Nhu khẽ mỉm cười.
- Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên đã thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, ta nghĩ quân của các huynh không ai muốn đụng độ họ vào lúc này đâu nhỉ? Đơi thêm một lát nữa, khi Bá Huyết Cuồng Thuật tiêu tan, chúng ta vào cuộc là được.

Thần sắc mọi người trở nên vô cùng kì quái, nhưng họ không phản bác.

Chẳng ai muốn cao thủ nhà mình chịu thương tổn cả.

Bàn xong, bọn họ im lặng chờ đợi.

Trận chiến càng đánh càng kịch liệt, liên tục có người bị thương và tử vong.

Phủ Dương Khai có tổn thất, người của Lạc Diệp Đường cũng có tổn thất.

Cường nhân Lạc Diệp Đường tuy bản lĩnh ghê gớm, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn cho bản thân giữa trận hỗn chiến này.

Nhất là sau khi Dương Khai vào cuộc, thế cân bằng trong nháy mắt đã bị phá vỡ. Với ác năng phun trào mãnh liệt, tu vi Thần Du Cảnh lưỡng tầng, Dương Khai có thể đơn chiến với một cường nhân Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Sau khi tu luyện ra thức hải, toàn bộ uy lực của thần hồn cũng có thể thi triển ra ngoài, phối hợp thêm với thanh tiểu kiếm bí bảo kia, thì bất thình lình có thể giết chết một người trong một chiêu!

Lạc Diệp Đường tổn thất trầm trọng, tình hình ngày càng tồi tệ. Giữa vòng ác chiến, Trần Hiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, bèn hét lên:
- Diệp tiểu thư!

�� tội với huynh vậy.

Sắc diện Cao Nhượng Phong mờ ảo như sương.

Diệp Tân Nhu nói tiếp:
- Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play