Hai sư huynh sư muội đang nói chuyện, chỉ thấy Dương Khai nhanh chóng bước ra.
- Trần huynh, Thư tiểu muội, lâu không gặp.
Dương Khai tươi cười, giống như lâu lắm chưa vui vẻ như thế.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ vừa rồi còn đang đoán xem Dương Khai mà mình quen có phải là vị Dương Khai tiếng tăm Trung Đô kia không, cho tới nhìn thật người thật cũng không khỏi giật mình, quên đáp lại, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn sang.
Trong khoảnh khắc đó, hai người chẳng biết sao tim mình lại đập thật mạnh, dường như cũng không nghĩ tới hai người họ lại có hân hạnh kết giao với nhân vật như thế, mặt đỏ hồng lên.
Nghe giọng thân thiết của hắn, hai người mới lấy lại tinh thần, trở lại trạng thái bình thường.
Trần Học Thư thản nhiên tiếp lời:
- Dương sư đệ, lâu lắm rồi.
Thư Tiểu Ngữ lại bĩu môi, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, hầm hừ nói:
- Cái tên này, ngươi thật là người Dương gia ở Trung Đô sao, thật không ngờ chúng ta không biết chút nào hét, thật đáng ghét!
- Sư muội!
Trần Học Thư kéo áo Thư Tiểu Ngữ, trợn mắt nói:
- Dương gia có quy có củ, con cháu đi ra ngoài không được để lộ thân phận của mình. Dương Khai không cố ý lừa gạt ngươi đâu.
- Ta biết rồi.
Thư Tiểu Ngữ nhoẻn miệng cười:
- Chỉ đùa chút thôi mà.
- Giờ biết cũng chưa muộn, vào trong đí rồi nói.
Dương Khai nhiệt tình tiếp đón, đưa hai người vào trong.
Dọc đường đi, Thư Tiểu Ngữ líu ríu như chú chim sẻ không ngừng cười hỏi. Nàng chỉ xuất thân từ tông môn bậc hai, tuy là đồng lương của Ánh Nguyệt môn, nhưng mà dù sao thì thân phận vẫn không cao, bình thường còn khó gặp đám tiểu thư, công tử đó, giờ bỗng nhiên thấy một người xuất thân từ siêu cấp thế lực, đương nhiên vô cùng hiếu kỳ.
Hơn nữa người này còn quen biết nàng từ lâu, lại còn từng cùng chung hoạn nạn.
Trịnh Tiểu Nhu gặp chuyện gì cũng hỏi, giống như một cô nương từ nông thôn mới vào tới một thành trì lớn vậy, chuyện dù trên trời hay dưới đất cũng hỏi.
Dương Khai vừa dẫn hai người đi vào trong, vừa thuận miệng trả lời. Trần Học Thư liên tục cười khổ, lắc đầu liên miên.
- Dương gia các người có lớn không? Ta ghe nói chiếm tận một phần mười diện tích của Trung Đô, cho dù cưỡi ngựa cũng phải dùng hét ba ngày ba đêm mới đi hết một vòng, dúng thật thế không?
Thư Tiểu Ngữ càng hỏi càng hưng phấn.
Dương Khai vẫn chưa trả lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười đậm vẻ khinh miệt.
Tiếng cười vừa vang lên, Thư Tiểu Ngữ không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn chug quanh mới phát hiện Dương Khai đã đưa bọn họ tới một Thiên điện, mà bên trong đó ra có không ít người.
Đám công tử tiểu thư đó quần áo quý giá, vừa nhìn đã biết là xuất thân không bình thường. Bên người họ cơ bản đều là những thủ hộ cao thủ, những đồ trang sức họ đeo cũng đều có quang mang lưu chuyển, hiển nhiên đều là bí bảo cấp bậc tốt.
Trại lại với hai người nàng cũng Trần Học Thư, tuy rằng cũng có bí bảo, ăn mặc cũng đoan chính, nhưng so với hai người dó lại như một vật thể rơi từ trên trời xuống dưới đất.
Người lên tiếng cười nhạo chính là một vị thiếu niên trẻ tuôi đang ngồi ghế trên, giờ phút này y đang nhìn hai người như hai kẻ nhà quê.
Trong phút chốc, sắc mặt của Thư Tiểu Ngữ liền bừng đỏ, chỉ hận không thể tìm một cía hầm chui ngay xuống dưới, từ giờ trở đi không dám ra ngoài gặp ai nữa.
Dương Khai hơi nhíu mày, mỉm cười nói:
- Đừng nghe người bên ngoài nói bừa, tuy rằng Dương gia chiếm diện tích không nhỏ, nhưng cũng không tới nỗi khoa trương như thế đâu.
- À.
Thư Tiểu Ngữ chớp chớp mi, biết rằng Dương Khai đang giảng hòa giúp nàng, mà nàng vẫn thấy xấu hổ. Trần Học Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cố gắng trấn an nàng, lúc này tâm trạng Thư Tiểu Ngữ mới dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng thật không ngờ tới còn có nhiều người như thế, nếu sớm biết thì nàng cũng không hỏi nhiều vấn đề ngu ngốc như thế.
Nàng quả thật chưa biết nhiều, nhưng ở bên ngoài vẫn biết cái gì nên nói cái gì không, chuyện gì nên làm hay không. Chỉ là trước kia Dương Khai luôn rất hiền hòa, không hề khinh thường thân phận thấp hèn của nàng cùng Trần Học Thư. Thư Tiểu Ngữ nhất thời vui mừng nên mới hỏi nhiều như thế, không ngờ lại lột vào tai người khác.
- Hai vị này là bằng hữu đã từng cùng chunng hoạn nạn Trần Học Thư cùng Thư Tiểu Ngữ.
Trong Dị địa chi trong, Dương Khai được Trần Học Thư chỉ điểm không ít,sau đó hai sư huynh muội này lại muốn kết bạn đồng hành cùng Dương Khai, luôn chiếu cố nhau.
Lúc đó, bọn họ là Chân Nguyên cảnh tam tầng, Dương Khai chỉ mới là Ly Hợp cảnh tam tầng, Trần Học Thư cùng Thư Tiểu Ngữ đương nhiên phải chiếu cố hắn rồi.
Nguyên nhân chính là như thế, Dương Khai cũng rất có hảo cảm với hai người.
Trần Học Thư mỉm cười lắc đầu:
- Dương sư đệ nghiêm trọng hóa rồi, là Dương sư đệ đã cứu mạng hai người chúng ta, nếu không phải Dương sư đệ thì hai người chúng ta sớm hóa thành hai bộ hài cốt rồi. Ân cứu mạng này, ghi nhớ trong lòng.
- Là bằng hữu của Dương Khai thì đó chính là bằng hữu của Đổng Khinh Hàn.
Đổng mập mạp đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa, nắm tay dõng dạc nói. Bằng hữu Dương Khai kết giao mấy năm nay đều là thật lòng kết giao, đó chính là quan hệ bằng hữu không dính chút lợi lộc nào.
Người như thế chính là những người Dương Khai thích nhất. Đám công tử con nhà quyền quý bình thường đều có bệnh chung như thế, người khác vừa mong kết giao với liền băn khoăn không biết kẻ đó có quan hệ ích lợi gì không.
Cho nên Đổng mập mạp cũng tương đối để ý chuyện này.
- Hóa ra là Đổng thiếu gia!
Trần Học Thư cũng từng nghe qua tên của Đổng Khinh Hàn, hai mắt liền tỏa sáng vội đáp lễ.
- Từ Vi Cốc, Phạm Hồng.
- Phạm huynh.
- Thu gia, tcm.
Thu đại tiểu thư cười dài, tuyệt sắc động lòng người.
Trần Học Thư chấn động, Thư Tiểu Ngữ cũng vô cùng kinh ngạc nhìn tcm.
- Hóa ra là Thu gia Thu đại tiểu thư, kinh đã lâu, kính đã lâu!
Đây cũng không phải là lời khách sáo, Trần Học Thư thành khẩn, kính ý bộc lộ trong lời nói, trên mặt cỏn mang vẻ bội phục.
Tcm cười ha hả, rất hưởng thụ, dường như khiêu khích liếc Dương Khai một cái, cảm giác như ngươi chẳng coi ta ra gì, mà bổn tiểu thư còn danh vang khắp chốn đó.
Mọi người đang ngồi đó đều nể mặt Dương Khai chủ động chào hỏi Trần Học Thư, duy chỉ có Lã Tống nghênh ngang ngồi trên ghế, vẻ mặt khinh bỉ.
Trần Học Thư ôm quyền, mỉm cười quay sang y chào hỏi:
- Xin hỏi vị này chính là…
Trần Học Thư đương nhiên nhìn ra tên này khinh thường hai người, vừa rồi cũng là y cười nhạo. Người ở tông môn bậc hai đi ra ngoài bị nhất đẳng thế gia xem thường cũng bình thường. Trần Học Thư cũng hiểu biết, đương nhiên không oán giận,
Hơn nữa, người ở chỗ này đều là đồng minh của Dương Khai, sao hắn lại để Dương Khai xấu hổ được? Cũng thầm nghĩ phải hòa giải mâu thuẫn với Lã Tống.
Dù sao nếu thuận lợi thì sau này mọi người sẽ là cộng sự với nhau. Trong đồng minh lại có mâu thuẫn thì Dương Khai thân là chủ nhà cũng khó nghĩ.
Chẳng ngờ Trần Học Thư đã hạ thấp mình hỏi, mà Lã Tống không rên lấy một tiếng, như câm như điếc, bê trà lên ung dung thổi.
Dương Khai liếc mắt qua đó, khóe miệng dần trào ra chút ý cười lạnh lẽo.
Chợt, lại quay đầu sang nhìn tcm.
Lã Tống dù sao cũng là bà con với tcm, hắn muốn nhìn xem Lã Tống ở đây ra oai là do ai duy trì, ai cho hắn chỗ dựa.
Mắt vừa nhìn sang chỗ khác, lại không ngờ thấy mắt đẹp của Thu đại tiểu thư sáng lên, miệng nở nụ cười, Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai không khỏi nhíu mày, hai mắt dần nheo lại, hàn quang trong mắt càng sâu hơn.
Trần Học Thư đợi trong chốc lát vẫn không thấy Lã Tống trả lời, sắc mặt cũng có chút xấu hổ, tính kiên trì tiếp tục dò hỏi:
- Vị huynh đài này, có phải Trần mỗ đắc tội gì không? Nếu có, Trần mỗ xin bồi lại, kinh xin huynh đài đại nhân đại lượng.
Lời này vừa nói, hai mắt Thư Tiểu Ngữ liền ướt, gần như sắp khóc.
Trần Học Thư là sư huynh của nàng, lại là ý trung nhân của nàng. Bản thân nàng bị Lã Tống cười nhạo không sao, chỉ hơi chút xấu hổ thôi. Nhưng tận mắt nhìn thấy anh hùng trong lòng mình ăn nói khép nép xin lỗi người ta rồi, sao nàng lại không đau lòng chứ?
Nhất là nguyên do chính là vì đối phương khinh bỉ địa vị của họ.
Hai mắt đầy nước, Thư Tiểu Ngữ nghiêng đầu sang chỗ khác, khẩn cầu nhìn Dương Khai, hy vọng Dương Khai có thể giảng hòa, không để cho sư huynh của mình thiệt thòi.
Dương Khai cười với nàng, miệng giật giật. Thư Tiểu Ngữ không hiểu rõ ý của hắn, nhưng lại hiểu ý trong mắt hắn.
Yên tâm, đừng vội!
Thư tiểu muội cảm thấy nhẹ nhàng đi nhiều, biết Dương Khai sẽ không đứng ngoài ngồi xem, không kìm nổi hít hít cái mũi, cố nén nước mắt không nấc tiếng nào.
Trần Học Thư hỏi hai lần, rốt cuộc Lã Tống cũng buông chén trà trên tay xuống, vẻ mặt kiêu căng lắc lắc đầu:
- Nghiêm trọng, thật ra không đắc tội với ta, chỉ là ta ở đây thân cô thế cô, không tiện giao lưu với ai, nhất là người không quen biết lại càng không biết nói gì.
Thần sắc Trần Học xấu hổ cười nói;
- Thế sao, Trần mỗ thật đường đột.
Lã Tống giương mắt nhìn lên, khẽ cười nói với Trần Học Thư:
- Các người tới từ Ánh Nguyệt môn sao?
- Đúng thế, ta cùng sư muội là ở Ánh Nguyệt môn.
- Lần này tới tham dự Đoạt đích chi chiến, có bao nhiêu người tới?
Trần Học Thư xấu hổ, khó xử nói:
- Tạm thời chỉ có ta và sư muội, nhưng…
Lời còn chưa nói hết đã bị một tiếng cười nhạo của Lã Tống ngắt đứt.
Lã gia đại thiếu đứng lên, hai tay để sau lưng, một bộ cao cao tại thượng nói:
- Chỉ có hai người, Chân Nguyên cảnh thất tầng, cứ như vậy cũng muốn tham gia Đoạt đích chi chiến? Các người cho rằng đây là trò tập làm người lớn hay sao?
Vừa thông suốt châm chọc, làm cho Trần Học Thư á khẩu không trả lời được, mặt đỏ bừng bừng.
Lã Tống dương dương đắc ý, lặng lẽ nhìn thoáng qua tcm. Thi đại tiểu thư giờ này mỉm cười, ngầm khen ngơi càng làm cho y cảm thấy nên rèn sắt ngay khi còn nóng, càng nhanh chóng thắt chặt hai mối quan hệ này mới tốt.
- Biết người Lã gia chúng ta tới đây bao nhiêu không?
Lã Tống khinh miệt nhìn Trần Học Thư:
- Hai vị Thần Du cảnh thất tầng, một vị Thần Du cảnh tứ tầng, hai vị Thần Du cảnh tam tầng, trừ những người đó ra, còn có hai mươi võ giả Chân Nguyên cảnh, vật tư không đếm xuể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT