Nhìn xung quanh, Dương Khai lập tức phát hiện ra đám đông Lăng Tiêu Các đang xôn xao, tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng mách bảo có điều bất ổn, thần sắc lập tức trầm xuống.

- Dương sư huynh, Tô sư tỷ!
Lý Vân Thiên kêu đến xé ruột xé gan
- Tô thiếu…Tô thiếu bị người ta đâm rồi!

Tô Nhan lập tức thất sắc, nhân ảnh trắng toát hóa thành một luồng hào quang len lỏi vào trong đám đông, Dương Khai theo sát phía sau.

Nhìn vào trong, họ không kìm được nheo mắt lại, sắc mặt tái mét.

Giữa đám đông, Tô Mộc tái nhợt mặt mày, ngồi khoanh chân dưới đất, ngực phải vẫn còn cắm nguyên một thanh kiếm xuyên qua, miệng và mũi không ngừng ứa máu, khí huyết yếu ớt. Y thở hổn hển, như cái ống trong lò rèn cũ nát mỗi khi động vào là tắc đến khổ sở.

Một vị sư thúc Lăng Tiêu Các ngồi phía sau, tay đỡ lưng và truyền chân nguyên cho y.

Hai mắt Tô Nhan liền đỏ lên.

Nàng và Tô Mộc là tỷ đệ, thấy đệ đệ của mình bị hại thê thảm như vậy, làm sao không đau lòng?

Dương Khai dẹp đám người ra, tức tốc bước lên trước, đưa tay đặt lên cổ Tô Mộc dò xét một hồi, rồi bấm đầu ngón tay búng ra một ít Vạn Dược Linh Nhũ cho vào miệng y.

Trút linh nhũ vào, Dương Khai đưa tay rút trường kiếm trên ngực Tô Mộc, máu trào ra nóng hổi.

Hắn đánh ra vài luồng chân nguyên chặn máu đang chảy ở miệng vết thương, rồi trấn an Tô Nhan:
- Không sao nữa rồi.

Tô Nhan khẽ gật đầu.

Có Vạn Dược Linh Nhũ, tính mạng của Tô Mộc không đáng lo nữa, thậm chí có thể biến họa thành phúc, công lực được nâng lên một chút. Nhưng... nếu hắn và Tô Nhan không đến kịp thời, nếu chậm thêm chỉ nửa canh giờ thôi, kết cục của Tô Mộc sẽ ra sao, rất khó nói.

Cho dù không chết, cũng có thể tàn phế suốt đời!

Chậm rãi đứng lên, Dương Khai điềm tĩnh xoay người, nhìn về phía Khang Trảm.

Khang Trảm lập tức cảm thấy môi khô khốc, Dương Khai im lặng khiến y thực sự khó xử, lập tức ý thức được lần này e là không ổn rồi.

- Ai làm?
Dương Khai nhìn xoáy vào Khang Trảm, khẽ khàng hỏi một câu.

Khang Trảm nuốt nước miếng, ngập ngừng nói:
- Cửu công tử, chỉ là ngoài ý muốn…

- Ai làm…

Khang Trảm nhíu mày, tuy biết rõ tính ngang tàng của Dương Khai, nhưng y là kẻ đã để việc này xảy ra, và cũng là công tử Trung Đô, lẽ dĩ nhiên sẽ không tỏ ra quá khiếp đảm, y trầm giọng nói:
- Cửu công tử, đây là đoạt đích chiến, chết một hai người là chuyện bình thường. Giữa ta và ngươi có quan hệ đối địch, không nói chuyện vị bằng hữu này hiện giờ không đáng lo về tính mạng, dù có chết, cũng đã có là gì. Người chết dưới tay cửu công tử, lẽ nào còn ít hay sao?

- Quả thực không ít.
Dương Khai gật đàu
- Ta đã giết không ít người. Nếu người thân, bằng hữu của họ muốn báo thù, cứ trực tiếp đến tìm ta là được. Bây giờ có kẻ đả thương người của ta, ta cũng phải báo thù, cho nên ta muốn biết, là do ai làm.

Khang Trảm lập tức nghẹn họng. Đúng thế, có oán báo oán, có thù báo thù, ngươi có thể giết người, hại người, chẳng lẽ còn muốn ngăn người ta trả thù? Huống hồ, giữa hai người đã có giao hẹn, người của Lăng Tiêu Các sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến này.

Dưới điều kiện tiên quyết này, Lăng Tiêu Các có người bị đả thương, Khang Trảm quả thực không thể dành chữ lý về mình.

Nhưng bắt mình bán rẻ người phe mình thì Khang Trảm cũng không làm được. Như vậy thì mình thật không có khí phách, và cũng tỏ ra là mình sợ Dương Khai.

- Là tên đó!
Lý Vân Thiên bỗng nhiên căm phẫn đứng dậy, chỉ về một hướng:
- Vừa nãy hai nhóm người của bên đó lại đây, chính tên đó muốn giết Tô thiếu!

Nhìn theo hướng y chỉ, Dương Khai nhìn thấy Nam Sênh đứng cách đó không xa.

Khang Trảm nhíu mày, y chợt phát hiện ra, không biết từ khi nào, Nam Sênh và Hướng Sở đã quay trở về trận doanh của phe mình nhanh như bôi mỡ vào chân.

Y ở lại đây “hốt phân” cho bọn chúng, chúng lại không nói không rằng bỏ đi mất, Khang Trảm lập tức cảm thấy phẫn nộ vô cùng!

- Ta biết rồi!
Dương Khai khẽ gật đầu, liếc Khang Trảm rồi nói:
- Khang công tử, ta đã nói sẽ không để người của Lăng Tiêu Các tham gia cuộc chiến, là vì muốn tốt cho các ngươi! Nếu họ bị thương, ta thực sự sẽ đại khai sát giới, xem ra các ngươi không tin thì phải.

Khang Trảm sững người, sự kinh hãi đong đầy ánh mắt.

Y phát hiện, khí tức cả người Dương Khai bỗng nhiên sực mùi khát máu, sát khí xung thiên.

Theo phản xạ, Khang Trảm liền vội vàng lùi ra sau. Dương Khai vẫn nhìn y lạnh như băng, hắn giơ tay lên, thanh kiếm rút từ ngực Tô Mộc bắn về phía Khang Trảm cùng một tia hàn quang.

Khang Trảm thất sắc, không ngờ Dương Khai nói hạ thủ là hạ thủ, y vội vã thi triển võ kỹ ngăn cản, nào ngờ thanh kiếm này ẩn chứa thứ sức mạnh đầy tính hủy diệt, là sức mạnh mà một võ giả cấp bậc như y không đủ sức kháng cự.

Phập...

Khang Trảm kêu lên đau đớn, ngực phải bị trường kiếm đâm xuyên qua hệt như Tô Mộc. Dưới lực đạo quá lớn đó, y lùi về sau liên tiếp mấy bước, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Khang Trảm giương ánh mắt run rẩy kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Tất cả mọi người nín thinh, vẻ mặt hoảng hốt!

Từ khi đoạt đích chiến bắt đầu cho đến nay, cuối cùng cũng có vị công tử xuất thân Bát đại gia Trung Đô bị đả thương, hơn nữa còn là trọng thương!

Công tử xuất thân Bát đại gia tham dự vào đoạt đích chiến, thông thường không thể bị thương, lại càng không cần phải lo lắng về tính mạng. Không ai dám hạ thủ với họ, cùng lắm là đánh bại họ, cho họ nếm mùi thua cuộc mà thôi.

Nhưng bây giờ, tiền lệ được duy trì bao nhiêu năm nay đã bị phá vỡ.

Khang Trảm sững sờ cúi xuống nhìn thanh trường kiếm trên ngực mình, cơn đau dần dần lan tỏa. Cho tới lúc này y vẫn không thể tin nổi Dương Khai lại to gan tới mức coi trời bằng vung như vậy.

- Cửu công tử…
Khang Trảm thì thào, miệng đầy mùi máu, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Dương Khai lạnh lùng liếc y:
- Nếu ngươi không phải người của Bát đại gia, thì hôm nay chết chắc rồi!

Da mặt Khang Trảm co giật, cảm giác ớn lạnh ngập tràn nội tâm. Y không dám chần chừ, liền ngồi khoanh chân xuống đất, lấy ra một viên đan.

Cuồng phong gáo thét, Dương Khai sải bước đi về phía trước, tựa như một quả núi lớn rưới đầy máu. Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thở chết chóc đang ập tới.

Toán quân này của phủ Dương Chiếu, ngoài Khang Trảm đang vận công trị thương, mấy tên Thần Du Cảnh ngũ tầng bị đóng băng và mười mấy cao thủ bị Ảnh Cửu khống chế ra, số còn lại đều đã tụ lại một chỗ.

Đứng đầu là Thu Tự Nhược, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía bên này.

- Làm sao đây? Làm sao đây?
Thu Tự Nhược mặt trắng bệch, không ngừng hỏi người bên cạnh.

Lần này xuất binh, vốn là do Khang Trảm chỉ huy, nhưng bây giờ thân y còn khó bảo toàn, gánh nặng này theo lẽ đã được gác lên người Thu Tự Nhược.

Đối diện với thế áp đảo đó, ngay cả Khang Trảm Dương Khai cũng dám đả thương, Thu Tự Nhược căn bản không có gan chống lại, y sợ mình cũng sẽ bị giống như Khang Trảm.

Y không dám làm gì, thì những người khác nào dám chứ?

- Nam Sênh, chuyện do ngươi gây ra, ngươi nói bây giờ phải làm sao?
Thu Tự Nhược quay lại giận dữ hét Nam Sênh.

Vẻ ngang ngược hống hách khi nãy ở Nam Sênh đã biến mất, y nghe vậy liền thất thần, môi khô khốc, không nói nổi câu nào.

Ánh mắt Hướng Sở thì lại toàn sự khinh bỉ và hung tợn, y nói:
- Thu công tử, Dương Khai có lợi hại tới đâu cũng chỉ có một mình, sao phải sợ hắn? Hơn nữa, Khang công tử cũng đã nói, đây là đoạt đích chiến, chết một hai người cũng có là gì, huống hồ tên kia còn chưa chết. Dương Khai xé chuyện bé ra to, chuyện này mà truyền đến Trung Đô hắn cũng không gánh nổi! Bây giờ là cơ hội tốt để loại Dương Khai, Thu công tử cứ nắm cho chắc, ta chờ nghe mệnh lệnh.

- Vớ vẩn!
Thu Tự Nhược nổi giận gầm lên.
- Dương Khai và Khang công tử đã nói trước rồi, các ngươi lại còn động đến người của Lăng Tiêu Các. Hơn nữa, vừa nãy Dương Khai nương tay với người của chúng ta rồi, còn các ngươi thì lại… mẹ kiếp mười tám đời tổ tông nhà các ngươi!

Hướng Sở bị chửi đến tối sầm mặt, lập tức tỏ ra thất vọng vì sự như nhược của Thu Tự Nhược.

Khi họ đang tíu tít, Dương Khai đã đến cách họ hai mươi trượng, chỉ đi một mình, không hề sợ hãi khi đối mặt với bảy thế lực. Tuy những cao thủ đứng đầu của những thế lực này đều đã bị khống chế, nhưng vẫn còn khá đông người, Thần Du Cảnh thì vẫn còn một một vài tên.

- Thu Tự Nhược.
Dương Khai gào lên
- Ngươi là đệ đệ của Thu Ức Mộng, ta không muốn làm khó ngươi, tránh ra một bên.

Thu Tự Nhược lập tức mừng rỡ, đang định mở miệng đáp lại, bỗng nhiên lại kịp phản ứng, vội lắc đầu nói:
- Cửu công tử, yêu cầu này, thứ cho Thu mỗ không thể làm theo.

Dương Khai gật đầu:
- Coi như ngươi có chút khí phách!

Không nói thêm gì, hào quang chợt lóe lên trên tay hắn, Cốt Thuẫn âm khí dày đặc xuất hiện.

- Là bí bảo Huyền cấp đó!
Đám người Thu Tự Nhược biến sắc.

Cốt Thuẫn này, lần trước Dương Khai đã từng dùng lúc đối phó với Dương Kháng, vừa nãy đã cũng dùng qua một lần, nên dĩ nhiên bọn họ biết sức mạnh phòng thủ của nó, cũng biết nó có thể nuốt đi năng lượng tấn công. Có Cốt Thuẫn này trong tay, lá chắn phòng thủ của Dương Khai có thể nói là vô cùng kiên cố.

Nhưng lúc này Dương Khai lại lấy nó ra, khiến mọi người càng không hiểu ra làm sao, họ thầm đoán, Dương Khai làm vậy để phòng thủ?

Họ còn chưa nghĩ xong, trời đất bỗng nhiên trỗi dậy khí tức đầy nguy hiểm.

Trên Cốt Thuẫn, lóe lên những tia chớp màu đen, năng lượng sôi sục trong mồm thú há rộng ở trung tâm Cốt Thuẫn.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Từng luồng điện long to chân người thình lình bắn ra từ miệng Cốt Thuẫn, con nào con đấy lất phất lượn lờ, trông rất sinh động, người dài đến vài chục trượng, phóng về phía bảy thế lực đang tụ một chỗ với khí thế hủy thiên diệt địa.

- Sao lại thế được?
Thu Tự Nhiên thất thanh.

Bí bảo chia làm rất nhiều loại, có phòng ngự, có tấn công, có phụ trợ. Cốt Thuẫn trên tay Dương Khai, rõ ràng là dùng để phòng ngự, nhưng bây giờ sao lại trở thành bí bảo tấn công?

Hơn nữa, bọn điện long này hình như đã nghe nói đến ở đâu đó rồi!

- Đó là uy năng bí bảo Huyền cấp của Dương Kháng!
Hướng Sở hét lên, rồi đột nhiên ý thức được Cốt Thuẫn trên tay Dương Khai, chẳng những có thể nuốt được đòn tấn công, còn có thể dùng những gì đã nuốt để phản công.

Bọn điện long này, rõ ràng chính là uy năng của bí bảo Huyền cấp từng xuất hiện trong trận đối kháng giữa Dương Khang và Dương Khai cách đây hơn hai tháng.

Lúc ấy uy năng này bị Cốt Thuẫn của Dương Khai nuốt trọn, sau hơn hai tháng, mới được Dương Khai phóng ra tại đây ngăn cách bên trong kết giới, không phân thắng bại tuyệt đối không thể đi ra.
Mà là chủ nhân của bí bảo, Dương Khai ở bên trong đó tác chiến không thể nghi ngờ là có được ưu thế tuyệt đối!
Thuộc tính của bí bảo này tựa hồ giống với thuộc tính công pháp của nữ tử kia tu luyện!
Trong phút chốc, Khang Trảm liền ý thức được tình huống không ổn.
Uy năng của Huyền cấp bí bảo y cũng đã được nhận thức sâu sắc. Thân là công tử của Trung Đô Bát đại gia, trên người y tự nhiên cũng có bí bảo cấp bậc Huyền cấp.
-Nhanh chóng đánh vỡ phòng ngự của bí bảo này!

Khang Trảm nhanh chóng hạ lệnh, cùng Thu Tự Nhược hai người dẫn một đám người nhanh chóng chạy như bay lên phía trước.
Bên trong thế giới trắng bạc, Dương Khai cùng Tô Nhan cuối cùng lại hội tụ cùng nhau.
Nhìn cảnh sắc tuyết trắng bốn phía, còn có băng sơn nguy nga kia, Tô Nhan không khỏi hít sâu một hơi, bộ ngực sữa no đủ lay động tạo ra một đường cong mê người, trên mặt xuất hiện thần sắc cực kỳ kích động.
Hòa mình vào bên trong đó, nàng giống như là ở trên thiên đường, tự thân chân nguyên vận chuyển so với bình thường không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play