Nghe câu trả lời của Dương Khai, Dương Trấn cũng không để bụng, dường như đã đoán được từ trước, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: - Đây đã là lựa chọn của ngươi, thì lão phu cũng không nói nhiều nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt, nhưng mà lão phu phải nhắc nhở ngươi, thất đại gia đã ngửi được mờ ám, sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, Dương gia ta sẽ không vì ngươi mà quyết liệt với thất gia, ngươi không về gia tộc chịu sự bảo vệ, căn bản không cách nào như ý.
Nói xong, Dương Trấn đứng dậy, cùng mấy vị trưởng lão rời đi.
Phu nhân kia trước khi đi còn quay lại nhìn Dương Khai, hạ giọng nói: - Ngươi cứ suy nghĩ đi, làm vậy không hề có hại cho ngươi, coi như thực lực của ngươi bị phế, ngươi vẫn có thể sống bình yên ở Dương gia, gia tộc sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi.
Dương Khai nhìn bà lạnh như băng, trong mắt có tia ác nghiệt.
Phu nhân kia chậm rãi lắc đầu, không nói nữa, theo những người khác đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Khai mới nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt lộ vẻ uể oải.
Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, dùng Vạn Dược linh dịch thì không gì tốt hơn, đây cũng là lí do vì sao hắn giấu Vạn Dược linh dịch đi, ngoài những người mình tín nhiệm nhất biết sự tồn tại của nó ra, chưa từng nói với người ngoài.
Nhưng, bát đại gia thông qua vài điểm đáng ngờ, cũng không phải điều Dương Khai có thể ngăn cản được.
Cũng không thể nói, mình đã có thứ tốt nhất, ngay đến phụ mẫu cũng không quản không hỏi đấy chứ.
Thực lực của những người trong phủ nâng cao nhanh chóng, cũng là vì Hạ Ngưng Thường dùng vạn dược linh dịch khi luyện đan, dược hiệu của linh dịch thẩm thấu vào trong đan dược, kích thích công năng của đan dược, vô tình giúp bọn họ tẩy kinh phạt tủy, ưu hóa tư chất.
Nhưng mà tốc độ của bọn họ nâng cao vẫn là tương đối chậm, suy cho cùng vẫn không bằng trực tiếp dùng linh dịch.
Lấy sự ngang tàn của bát đại gia tộc với mức độ ham muốn đối với Vạn Dược linh dịch mà nói, chuyền lần này rất khó giải quyết, rất có khả năng sẽ trở thành tình thế ác liệt.
Từ trong thiên điện đi ra, đã đụng ngay phải thần sắc kinh hoảng của Thu Ức Mộng.
Dương Khai rất hiếm khi nhìn thấy Thu Ức Mộng chân tay luống cuống như vậy, Thu đại tiểu thư trước nay điềm tĩnh nhẹ nhàng, cho dù gặp phải chuyện lớn hơn nguy hiểm hơn, cũng sẽ không loạn lên như thế.
Nhưng lúc này, sự lo lắng sợ hãi hiện lên trên mặt nàng, chỉ cần không phải người mù, ai cũng có thể nhìn ra.
- Dương Khai. Thu Ức Mộng nhẹ nhàng gọi, giọng nói có chút run rẩy.
Dương Khai bình tĩnh, nhìn thẳng vào nàng: - Đã xảy ra chuyện gì?
- Cha ta phải người tới đưa tin, kêu ta nhanh chóng về gia tộc. Thu Ức Mộng vội vàng đáp.
- Hành động thật nhanh. Dương Khai cười, ánh mắt lại như mũi đao băng hàn.
Dương Trấn đến trước, Thu gia sau đó phái người tới truyền tin cho Thu Ức Mộng, kêu nàng mau trở về Trung Đô, bát đại gia tộc, quả nhiên đều cùng là châu chấu trên một sợi dây thừng.
- Có ý gì? Thu Ức Mộng hồ nghi nhìn Dương Khai, vừa nãy lúc nhận được tin, Thu Ức Mộng cũng không hiểu tại sao lại như vậy, trong lúc hoảng hốt, mới chạy đế đây tìm Dương Khai, lại nghe được câu hắn nói chả hiểu gì cả, tim lại càng lo lắng bất an.
- Không có gì. Dương Khai đổi sắc mặt, mỉm cười nói: - Khi nào xuất phát?
- Lập tức phải đi luôn. Thu Ức Mộng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng - Hơn nữa phụ thân truyền tin đến, muốn ta đưa cả người của Thu Vũ Đường đi nữa.
Thu Vũ Đường, là trợ lực do Thu Ức Mộng đưa đến phủ Dương Khai.
- Ta biết rồi.
Thu Ức Mộng nhẹ lắc đầu, thần sắc đau khổ: - Không biết vì sao, ta lại co cảm giác không yên, dường như lần này đã xảy ra chuyện lớn gì đó, hơn nữa, nếu ra rời khỏi đây, e là… e là sẽ không thể quay lại nữa.
Thu Thủ Thành muốn Thu Ức Mộng đem người của Thu Vũ Đường quay về, đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Thu Ức Mộng không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất không khéo, làm sao không ngửi thấy ẩn ý trong đó.
Chỉ có điều, chuyện này rốt cuộc là vì sao. Nàng đến giúp đỡ Dương Khai tham gia Đoạt đích chi chiến, là tạm thời rời khỏi gia tộc, thay mặt cho Thu gia, chứ không phải bản thân nàng.
Đồng minh thực sự của Thu gia, vốn là Dương gia lão lục Dương Thận, cuộc chiến đoạt đích còn chưa chấm dứt, không có lí gì Thu gia bỗng nhiên triệu hồi nàng.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Dương Khai nhếch miệng cười với nàng.
Thu Ức Mộng vội vàng nắm lấy cánh tay Dương Khai, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn, hạ giọng nói: - Ngươi có phải đã biết gì rồi không?
Dương Khai lắc đầu: - Chuyện của Thu gia, làm sao ta biết được?
- Có phải có liên quan đến mấy vị điện trưởng lão đến tìm ngươi?
Khả năng quan sát của Thu đại tiểu thư, trước giờ luôn khiến người ta giật mình.
- Không có. - Dương Khai lắc đầu như cũ:Đại khái là Thu bá phụ lâu rồi không gặp ngươi, nhớ ngươi thôi, mới gọi ngươi về.
Thu Ức Mộng ngơ ngác nhìn Dương Khai, từ từ buông lỏng hai tay đang nắm hắn, cười khổ: - Ngươi luôn như vậy, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết.
Dương Khai há miệng, lại không biết phải nói gì.
- Nếu đã như vậy… Thu Ức Mộng hít sâu một hơi - Ta không hỏi nữa, ngươi hãy tự bảo trọng.
- Thời gian này, vất vả cho ngươi rồi. Để ta tiễn ngươi! Giọng Dương Khai trầm xuống, nhẹ giọng nói.
Bên ngoài phủ, người của Thu Vũ Đường chờ xuất phát, Thu Ức Mộng và Dương Khai nhìn nhau, chẳng ai nói gì, trong mắt của một người tràn đầy sự chờ mong và khát vọng, một người thì bình thản.
Không khí rất quái dị.
Lâu sau, đôi mắt Thu Ức Mộng mới dần dần trở nên ảm đạm, cười khổ, xoay người, dẫn đoàn người ngựa của Thu Vũ Đường trở về Trung Đô.
Cho đến cuối cùng, nàng cũng không nghe thấy Dương Khai nói một câu giữ lại nào.
Nếu Dương Khai giữ nàng lại, nàng tình nguyện bất chấp triệu hồi của Thu gia, ở lại nơi này.
Dương Khai nhìn nàng rời đi.
Hai người đều biết, Thu Ức Mộng sẽ không quay lại nữa.
Trước mặt bỗng nhiên có ba người đi tới, đi đầu là người bước chân trầm ổn, hai mắt như điện, bên người dẫn theo hai cao thủ đỉnh cao Thần Du cảnh, khí tức nội liễm, không giận tự uy.
Đây mới là thái độ của người quyền cao chức trọng thật sự phải có.
Bước chân của Thu Ức Mộng khựng lại, ngạc nhiên nhìn người đằng trước, khom người hành lễ: - Hoắc bá phụ!
Hoắc gia gia chủ cũng dừng lại, nhìn Thu Ức Mộng, nhẹ gật đầu: - Đại điệt nữ muốn về Trung Đô?
- Vâng. Thu Ức Mộng nhẹ gật đầu, mỉm cười.
- Về thì tốt, về sớm một chút, cha ngươi đang chờ đấy.
Nói xong, dẫn hai cao thủ của Hoắc gia đi nhanh về phía phủ của Dương Khai.
Thu Ức Mộng quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.
Nàng không ngờ, không chỉ có mình bị Thu gia triệu hồi, ngay cả Hoắc Tinh Thần cũng bị đem đi sao.
Hoắc Chính xuất hiện ở đây, rõ ràng là để bắt tên quần là áo lượt Hoắc Tinh Thần. Hoắc Chính không xuất mã, Hoắc gia không ai có thể làm gì được Hoắc Tinh Thần, cho nên hắn phải đích thân đến đây.
Bên ngoài phủ, Dương Khai lạnh nhạt nhìn người đang đi tới, cũng như Thu Ức Mộng, đến chào hỏi Hoắc Chính.
Hoắc Chính nhẹ gật đầu, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt phức tạp.
- Nếu tìm Hoắc công tử, hắn đang ở trong phủ. Dương Khai bình tĩnh nói.
- Ừ, ta tự đi. Hoắc Chính gật đầu, không nhiều lời, dẫn hai vị cao thủ trong tộc bước vào trong phủ Dương Khai.
Một lát sau, Dương Khai liền nghe thấy tiếng gào rú của Hoắc Tinh Thần, rất nhanh, Hoắc Chính đã xuất hiện, Hoắc đại công tử sói già của Trung Đô đang bị hai vị cao thủ cảnh Thần Du tầng chín kẹp ở dưới nách, không thể phản kháng.
- Lão già này, thả ta xuống. Hoắc Tinh Thần giãy giụa cũng không có tác dụng, cao thủ kia không để ý đến hắn.
- Đắc tội với lão tử, mi chết chắc, mi tin lão tử đem mi ra băm cho chó ăn không? Hoắc Tinh Thần liên tục chửi bới.
- Ngươi tính cái gì? Trước mặt lão tử dám xưng lão tử! Hoắc Chính âm trầm nhìn đứa con trai.
Hoắc Tinh Thần lập tức im bặt, cười mỉa nói: - Cha, con không phải nói cha đâu. Nhưng cha rốt cuộc muốn làm gì vậy, trước mặt mọi người, mất mặt quá.
- Chaaaa…… chúng ta bình tĩnh nói chuyện, quân tử động khẩu không động thủ… Được rồi, được rồi, con về Trung Đô với cha, nhưng cha phải để con nói lời từ biệt với Khai thiếu đã, mọi người hoạn nạn có nhau lâu như vậy, con với Dương Khai ít nhiều cũng có tình cảm.
Hoắc Chính dừng bước, nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn Dương Khai, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cao thủ Hoắc gia lập tức buông lỏng cho Hoắc Tinh Thần.
- Ta qua bên kia chờ ngươi. Hoắc Chính nhỏ giọng căn dặn.
- Biết rồi. Hoắc Tinh Thần gật đầu.
Đợi ba người Hoắc gia đi rồi, Hoắc Tinh Thần mới cười ha hả, quay đầu nhìn Dương Khai, nói: - Hình như… đã xảy ra chuyện gì à.
Hắn thấy Thu Ức Mộng cũng đang ở bên kia, dáng vẻ chuẩn bị rời đi, không khỏi trong lòng chợt động, kết hợp với việc cha mình đích thân tới bắt về, Hoắc Tinh Thần cũng ý thức được sự việc bất thường.
- Không tiện nói? Hoắc Tinh Thần nhún vai - Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi, dù sao cha ta cũng đến rồi, ta không thể ở lại nữa, biết quá nhiều đối với ngươi cũng không phải điều tốt.
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Hoắc Tinh Thần thấp giọng nói: - Khai thiếu, ngươi muốn là người làm chuyện đại sự, ta không mong ngươi sớm chết yểu. Lần này ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối là cửa ải khó khăn, ngươi cố gắng vượt qua, đừng quan tâm người khác nhìn ngươi thế nào, ta kiên quyết ủng hộ ngươi, nếu ngươi chết sớm hơn ta, he he… Ta sẽ đào xác ngươi lên, mỗi ngày đánh mấy trăm roi… đời này của Hoắc Tinh Thần ta trước giờ chưa từng coi trọng ai, ngươi đừng chà đạp thành ý của ta.
Dương Khai nhếch miệng cười, rồi cười rộ lên: - Đi đi, không tiễn!
- Cáo từ! Hoắc Tinh Thần cười ha hả, cất bước đi.
Hai công tử tiểu thư của siêu cấp thế gia, cùng lúc rời khỏi phủ Dương Khai, trong đó có một người là cánh tay trái đắc lực cho Dương Khai.
Ngoài phủ đệ, mấy vị quân nhân nghe tiếng mà đến đều vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Biến cố tới nhanh như vậy, như cuồng phong bão táp, không cho chút thời gian chuẩn bị.
Đến khi Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đi khuất rồi, mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mãi lúc sau, mới mồm năm miệng mười hỏi Dương Khai.
- Đừng làm ồn! Hàn Tiểu Thất của Vạn Hoa Cung đã đứng dậy - Các ngươi ầm ĩ như vậy, Dương Khai trả lời thế nào?
Mọi người lập từng im bặt, đôi mắt trông đợi hướng về Dương Khai, hy vọng hắn cho đáp án.
- Vào trong rồi nói. Dương Khai hít nhẹ một hơi, xoay người đi vào trong phủ.
Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT