- Dương Chiếu ta dù có nham hiểm xảo quyệt, cũng không đời nào dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đánh bại lão cửu! Trong đoạt đích chiến, đấu trí đấu dũng với lão cửu, ta đã dùng đủ mọi cách. Ta thua, nhưng không oán hận gì! Tiện tỳ, ngươi có không có tư cách để đánh giá ta. Còn dám nói những lời như ban nãy nữa, ta sẽ không ngại cho ngươi làm tiểu thư gia tộc cao quý đầu tiên chết trong đoạt đích chiến đâu... Việc lão cửu dám làm, ta cũng dám làm, hơn nữa ta còn tàn nhẫn hơn hắn!

Giọng nói trầm đục của Dương Chiếu như thốt ra từ kẻ ác ma nơi âm ti địa ngục. Đôi mắt Diệp Tân Nhu lập tức bị lấp đầy bằng sự hoảng hốt và hoang mang.

Nhìn ánh mắt của Dương Chiếu, Diệp Tân Nhu sợ hãi thật sự.

Nàng nhận ra Dương Chiếu không chỉ dọa suông. Nếu nàng còn tiếp tục nói năng lỗ mãng và chọc tức y, rất có khả năng sẽ phải chết tại đây.

- Thiếp sai rồi, thiếp không dám nói nữa.
Diệp Tân Nhu mềm nhũn cả người, thân là nữ nhi, nàng cũng sẽ không thấy xấu hổ vì điều đó.

Dương Chiếu hừ một tiếng lạnh ngắt, rồi thả nàng ra.

Bò dậy từ trên giường, Dương Chiếu nói:
- Lũ người đó tụ tập ở phủ ta, chẳng qua là để mượn danh nghĩa ta mà thôi. Không có ta, chúng cũng có thể mượn danh đại ca được. Nếu Dương gia ta đã cho phép chúng làm vậy, thì ta cũng không cách nào phản kháng! Song, muốn ta dẫn chúng đi đối phó với lão cửu thì không thể được! Ngươi đi đi, kể từ giờ trở đi, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ sẽ do ngươi tiếp quản!

Vẫn còn đang ngập trong cơn hoang mang, Diệp Tân Nhu vừa nghe vậy, liền không kìm được thở dốc, giọng nói đầy run rẩy:
- Nhị công tử, ngài...

- Khỏi phải thắc mắc, từ giờ trở đi, phủ đệ này là của ngươi. Cao thủ của Thất đại gia cũng do ngươi nắm quyền chỉ huy. Ngươi chẳng phải cũng là một nữ nhân đam mê quyền lực sao? Nếu không cùng một giuộc, thì chúng ta đời nào ngồi cùng thuyền. Giờ chính là cơ hội cho ngươi đó.

Diệp Tân Nhu không hề để tâm lời xỉa xói của Dương Chiếu. Hai má nàng ửng đỏ, trông kích động vô cùng, trầm ngâm một chốc, nàng mới nói:
- Nhưng mà... phải giải thích với người trong phủ ra sao đây?

- Cần phải giải thích nữa ư? Ta đồng ý cho chúng mượn danh nghĩa của ta là được rồi. Còn về lời giải thích, tùy ngươi.

Diệp Tân Nhu cười tươi như hoa, nũng nịu nói:
- Nhị công tử bị đả kích, nhưng chưa hề ngã lòng, mà còn khí thế hơn trước. Ngài sắp phải đột phá, cần bế quan tu luyện!

- Rất tốt.
Dương Chiếu cười nhạt.
- Xem ra ta phải cảm tạ ngươi đã tìm giúp ta một cái cớ rất hay để giữ lại thể diện cho ta.

- Người một nhà, đâu cần phải nói lời khách khí.
Diệp Tân Nhu nháy mắt với Dương Chiếu.
- Biết đâu sau này, thiếp sẽ gửi gắm thân mình cho nhị công tử thật thì sao. Chỉ mong khi nhị công tử đã ngồi lên vị trí gia chủ Dương Chiếu, có thể chiếu cố phần nào tới Diệp gia thiếp.

Dương Chiếu cười khẩy:
- Ngươi sống sót khỏi tay lão cửu đi rồi hẵng nói.

Da mặt Diệp Tân Nhu giật giật, hai mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, có điều rất nhanh, nàng bình tĩnh lại, dịu dàng nói:
- Với thế trận hiện tại của phủ ta, Dương Khai đời nào lại có cơ hội khác nữa chứ?

Dương Chiếu nhắm nghiền mắt, không nói gì nữa.

- Thiếp xin cáo lui.
Diệp Tân Nhu chậm rãi lui ra.

Bước ra ngoài phòng, nàng ngẩng đầu lên.

Đêm xuống rồi, trăng tròn vành vạnh treo trên không.

Diệp Tân Nhu mỉm cười, cười một cách khoái trá, rồi ngoảnh lại nhìn về phòng Dương Chiếu, ánh mắt lóe lên sự khinh thường.

Nàng không ngờ Dương Chiếu lại đưa ra quyết định như vậy. Có điều, y đã giao quyền chỉ huy cho nàng, thì nàng thật sự có thể dang rộng hai tay đại náo một phen rồi.

Gương mặt nàng đầy vẻ phấn chấn, tiếng cười khanh khách vang vọng, khiến ai nghe cũng phải sởn tóc gáy.

Không lâu sau đó, các chỉ huy của Thất đại thế lực đã tụ tập trong Thiên Điện, phủ Dương Chiếu.

Diệp Tân Nhu ngồi chễm chệ ở ghế đầu.

Bên dưới, Liễu Khinh Diêu của Liễu gia, Khang Trảm của Khang gia, Cao Nhượng Phong của Cao gia, Thu Ức Mộng của Thu gia, Hoắc Tinh Thần của Hoắc gia, Mạnh Thiện Y của Mạnh gia đều nhìn nàng với sắc diện đầy phức tạp.

Vẻ mặt Diệp Tân Nhu rất điềm nhiên, phong tư trác tuyệt, không hề có chút bất an.

Đưa mắt lướt qua bên dưới một lượt, Diệp Tân Nhu mở lời:
- Mạnh ca ca, đại thiếu gia không đến sao?

Bị nhắc tên, Mạnh Thiện Y bất giác nổi da gà cả người, y trầm giọng đáp:
- Đại thiếu gia nói có lẽ sắp đột phá, đang bế quan, chuyện lần này để Mạnh mỗ toàn quyền thay mặt phủ đại thiếu gia.

Diệp Tân Nhu tỏ ra ngạc nhiên, che miệng cười:
- Ồ, khéo thật đấy, nhị công tử cũng sắp đột phá đó. Ngài ấy cũng phải bế quan, e là phải lâu lắm mới ra được. Người nhà họ Dương thật thú vị, hai huynh đệ cùng đột phá, quả nhiên là rồng trong người, đáng kính phục.

Nghe nàng nói vậy, chúng nhân đều không kìm được biến sắc.

Hoắc Tinh Thần hỏi:
- Diệp muội muội, nhị công tử không ra ngoài, vậy ai phụ trách chuyện liên thủ của Thất đại gia lần này, đừng nói là muội chứ?

- Đúng đấy.
Diệp Tân Nhu đáp nũng nịu, đổi thế ngồi khác trông phong tình hết đỗi.
- Chính là ta.

Hoắc Tinh Thần cười khì một tiếng.

- Nhị công tử nói, trước khi ngài xuất quan, chuyện trong phủ để ta toàn quyền xử lý. Tất cả đều phải nghe lệnh ta!
Thần sắc Diệp Tân Nhu nghiêm túc trở lại, nàng nhẹ nhàng quát lên.

Sắc mặt của sáu người kia đều trở nên quái dị tột cùng.

- Chư vị ca ca, tỷ tỷ đang nghi ngờ năng lực của muội muội phải không?
Diệp Tân Nhu nhìn rõ hết biểu cảm của họ, mỉm cười khẽ hỏi.

- Không dám.
Khang Trảm lắc đầu.
- Có điều, đại sự tầm này, nhị công tử không ra mặt một lời, mà chỉ để Diệp tiểu thư nhắn gửi, thì không thỏa đáng lắm. Dẫu sao thì bọn ta cũng được lệnh gia tộc mình đến đây phò trợ nhị công tử mà.

- Khang ca ca đang nghi ngờ người ta giả truyền lời nhị công tử sao?
Diệp Tân Nhu khẽ cười.
- Ta không bạo gan đến thế đâu. Nếu các vị không tin, có thể hỏi nhị công tử, ngài ấy ở ngay trong phủ.

Khang Trảm nhíu mày, tuy ngoài mặt không vui, nhưng cũng không tiện nhiều lời nữa.

Diệp Tân Nhu đã nói vậy rồi, thì chắc chắn là đã được sự cho phép của Dương Chiếu.

Hoắc Tinh Thần lại nói:
- Nhị công tử không ra mặt cũng được, song ta cảm thấy với uy danh của Diệp muội muội, e là chưa đủ để thu phục chúng nhân.

- Ồ? Hoắc thiếu gia nghĩ vậy... thế theo ý của Hoắc thiếu gia, ai có thể thu phục chúng nhân đây?

Vừa nói, nàng giương ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Thu Ức Mộng. Thu Ức Mộng mang thần sắc lãnh đạm, không chút biểu cảm.

Không chỉ Diệp Tân Nhu nhìn nàng, mà đa số bọn họ đều hướng mắt về phía Thu Ức Mộng.

So với Diệp Tân Nhu, Thu Ức Mộng chắc chắn phải thích hợp để thống lĩnh phủ Dương Chiếu hơn. Nàng có khả năng này.

Song, mới sáng nay, Thu Ức Mộng vừa bị ép rời khỏi phủ Dương Khai, giờ nếu thống lĩnh phủ Dương Chiếu, thì cũng không hợp lẽ cho lắm.

Tạm không nói nàng có đồng ý hay không, đám cao thủ Thất đại gia kia chắc chắn cũng sẽ không cho phép, và càng không nghe theo mệnh lệnh của nàng.

- Thu tỷ tỷ nghĩ sao?
Diệp Tân Nhu nhìn Thu Ức Mộng như thị uy.

Người ta đã hỏi đến tận mặt rồi, Thu Ức Mộng cũng không thể im lặng nữa, nàng điềm đạm nói:
- Muội muội cũng được. Ta tin tưởng vào năng lực của muội muội.

- Nếu tỷ tỷ đã nói vậy, thì muội muội phải gánh việc nghĩa, không dám từ nan.
Diệp Tân Nhu thầm cười trong bụng, vẻ mặt đắc ý.

Hoắc Tinh Thần thở dài, y có thể hiểu tại sao Thu Ức Mộng lại không phản bác, nhưng dù hiểu, cũng không kìm được lửa giận bùng lên trong lòng.

Bộ dạng hiện tại của Diệp Tân Nhu rất có phong thái của một kẻ tiểu nhân đắc chí.

Một cô gái dung mạo xinh đẹp, thân hình thướt tha, nhưng Hoắc Tinh Thần thực sự không vắt ra nổi một chút yêu mến đối với nàng.

Có lẽ đây là mỹ nữ đầu tiên mà sói Trung Đô Hoắc công tử căm ghét.

- Đề tài này nói đến đây thôi.
Diệp Tân Nhu nghiêm mặt, qua đôi ba câu đã xác định quyền lực của nàng ở phủ Dương Chiếu, nàng cất cao giọng:
- Chư vị đều nhận lệnh gia tộc mình mà hội tụ tại đây. Mục đích chỉ có một, đó chính là lật đổ tên Dương Khai ngông cuồng càn quấy. Nếu thất bại, sẽ dẫn đến hậu quả gì, ta nghĩ các vị ắt hiểu rõ. Sức mạnh hiện tại của chúng ta đã vượt hẳn phủ Dương Khai. Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào để đánh đổ lớp phòng ngự của phủ Dương Khai với tổn thất nhỏ nhất, mọi người hãy nêu ra quan điểm của mình, tiểu muội nhỏ tuổi, mong các vị ca ca tỷ tỷ tương trợ hết sức có thể!

Lướt mắt qua xung quanh, Diệp Tân Nhu im lặng chờ đợi.

Liễu Khinh Diêu vẫn nhắm mắt thư giãn, có lẽ sẽ không phát biểu ý kiến. Khang Trảm và Cao Nhượng Phong ghé sát tai nhau, thì thầm to nhỏ gì đó, vẻ mặt nặng nề, trông như đang bàn bạc rất nghiêm túc.

Hoắc đại công tử ngẩng đầu lên nhìn trời, như thể trên đó có mỹ nữ bay qua.

Thu Ức Mộng thần sắc lãnh đạm, nét mặt đau buồn.

Mạnh Thiện Y thì gãi đầu, tỏ ra chán nản.

Thần thái sáu người không đồng nhất, nhưng cũng chẳng một ai lên tiếng.

Đợi mãi hồi lâu, Diệp Tân Nhu mới nhếch miệng cười:
- Xem ra, chư vị đều không có kế sách nào được nhỉ. Nếu vậy thì có thể lắng nghe ý kiến của tiểu muội được không?

Nói rồi, nàng không đợi họ đáp lời, liền tiếp tục:
- Tuy hiện tại trong phủ đã tề tựu cao thủ Thất đại gia, cao thủ hàng đầu lại càng nhiều vô kể, đã đạt được ưu thế và sức mạnh áp đảo, nhưng vẫn không thể xem thường lực lượng của phủ Dương Khai. Phía hắn có một vị Thần Du Chi Thượng, đó là chủ tà tông, Lăng Thái Hư. Lăng Thái Hư không thể ra mặt được, dù sao thì hiện giờ vẫn còn là đoạt đích chiến. Mấy huyết thị ở phủ hắn cũng vì chuyện Dương gia tiết chế trước đây, nên chỉ có thể phái ra hai người trong đoạt đích chiến. Nhưng hắn còn có một cao thủ tà ma, và một hộ vệ Thần Du Cảnh đỉnh phong khác... Mấy tên này là rắc rối lớn nhất.

- Nếu chúng ta tùy tiện tấn công, rất có thể sẽ gánh chịu những tổn thất không đáng có. Bọn người ở phủ Dương Khai, không thể khi dễ được, chúng thường có những hành động gây bất ngờ. Điểm này thì ta nghĩ Hoắc thiếu gia và Thu tỷ tỷ hiểu rõ hơn ai hết.

Hoắc Tinh Thần khẽ cười:
- Đừng có hỏi ta, ta chẳng biết gì đâu. Ở phủ hắn, ngoài chòng ghẹo phụ nữ ra thì ta chẳng làm gì hết. Mỹ nữ ở phủ hắn nhiều lắm đó...

Diệp Tân Nhu mỉm cười:
- Hoắc thiếu gia khiêm nhường rồi. Ai mà không biết công lực hiện tại của huynh đã tăng cao, đến Cao ca ca còn không phải đối thủ của huynh nữa là.

Cao Nhượng Phong tối sầm mặt, bụng thầm mắng “đồ tiện tỳ biết lựa lời”. Ngày đó, Dương Khai tấn công phủ Dương Kháng giữa đêm, Cao Nhượng Phong bại dưới tay gã công tử bột Hoắc Tinh Thần. Y xem đó là mối nhục lớn nhất đời mình, nên bao ngày qua khổ công tu luyện, đợi một ngày sẽ gỡ gạc lại thể diện.

Giờ Diệp Tân Nhu nhắc lại chuyện này, lập tức khiến y tức giận, y lạnh lùng nói:
- Diệp tiểu thư nói chuyện chính đi.

Diệp Tân Nhu mỉm cười với y, tỏ ra day dứt:
- Cao ca ca đừng để ý, muội muội nói bâng quơ thôi, xin tạ tội với huynh vậy.

Sắc diện Cao Nhượng Phong mờ ảo như sương.

Diệp Tân Nhu nói tiếp:
- Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play