Dọc đường đi, tất cả người trong phủ đệ đụng phải Dương Khai đều nhìn xuống chào hỏi với vẻ mặt kỳ lạ, nhất là bốn thiếu nữ vạn hoa cung, đều nhìn Dương Khai với ánh mắt có hàm ý khác.
Lam Sơ Điệp cũng cười ha hả, nụ cười hết sức mờ ám.
Dương Khai vẻ mặt cẩn thận, cũng không muốn giải thích gì, chuyện này chỉ biết càng giải thích càng thêm hiểu lầm.
- Dương Khai Thiếu gia, mặt trời mới lên cao, ngươi đúng là dậy sớm thật nha, sao không ở trong chăn nghỉ ngơi nhiều một chút?
Bỗng nhiên một bóng người không biết từ chỗ nào nhảy ra, cười lén lút, nhướn mày nháy mắt nói:
- Mấy ngày nay thế nào rồi?
- Cái gì như thế nào?
Dương Khai vẻ mặt mù mờ.
- Hì hì, ngươi đừng giả bộ nữa.
Vẻ mặt Hoắc đại công tử như đã sớm nhìn thấu biểu hiện của hắn, cực kì bỉ ổi, rồi hạ giọng nói:
- Cô nam quả nữ sống chung một phòng, hơn nữa còn liên tiếp năm ngày, chẳng lẽ không xảy ra việc gì?
- Ta không biết ngươi nói cái gì.
Dương Khai lắc đầu, giả vờ ngây ngốc.
- Thôi đi, ta hiểu mà. Nhưng dù sao thì, bản công tử bây giờ thực sự có chút khâm phục ngươi rồi. Tuy nói ta đã thử qua vô số nữa nhân, nhưng chưa từng thử liên tiếp năm ngày không ra khỏi giường, về phương diện này ngươi lợi hại hơn ta, hôm nào chúng ta phải cùng nghiên cứu thảo luận thật tốt mới được.
Bỗng nhiên trên mặt y nở nụ cười hết sức chân thành.
- Mặc kệ ngươi!
Dương Khai bĩu môi.
- Các ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Vừa lúc đó Thu Ức Mông đi tới từ phía trước, nhìn Dương Khai không hỏi mà hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt không hài lòng, lạnh lùng nói:
- Thân là một trong những người tham gia đoạt đích chi chiến này, ta hy vọng Dương Khai ngươi có thể lấy đại cuộc làm trọng, tỏ ra ôn nhu, khí chất của một anh hùng, điểm ấy hẳn ngươi rõ hơn ta.
Dương Khai nhíu mày, nói:
- Ta đương nhiên biết. Không cần ngươi nhắc nhở.
Thu Ức Mộng há to miệng, nuốt xuống một câu, nàng đã thăm dò tính tình Dương Khai, hiển nhiên sẽ không đi chỉ trích phản bác hắn, lúc này nhắc nhở hắn là được rồi, nói thêm nữa, chỉ sợ tên này thẹn quá hóa giận. Trực tiếp trở mặt.
- Xin chào Khai công tử!
Sau khi hai người nói xong, bên cạnh Thu Ức Mộng có một người trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, thoạt nhìn khôi ngô, mới tiến lên chào. Biểu hiện khiêm tốn cung kính.
- Vị này là…
Dương Khai hồ nghi quan sát gã, người này nhìn lạ mặt, dường như chính mình từ trước đến nay cũng chưa từng thấy.
- Thiếu thành chủ của Thiên Nguyên thành Liễu Phi Sinh. Lần trước đã nói với ngươi.
Thu Ức Mộng giải thích.
Liễu Phi Sinh im lặng mỉm cười, thái độ khiêm tốn nói:
- Nhờ có Dương Khai công tử thu nhận, trên dưới Thiên Nguyên thành vô cùng cảm kích.
Dương Khai nhìn hắn, thản nhiên gật đầu:
- Họ Liễu, cùng Liễu gia có quan hệ gì?
- Không dám trèo cao.
Liễu Phi sinh gượng cười một tiếng.
Thu Ức Mộng nói:
- Nói không quan hệ cũng không sao, nói có quan hệ, kỳ thực vẫn có một chút quan hệ đấy. Bát đại gia này và thế lực bên ngoài mấy trăm năm nay đều ít nhiều có chút liên hệ. Gia tộc Liễu công tử vốn cũng là một phái của Liễu gia, tuy nhiên trăm năm trước vì một sự việc đã bị trục xuất khỏi Liễu gia. Thật sự tính ra thì, Liễu Khinh Diêu là đường huynh của gã.
Vẻ mặt Liễu Phi Sinh hơi có chút thống khổ, thái độ cũng trùng xuống:
- Bị trục xuất, trăm năm qua chúng tôi không dám xưng là Liễu gia nữa. Vẫn lấy việc trở về gia tộc lần nữa làm mục tiêu phấn đấu, hiện giờ cha ta tuy đã trở thành người đứng đầu một thành, nhưng vẫn chưa tới mức được tiếp nạp.
- Đi theo Dương Khai là được rồi, nếu các ngươi có thể trợ giúp thiếu gia Dương Khai thắng được cuộc tranh đoạt này, ta nghĩ Liễu gia hẳn sẽ tiếp nhận các ngươi trở về.
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Liễu Phi Sinh không khỏi hiện ra vẻ kích động, chắp tay nói:
- Vậy cũng mong được như câu nói tốt lành của Hoắc công tử, trên dưới Thiên Nguyên thành ta nhất định nghe theo Dương Khai công tử, sai đâu đánh đó!
Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nhìn Thu Ức Mộng nói:
- Bát ca ta hiện tại thất bại ra sao?
Thu Ức Mộng kinh ngạc nhìn lại hắn, khẽ cười một tiếng:
- Ngươi cũng sớm nhìn ra rồi à?
- Đương nhiên, nếu nhóm người Dược Vương Cốc kia không xuất hiện, Bát ca ta còn có khả năng chống đỡ vài ngày, nhưng đám người Dược Vương Cốc đến, ắt hẳn đã làm cho các huynh trưởng của ta cảm thấy nguy cơ, lúc này bọn họ nếu không giành được chút thắng lợi thì chỉ sợ không ai còn dám theo nữa.
- Ừm, đúng như ngươi nói, Dương Tuyền đã thất bại.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Đêm hôm trước.
Thu Ức Mộng nhẹ nhàng thuật lại toàn bộ tin tức.
Hơn ba mươi vị Luyện Đan Sư của Dược Vương Cốc xuất hiện, quả thật đã làm cho mấy vị con cháu của Dương gia phải khốn đốn, một mặt bọn họ thực sự cần một trận thắng lợi nhằm lấy lại thanh danh của mình, mặt khác phải nghĩ biện pháp ngăn chặn những người Dược Vương Cốc trợ giúp Dương Khai.
Đêm hôm trước, bốn người Dương Chiếu, Dương Kháng, Dương Thận, Dương Ảnh không hẹn mà cùng nhắm đánh ngay vào Dương Tuyền phủ.
Phủ Dương Tuyền chỉ có một Huyết tùy tùng trung thành Thần Du Cảnh bất tầng, ngoài ra chỉ có một hai nhóm thế lực của mẫu thân Dương Tuyền làm đồng minh.
Tình thế cực kỳ bất lợi, y hoàn toàn không thủ được.
Một phen đại chiến, Dương Chiếu lấy được lệnh kỳ, còn Dương Thận bắt được Dương Tuyền, đến lúc này thì vị con cháu thứ hai của Dương gia đã bị loại khỏi cuộc tranh đoạt vương vị.
- Nói tới cuộc chiến đêm đó cũng thú vị.
Thu Ức Mộng hé miệng cười,
- Thay vì nói là bọn họ đang công kích Dương Tuyền, chi bằng nói là bọn họ tự giết lẫn nhau. Sự phòng bị của phủ Dương Tuyền, từ đợt công kích thứ nhất cũng đã tan rã rồi, ngoại trừ Dương Tuyền được vị Huyết tùy tùng trung thành kia bảo vệ thoát ra ngoài, những người khác cơ bản không có sức đánh trả, gần như có thể hình dung bằng từ tan tác.
- Hơn nữa, bốn vị huynh trưởng của ngươi kết thành hai phe cánh công kích lẫn nhau, nên đều có tổn thất. Dương Chiếu và Dương Cang là anh em ruột, Dương Thận và Dương Ảnh cũng là anh em ruột, có thể nói là cây kim so với cọng râu.
Nói xong, cô nhìn Dương Khai thâm ý sâu sắc liếc mắt một cái:
- Tuy nhiên, ngươi đoán thử coi lần chiến đấu này, ai thu hoạch lớn nhất?
Bỗng nhiên nét mặt Hoắc Tinh Thần tươi cười, chờ đợi câu trả lời của Dương Khai, dường như gã cho là bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra đáp án.
Dương Khai cười lạnh một tiếng:
- Bọn họ một bên thu hoạch lệnh kỳ, một bên thu hoạch Bát ca ta, nhưng những thu hoạch này không đáng kể, chỉ làm bọn họ công kích lẫn nhau thêm tổn thất, cái bọn họ thật sự đạt được, chẳng qua là danh vọng từ thắng lợi đó mà thôi. Nếu bàn về ai thu hoạch lớn nhất, ngoại trừ ta… Còn có thể là ai?
Nụ cười trên mặt Thu Ức Mông và Hoắc Tinh Thần dần biến mất, sửng sốt và kinh ngạc nhìn Dương Khai, hiển nhiên không ngờ rằng hắn lại hiểu rõ tiên cơ tới mức này.
Vẻ mặt Liễu Phi Sinh cũng khiếp sợ, trong lòng không khỏi sinh ra hoảng sợ, rõ ràng y cảm thấy mình đã đánh giá cao Dương Khai, nhưng vẫn là chưa đủ.
- Ngươi biết à?
Thu Ức Mộng chần chừ hỏi,
- Làm sao ngươi biết?
- Ngươi nói xem.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Thu Ức Mộng liền tỉnh ngộ, nhớ tới vài ngày trước đó, mọi người dò hỏi Dương Khai vì sao không thừa cơ truy kích để tăng cường thế lực, càng thêm an toàn. Lúc đó, hắn đã từng nói, bản thân không muốn mộc tú vu lâm (thừa cơ hưởng lợi), nhưng còn một nguyên nhân, lúc ấy hắn chưa nói, chỉ nói mọi người sau này sẽ hiểu, bây giờ nói ra sợ mọi người cho rằng hắn tự cao tự đại.
Hóa ra lúc ấy hắn cũng đã nghĩ đến rồi.
- Nếu không biết ngươi ở trong phòng năm ngày không ra, chỉ sợ ta sẽ cho là có người nói trước với ngươi những điều này đó.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, gượng cười nói:
- Ngươi quả thực làm cho không người nào có thể chống đỡ, quả không tệ, thu hoạch lớn nhất vẫn là ngươi, tuy rằng ngươi không đoạt được lệnh kỳ cũng không bắt được người, thậm chí chuyện lần này không có chút gì liên quan gì với ngươi, nhưng ngươi vẫn như cũ thu về được một vị Huyết tùy tùng trung thành!
- Vị Huyết tùy tùng ở phủ Dương Tuyền sau khi Dương Tuyền bị loại đã chủ động tới đầu phục!
Thu Ức Mộng trầm giọng nói,
- Thực lực của vị Huyết tùy tùng kia, không hề thua kém Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
- Có bị thương không? Người ở đâu rồi?
Dương Khai vội vàng hỏi.
Huyết tùy tùng là người trung thần nhất trong số các hầu cận, Dương Tuyền cũng đã bị đánh bại, vị huyết tùy tùng kia đi theo Dương Tuyền làm sao có thể bình an vô sự được, y không chết trận tại chỗ đã xem như thực lực mạnh kinh người rồi.
- Bị trọng thương, đang dưỡng thương, nội trong một hai tháng e là không thể phục hồi như cũ, ta nghĩ với bản lĩnh cao cường của ngươi, muốn chữa khỏi cho hắn cũng không phải chuyện khó đúng không?
Thu Ức Mộng hừ nhẹ một tiếng, đến nay nàng cũng chưa hiểu, Dương Khai rốt cuộc đã cho Khúc Cao Nghĩa và chín cận vệ uống linh đan dược liệu dược gì, làm cho bọn họ có thể hoàn toàn bình phục trong vòng một ngày.
Thậm chí đêm hôm đó Khúc Cao Nghĩa lại bị trọng thương, nhưng ngày hôm sau đã lại xuất hiện khỏe mạnh dồi dào sinh khí trước mặt mọi người.
Cho dù có loại linh đan dược liệu thần kỳ này thì cũng là vô cùng quý báu, sao có thể không kiêng nể gì mà sử dụng như vậy?
- Để ta đi xem hắn một chút.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
- Có thể nói cho ta biết được không, rốt cuộc là vì sao vậy?
- Vì sao cái gì?
- Vì sao vị Huyết tùy tùng kia không đi theo những vị công tử khác mà lại chỉ chọn chọn ngươi? Vì sao ngươi từ mười ngày trước đã có thể kết luận sau khi Dương Tuyền bị loại thì vị Huyết tùy tùng này sẽ tìm đến ngươi. Trong chuyện này không thể không có nguyên nhân?
Thu Ức Mộng liên tiếp đặt câu hỏi, trong lòng hiển nhiên có không ít nghi hoặc.
Vị Huyết tùy tùng kia trải qua một phen sóng gió, chỉ có trong Dương gia và các vị công tử lúc đó truyền đi, còn những người khác đều không biết, Thu Ức Mộng đương nhiên cũng không rõ lắm.
Nàng hiểu rõ, Dương Khai lúc trước đã chấp nhận mạo hiểm lớn, lựa chọn hai người Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đã bị thương mà chiếm được toàn bộ sự tôn kính của Huyết tùy tùng?
Chiếm được sự tin tưởng của Huyết tùy tùng, nên sau khi chủ nhân của hắn bị loại, Huyết tùy tùng không theo Dương Khai thì còn có thể theo ai?
- Không thể trả lời được.
Dương Khai nhếch miệng cười,
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu sau này còn có những Huyết tùy tùng khác bị loại, thì cũng sẽ đến quý phủ của ta.
Giọng điệu tự tin, vẻ mặt liều lĩnh.
Trong đầu Thu Ức Mộng không khỏi hiện ra cảnh từng người từng người Huyết tùy tùng thực lực mạnh mẽ của những công tử bị loại kia cùng đến Dương Khai phủ, vẻ mặt không nén nổi hoảng sợ.
Chuyện này trước đây chưa bao giờ xảy ra, chưa từng có vị con cháu Dương gia nào có thể kéo theo toàn bộ Huyết tùy tùng về dưới trướng mình.
Nếu sự tình thật sự phát triển như Dương Khai nói, vậy hắn giống như đã tạo ra một kỳ tích. Đến lúc đó, có nhiều cận vệ trung thành như vậy, Dương Khai sao có thể bại được? Hắn giống như đã đứng ở thế bất bại, đến lúc đó có còn kẻ thù thì cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Dương Khai đừng tấn công bọn họ.
- Ta đột nhiên có chút thông cảm với mấy vị huynh trưởng kia của ngươi rồi, đây căn bản cũng không phải là một cuộc chiến công bằng.
Thu Ức Mộng cười gượng một tiếng.
- Đoạt đích chi chiến, vốn đã không công bằng! Nếu như công bằng thì Dương Thiết và Dương Tuyền đã không bị loại sớm như vậy?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT