Không đuổi kịp Dương Khai, lại chẳng lần được hành tung của hắn, càng lo sợ vị cường nhân Thần Du Cảnh đỉnh phong bí hiểm nọ, Dương Kháng và Dương Ảnh đều sầu não cùng cực.
Im lặng một hồi, Khang Trảm của nhà họ Khang bỗng hớn hở ra mặt:
- Hai vị, hay là bây giờ chúng ta hãy đến phủ đệ của lão cửu các vị dạo chơi thì thế nào?
Dương Kháng và Dương Ảnh hồ nghi liếc nhìn y, rồi chợt hai mắt sáng quắc.
Đúng rồi, Dương Khai đã ra ngoài, tức là phủ đệ của hắn chẳng còn ai trấn thủ. Thêm nữa, vị cao thủ thần bí nọ cũng đi cùng hắn, vậy thì hiện giờ ở đó xem như không có phòng ngự.
Hơn nữa, Dương Chiếu và Dương Thận cũng đang ở đó, bây giờ chạy đến đấy, bốn phe hợp lực lại đủ để san bằng Dương Khai phủ.
Hờ hững nhìn nhau, hai huynh đệ họ đều nhìn ra cơ hội tiềm ẩn trong đó.
Vẫn chưa hiểu rõ thiệt hơn trong đó, Cao Nhượng Phong của nhà họ Cao lắc đầu:
- Không ổn, ta thấy hai vị hãy mau hồi phủ thì tốt hơn. Nếu Dương Khai thật sự có một đồng minh Thần Du Cảnh đỉnh phong, thì e là lúc này đây, phủ đệ của các vị đang lâm nguy rồi.
Nghe thế, Dương Kháng và Dương Ảnh liền biến sắc!
Họ chỉ nhìn thấy cơ hội đánh bại kẻ khác, mà hoàn toàn sơ suất về phần mình. Vì mục đích chiếm lấy miếng thịt đầu tiên, mà hai người họ đã kéo không ít đồng minh đến đây, chỉ để lại một vị huyết thị bảo vệ lệnh kỳ, chứ không có bao nhiêu lực lượng mạnh để trấn thủ.
Lúc này Dương Khai mà thừa cơ xông vào, thì họ chỉ còn nước bại một cách uất ức!
Vừa nghĩ đến đây, cả hai đều bỏ ý định tấn công Dương Khai, vội vàng kéo quân về phủ.
...
Bên ngoài Chiến Thành mười dặm, Dương Khai thả Dương Thiết xuống, không hề kìm giữ kinh mạch và chân nguyên y, Dương Khai tháo mũ ra và mở lời chào hỏi:
- Tam ca!
- Lão cửu bản lĩnh đấy.
Dương Thiết khâm phục ra mặt.
- Chỉ thừa lúc chúng sơ hở mà thôi.
Dương Khai lắc đầu.
Đêm nay có lẽ chẳng ai ngờ được, hắn dám chạy ra ngoài gây chuyện, thế nên lúc Dương Kháng và Dương Ảnh giao đấu, không hề phòng bị gì bên ngoài, nếu không thì thì Dương Khai đâu thể dễ dàng bắt người cướp cờ đến thế?
Chỉ cần bọn họ phòng bị một chút thôi, có lẽ lần này Dương Khai đã chẳng thể ra tay được rồi.
- Bất luận ra sao, bây giờ tam ca đã lọt vào tay đệ rồi, xem như đó là công lao của đệ.
Dương Thiết bình tĩnh nhìn Dương Khai:
- Tam ca thà để đệ lợi dụng còn hơn là bị hai người bọn chúng bắt sống, chí ít thì đệ cũng không động thủ với ta.
- Tam ca quá lời rồi.
Dương Khai nhận ra sự lãnh đạm ở y, nên ắt biết y rầu rĩ vì mình là người đầu tiên bị loại, nhưng cũng chẳng để tâm làm gì:
- Huynh về Trung Đô đi, ở đây không còn việc gì cho huynh nữa rồi.
Dương Thiết ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Ý đệ là gì?
- Không có ý gì cả, đệ lấy lệnh kỳ là đủ rồi.
Nói xong, không đợi Dương Thiết chen thêm lời nào, hắn vụt lao đi, quay về Chiến Thành.
Sững sờ đứng yên tại chỗ, mãi một hồi sau, sắc mặt Dương Thiết mới dần dần dịu lại, y nhíu mày nhìn đau đáu về hướng Dương Khai biến mất, trên gương mặt y, thấp thoáng một sự cảm kích nhẹ nhàng.
Dương Khai không dùng y để đổi chác với gia tộc, tức là đã để lại chút thể diện cho y rồi.
Dương Thiết tại ngoại bao năm, không có được thành tựu gì to lớn, cũng chẳng làm nên đại sự gì kinh thiên động địa, luôn biểu hiện bình thường. Nhưng thân là con cháu Dương gia, sự kiêu ngạo trong xương cốt đó vẫn tồn tại, nếu không vì lòng kiêu ngạo này, thì đâu có chuyện y thà chết vinh còn hơn sống nhục, và sớm đã chủ động đầu hàng rồi.
Nếu Dương Khai mà dùng y để đổi chác với gia tộc, thì sau này y chẳng thể nào ngẩng đầu làm người ở Dương gia được nữa.
Hít vào một hơi thật sau, ngẩng đầu ngắm nhìn những chòm sao chi chít như bảo thạch trên trời, Dương Thiết cười một tiếng đắng giòn, xoay người hướng về phía Trung Đô.
Cuộc chiến ở nơi đây, quả thực đã không còn phần của y nữa rồi.
Những hậu duệ Dương gia đã bị đánh bại trong đoạt đích chi chiến thì không được phép can dự nữa, nhưng người của các thế lực khác thì vẫn có cơ hội để lựa chọn lại.
Dương Khai lướt đi như sao băng, dùng thần thức ngăn cách khí tức tự thân mình phát ra ngoài, hối hả trở về phủ.
Hắn thả Dương Thiết đi hoàn toàn không phải niệm tình huynh đệ gì hết. Tình cảm giữa Dương Khai và mấy vị đường huynh này vô cùng nhạt nhòa, chỉ là cách hành xử tử chiến bất hàng của Dương Thiết đêm nay khiến hắn có phần xúc động.
Người như vậy thì không nên làm nhục làm gì.
Góc tây bắc Chiến Thành, Dương Khai phủ đệ.
Nửa canh giờ trước.
Gần như cùng lúc khi phủ Dương Thiết xảy ra biến động, phủ đệ Dương Khai cũng vô cùng náo nhiệt.
Tin tức của Dương Kháng không hề sai. Đêm nay, trong số bát đại công tử, ngoài lão đại Dương Uy tự phụ, không có động tĩnh ra thì cũng chỉ còn lão bát Dương Tuyền là án binh bất động.
Lão nhị Dương Chiếu cùng với đồng minh là Diệp Tân Nhu của Diệp gia, dẫn đầu không ít cao thủ kéo đến phủ Dương Khai.
Bọn chúng còn chưa bắt đầu hành động, thì lão lục Dương Thận và Thu Tự Nhược cũng kéo quân đến, đôi bên hòa nhã chào hỏi nhau, tất cả đều diễn ra trong bầu không khí im lặng, không một lời nói.
Đêm nay, bọn họ đến đây là để tấn công Dương Khai, không đáng để trở thành kẻ địch của nhau, điều này tất cả bọn họ điều hiểu rõ.
Phía trước Trung Điện phủ đệ, Hoắc Tinh Thần ngồi chễm chệ trên chiếc ghế thái sư, tay phe phẩy cánh quạt, trái phải còn có hai mỹ nữ thướt tha rót rượu gắp mồi, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Sự xuất hiện của Dương Chiếu và Dương Thiết dường như cũng chẳng làm quấy nhiễu đến nhã hứng của y.
Đi bên cạnh Dương Chiếu, là Diệp Tân Nhu duyên dáng yêu kiều, nụ cười diễm lệ, thân hình nét nào ra nét nấy tỏa lên sức hất dẫn khác biệt, làn da trắng nõn như ngọc, phong tư thướt tha. Vị đại tiểu thư của Diệp gia này, tuy không danh tiếng bằng Thu Ức Mộng, nhưng trong lớp hậu bối trẻ tuổi, thì cũng là nhân vật có uy tín.
Phía sau Dương Chiếu, là Hướng gia Hướng Sở và Nam gia Nam Sênh đương chú mục xuống phía dưới với vẻ mặt hung hãn, khoái ý chực sôi trào.
Nhất là Nam Sênh, lúc xoa vào hai ngón tay cụt, gương mặt y càng hằn lên nét tàn ác và cay độc.
Hai ngón tay đó, do chính Dương Khai bức y tự phế mà ra, mối thù này, không thể đội trời chung, mấy tháng qua không lúc nào là y không ghi nhớ phải báo thù rửa hận.
Đồng minh phía Dương Chiếu lực lượng lớn mạnh, nhân số không ít, phía Dương Thận cũng không kém cạnh.
Được Thu gia Thu Tự Nhược hỗ trợ, lại thu nạp được không ít trợ lực, nếu tính trong thời gian ngắn thì y vẫn có thể tương kháng với Dương Chiếu được.
Ngược lại, bên phía phủ đệ Dương Khai, ngoài một Trung Đô Lang đang uống rượu ra, thì chỉ có Thu Ức Mộng và Hướng Thiên Tiếu đứng cạnh y, và cả Khúc Cao Nghĩa đang đứng như thiết tháp trước Trung Đường, sừng sững bất động.
Ảnh Cửu không rõ tung tích.
Nhưng tất cả những người có mặt đều rõ, vị huyết thị xuất quỷ nhập thần này nhất định là đang ẩn náu trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một chiêu chấn động lôi đình.
Đứng cách nhau một khoảng cách, ánh mắt Thu Ức Mộng và Thu Tự Nhược chợt giao nhau, Thu Ức Mộng nở một nụ cười tràn đầy tự tin, ánh mắt Thu Tự Nhược không khỏi lập lòe, nhưng rồi lập tức lại giấu kín đi, dường như không muốn để lộ sự nhát gan trước mặt tỷ tỷ.
Cùng lúc đó, Hướng Sở và Hướng Thiên Tiếu cũng đang liếc mắt nhìn nhau, người này thì vẻ mặt thẫn thờ, người kia thì sắc diện lãnh đạm, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn hẳn.
- Lão lục, phần Khai đệ, đệ muốn xử trí sao đây?
Dương Chiếu đột nhiên mỉm cười hỏi.
Dương Thận cũng cười lại:
- Nhị ca xơi thịt, tiểu đệ xin theo sau ăn canh thôi. Nhị ca không thể ăn mảnh một mình chứ?
- Dĩ nhiên.
Dương Chiếu lắc đầu, trầm ngâm một khoảng rồi nói tiếp:
- Nếu đã vậy, thì nhị ca sẽ lấy phần người, còn lệnh kỳ cho đệ, chúng ta chia đồng ăn đủ.
- Nhị ca làm chủ là được rồi.
Dương Thận cười ha hả, khá là hài lòng với đề nghị của Dương Chiếu, y liếc nhìn Hướng Sở và Nam Sênh, nửa vô tình nửa cố ý, không kìm được một cãi bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hôm nay, ân oán giữa Dương Khai và bọn chúng cũng đã truyền ra rồi.
Cũng không khó lý giải tại sao Dương Chiếu lại chọn người chứ không phải là lệnh kỳ. Hai nhà Hướng Nam về phe của Dương Chiếu, đẩy mạnh lực lượng của ắt phải tỏ chút lòng thành với đồng minh mới được.
Bắt được Dương Khai, cũng tức là đạp đổ thể diện của hắn, như thế thì Hướng Sở và Nam Sênh có thể được thỏa mãn, và sau này sẽ càng trung thành tận tâm mà phò trợ y.
- Này, ta nói hai ngươi, đứng đó nói suốt có mệt không vậy? Xuống dưới này xem nào?
Hoắc Tinh Thần đột nhiên thốt lên một câu.
Dương Chiếu lắc đầu cười:
- Không cần đâu, Hoắc huynh, bảo Khai đệ ra đây nói chuyện đi, ta cũng không muốn làm khó đệ ấy đâu.
- Dương Khai?
Hoắc Tinh Thần cười một tiếng quái đản.
- Hình như hắn đâu có ở nhà.
- Không ở nhà?
Dương Chiếu nhíu mày, hiển nhiên cho rằng Hoắc Tinh Thần đang nói đùa, thích thú hỏi lại:
- Lúc này nó không ở nhà thì ở đâu được?
- Sao ta biết, có khi lại đang ở chốn phong hoa tuyết nguyệt nào cũng nên, hê hê.
Hoắc Tinh Thần nở một nụ cười ti tiện, tự nhiên đứng dậy, phất quạt ra, bộ dạng phong lưu phóng khoáng:
- Dù gì thì hắn cũng không có ở nhà, nếu ngươi không tin thì cứ hỏi Thu Ức Mộng, hẳn là nàng nắm rõ hướng đi của Dương Khai.
Dương Chiếu liền chuyển hướng nhìn qua Thu Ức Mộng. Nàng chợt mỉm cười, khẽ vén làn tóc bên tai, dịu dàng nói:
- Nếu ta nói hắn không có ở đây, thì nhị công tử có tin không?
Kiểu cách của nàng mơ hồ, hư hư thực thực, khiến Dương Chiếu không khỏi cau mày, vô thức cảm giác được Dương Khai đang bày trò âm mưu quỷ kế nào đó.
Song, rất nhanh, thần sắc Dương Chiếu liền kiên định trở lại, y lớn giọng:
- Ta không tin.
Trong thời điểm nhạy cảm như đêm nay, làm gì có chuyện Dương Khai không ở trong phủ? Chắc chắn là hắn trốn đâu đó, không dám lộ diện thôi.
- Vậy nhị công tử tự nhiên mà lục soát, xem có tìm ra hắn hay không.
Thu Ức Mộng tươi cười, nhưng lại đang chửi thầm trong bụng liên hồi.
Trước khi đi, quả thật Dương Khai đã có chào hỏi nàng, nhưng chẳng đợi nàng đồng ý hắn đã biến mất tăm. Rốt cuộc thì hắn đi đâu, làm gì, nàng đều không rõ.
- Không cần.
Dương Chiếu mất kiên nhẫn ra mặt, hô to:
- Khai đệ, cứ ra đây đi, nhị ca hứa sẽ không làm khó đệ đâu!
Gọi liên tiếp hai lần, cũng chẳng thấy Dương Khai đáp lời.
Nam Sênh không kìm được cười nhạt:
- Nhị công tử, xem ra tên đệ đệ này của ngài chẳng nể mặt ngài chút nào cả, đã thế thì chẳng cần phải phí lời với hắn làm gì nữa, cứ tiến công thẳng vào là được, ta đoán hắn cũng không chống đỡ nổi đâu!
Dường như y rất nóng lòng muốn đánh bại Dương Khai, nóng lòng cười vào mặt hắn, để vỗ về vết thương ủ trên thể xác và tinh thần y trong mấy tháng qua.
- Chuyện giữa huynh đệ ta, không cần kẻ khác xen vào!
Dương Chiếu khẽ quát.
Nam Sênh ngượng chín mặt, nghiến chặt răng, không dám nói thêm lời nào.
Hướng Sở thấy Nam Sênh bị lên nước, thì chẳng những không nhụt chí, ngược lại còn mỉm cười:
- Nhị công tử, ta cũng thấy hay là đánh thẳng vào đi, lực lượng phòng thủ ở đây không quá mạnh, ngài và lục công tử liên thủ lại thì sợ gì không đánh đổ được? Cái gọi là tiên lễ hậu binh, lễ thì cũng đã lễ rồi, nhưng người ta không lĩnh tình, ha ha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT