Trong đại điện Trúc Tiết Bang, nét mặt Bàng Trì và Mộc Nam Đấu kinh ngạc nhìn hai người ở phía sau Dương Khai.
- Có ý kiến sao?
Một người trong đó thoạt nhìn như sắp chết hừ lạnh một tiếng, một cỗ thần thức khổng lồ bỗng nhiên càn quét tới.
Cảm thấy lực lượng chất chứa bên trong cổ thần thức này, Bàng Trì cùng Mộc Nam Đấu thần sắc đại biến, nay mới tỉnh ngộ ra hai người gần đất xa trời này căn bản không phải là bình thường.
Riêng là loại thần thức không giống bình thường này, cũng đủ để càn quét trọn tiểu thế lực ở bắc thành khu hầu như không còn.
Vội vàng thu liễm thần sắc, kinh hoảng xua tay:
- Không dám không dám!
- Đi thôi!
Dương Khai khoát tay.
Cũng không thấy phía sau hắn hai người nam nhân như thiết tháp có động tác gì, hai người Bàng Trì cùng Mộc Nam Đấu liền bị một cổ lực lượng bọc lấy, trong nháy mắt biến mất ở trong đại điện, chỉ lưu lại ở trong không khí một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đợi hai người Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu sau khi biến mất, Dương Khai mới khẽ mỉm cười.
Kể từ khi nhận hai người bọn họ đi theo đến bây giờ, thời gian đã năm ngày.
Hai vị Huyết Thị vốn bị thương nặng, nên ở trên giường chữa thương mới phải, nhưng Dương Khai đối với tình huống thân thể của bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ giống như ước gì bọn họ chết sớm một chút, đi tới chỗ nào cũng mang theo bọn họ.
Mà ở trong năm ngày này, Dương Khai không nói chuyện quá một câu với bọn họ, cũng chưa bao giờ cho bọn họ chỉ thị gì.
Nhưng để Dương Khai vui mừng chính là, hắn không cảm nhận được từ hai người Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu thần sắc không thể nhịn, cũng không có một điểm ý tứ không cam lòng.
Bọn hắn hiện tại, có thể phát huy được thực lực không bằng ba thành lúc đỉnh phong. Nhưng muốn đi càn quét tiểu thế lực Trung Đô thành này cũng không có vấn đề gì lớn.
Không có thời gian, Dương Khai vốn là muốn cho Bàng Trì cùng Mộc Nam Đấu chậm rãi thu thập những tiểu thế lực có thể động kia, nhưng đoạt đích chi chiến sắp bắt đầu, hắn đã đợi không được nữa.
Rơi vào đường cùng mới xuất động hai vị huyết thị, cho bọn họ hỗ trợ.
Đứng dậy, Dương Khai hướng một vị cao tầng Trúc Tiết Bang ở bên cạnh nói:
- Đưa ta đi khố phòng của các ngươi.
- Vâng!
Trúc Tiết Bang thâu tóm hai cái tiểu thế lực, vừa ứng với yêu cầu của Dương Khai mua không ít tài liệu luyện đan luyện khí, hiện nay tất cả đều chứa ở trong khố phòng.
Dương Khai vào bên trong dạo một vòng, lại đi ra, trong không gian Hắc Thư lập tức nhiều thêm không ít thứ tốt.
Tính cả năm ngày trước trưởng lão điện Dương Trấn cho người đưa tới một nhóm tài liệu lớn, hôm nay tàng trữ của Dương Khai đã có chút quy mô.
Hiệu suất của Trưởng lão điện tương đối cao, ngày đó Dương Khai chỉ nói là đem công lao mình còn dư lại toàn bộ đổi thành tài liệu, vào lúc ban đêm sự tình liền đã làm thỏa đáng.
Nhìn hai chiếc xe ngựa phong phú tài liệu kia, vô luận là Dương Khai hay nhị lão trong nhà cũng đều giật mình kinh hãi.
Những tài liệu kia, tất cả đều là thứ tốt từ Thiên cấp trở lên, trong đó thậm chí có một phần mười là cấp bậc Huyền cấp, luyện đan luyện khí các chiếm một nửa!
May mắn nội tình Dương gia hùng hậu, nếu không cũng lấy không ra nhiều tài liệu như vậy.
Dương Ứng Phong vốn không nghĩ tới Dương Khai sau khi đổi lấy hai vị Huyết Thị làm hỗ trợ, lại còn có thể còn dư lại một số lượng công lao lớn như vậy.
Bản thân Dương Khai cũng không nghĩ tới.
Phụ tử hai người lúc ấy ngây người một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hiện giờ mấy thứ này tất cả đều đặt ở trong không gian Hắc Thư.
- Để Bàng Trì tiếp tục thu thập tài liệu, tích lũy đủ số lượng, liền cho ta đưa đến Chiến thành đi.
Dương Khai dặn dò một tiếng, chắp hai tay sau lưng sải bước rời đi.
Chiến thành! Là Dương gia vì đoạt đích chi chiến đặc biệt kiến tạo lên một thành trì. Cự ly cách Trung đô cũng không hơn trăm dặm.
- Vâng!
Cao tầng Trúc Tiết Bang kia trầm giọng đáp.
Đợi Dương Khai đi rồi, lập tức cảm giác có chút mơ hồ, vị công tử này như thế nào dạo qua một vòng ở trong khố phòng liền đi ra vậy? Dường như cái gì cũng không lấy a.
Thò đầu xem xét bên trong, người này nhất thời sợ tới mức thần hồn bốc lên, can đảm câu liệt.
Nguyên bản những tài liệu kia đặt ở trong khố phòng. Giờ phút này không ngờ hết thảy không thấy bóng dáng.
Này... Này như thế nào cho phải...
Ba ngày sau, Dương gia tế thiên đài.
Một tòa kiến trúc hùng vĩ dựng lên, mặt đất bị san bằng, sớm đã trải lên thảm đỏ lông mềm mại, tế thiên đài nguy nga to lớn hùng vĩ, hai cây cột đá thật lớn thẳng tận trời. Trên cột đá, điêu khắc các loại đồ án cự long bay lượn, phượng bay trên cửu thiên, trông rất sống động.
Ngàn dặm không mây, trời xanh không mây, gió gào thét mà đến, lay động đại kỳ đỏ rực của Dương gia, boong boong phần phật.
Gần ngàn danh vũ giả của Dương gia, thân mặc thống nhất một trang phục màu đen, vây tụ ở chung quanh tế thiên đài thật lớn.
Ngàn người, hô hấp thống nhất, khí tức nhất trí, vào lúc một hít vào một thở ra, dường như có thể cuốn động cả một phiến thiên địa này.
Tại phía dưới tế thiên đài kia, tám người trẻ tuổi một đời dòng chính Dương gia đệ tử sớm tắm rửa thay quần áo sắc mặt cẩn thận tỉ mỉ, chiếu theo thứ tự trưởng ấu cúi đầu đứng thẳng, nhìn hướng lên tế thiên đài.
Có tiếng hô lớn truyền đến:
- Thu gia gia chủ Thu Thủ Thành đến!
- Diệp gia gia chủ Diệp Cuồng Nhân đến!
- Mạnh gia gia chủ Mạnh Tây Bình đến!
...
Vài thập niên mới có một lần đoạt đích chi chiến của Dương gia, cơ hồ cũng là thịnh hội khổng lồ nhất náo nhiệt nhất Trung đô cũng là khắp thiên hạ, người của thất đại gia ở Trung đô tự nhiên sẽ không khinh mạn, tất cả đều là do bản gia gia chủ tự mình dẫn người trình diện.
Có đệ tử Dương gia dẫn những khách nhân này vào an bài tốt vị trí, ngồi uống trà chờ đợi.
Trước sau nửa canh giờ, thất đại gia gia chủ toàn bộ đã đến.
Một đạo thanh sắc quang mang hiện lên, Dương gia gia chủ Dương Ứng Hào, tiếp theo mấy vị Thái thượng trưởng lão thực lực đã trên Thần Du, tới hiện thân nơi Tế Thiên Thai.
Vừa thấy chủ nhà xuất hiện, đám người Thu Thủ Thành đều đứng dậy, ôm quyền hành lễ.
Dương Ứng Hào đáp lễ, hắng giọng nói lớn:
- Hôm nay là ngày Dương gia ta tế thiên tế tổ, cảm tạ chư vị đến đây cổ vũ, mời ngồi!
Đám người Thu Thủ Thành, Diệp Cuồng Nhân, Mạnh Tây Bình khẽ gật đầu, trong mắt rạng rỡ tinh quang, trở lại chỗ ngồi.
Dương Khai ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người Dương Ứng Hào, người này theo như bối phận tính toán, phải là đại bá của hắn. Tuổi thật so với Dương tứ gia, đại khái là lớn hơn mười mấy tuổi mà thôi.
Nhưng là bây giờ, Dương Ứng Hào thoạt nhìn nhưng là tóc hoa râm, nghiễm nhiên đã vào tuổi xế chiều, thậm chí ở trên mặt của hắn, cũng có từng nếp nhăn thật sâu.
Tại trước Thương Vân Tà Địa đại quyết chiến, hắn cũng không có bộ dáng này, khi đó hắn cũng đang ở tuổi trung niên, mặc dù không trẻ tuổi, nhưng lại không già như vậy.
Truy cứu nguyên nhân, là bởi vì hắn ở Thương Vân Tà Địa đại quyết chiến bị Âm Minh Quỷ Vương cùng Tuyệt Diệt Độc Vương gây thương tích, sau khi về gia tộc vận dụng Dương gia Sinh Tử Luân Hồi Quyết, dùng ba mươi năm tuổi thọ bản thân, khu trừ thương thế bản thân.
Chức vị Dương gia gia chủ, rất trọng yếu, cho nên ngay cả biết cái giá phải trả là ba mươi năm thọ mệnh quá lớn. Dương Ứng Hào cũng không khỏi không trước cam đoan chính mình hoàn hảo không tổn hao gì.
Đây không phải đơn giản bị thương lưu lại di chứng, mà là sinh mạng giảm đi trực tiếp nhất.
Dương Ứng Hào, đã có vẻ vô cùng già nua.
Chính là bởi vì hắn không biết mình còn có thể sống bao lâu. Cho nên mới vội vã đem Dương gia dòng chính toàn bộ triệu hồi, triển khai đoạt đích chi chiến.
Hai người Dương Chiếu cùng Dương Kháng nhìn cha mình, trong lòng một trận khổ sở.
Thần sắc Dương Ứng Hào vẫn lạnh nhạt, đem quy tắc trong đoạt đích chi chiến đơn giản giảng một phen.
Không có quy tắc gì, Dương gia bổn gia chỉ cung cấp Huyết Thị đảm nhiệm hỗ trợ cho công tử các dòng chính, mà Huyết Thị ở trong đoạt đích chi chiến đã bị ước thúc cũng tương đối lớn, trừ lần đó ra, Dương gia sẽ không cho các dòng chính công tử bất kỳ trợ giúp trực tiếp nào.
Vô luận là đả kích ngấm ngầm hay công khai, vẫn là dương mưu quỷ kế, ai có thể cười cuối cùng, ai chính là người chiến thắng đoạt đích cuộc chiến.
- Đều nhớ kỹ chứ?
Dương Ứng Hào nhìn tám người đứng phía dưới hỏi, mọi người nhất tề gật đầu.
- Vậy tế thiên, tế tổ!
Dương Ứng Hào vung tay lên, trầm giọng quát.
Đủ loại thủ tục đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, ở trước Tế Thiên Thai trang nghiêm túc mục, lư hương lượn lờ, một con lục giai yêu thú Tầm Chi Bất Dịch bị mang tới, Dương Ứng Hào giết chết, máu tươi rơi trên Tế Thiên Thai.
Lấy huyết tế thiên, lấy thú tế tổ!
Nghi thức rất rườm rà, tám người Dương gia một đời tuổi trẻ dưới chỉ dẫn Dương Ứng Hào, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trong tất cả quá trình ở nơi này, các cường giả của thất đại gia ánh mắt tất cả đều rạng rỡ sinh huy, âm thầm quan sát biểu hiện của tám người, quan sát con mình lựa chọn đồng minh có thích hợp hay không, quan sát địch nhân có cường đại hay không.
Cuối cùng, sau khi tế bái Dương gia liệt tổ liệt tông, toàn bộ nghi thức cuối cùng hoàn thành.
- Lần này đi, không phải là ngươi chết chính là ta vong, các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Dương Ứng Hào trầm giọng dặn dò, quát lên:
- Lên đường!
Tám thớt Đạp Vân Câu thần tuấn đến cực điểm, gào thét chạy đến, dừng ở trước mặt tám người, tám đệ tử trẻ tuổi của Dương gia tự mình nhảy lên tọa kỵ.
Gió ngừng, trong không khí bỗng nhiên có chút ngưng trệ, liên lụy hô hấp của ngàn người đều đột nhiên dừng lại.
Tám người trái phải thoáng nhìn nhau, tất cả đều khẽ mỉm cười.
Tuy là thủ túc, ra Trung Đô chính là kẻ thù! Ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ta cũng thế...
- Đại ca đi trước!
Dương Uy trầm giọng nói, vừa nói xong, Đạp Vân Câu liền đã chạy như bay mà đi.
- Đuổi theo!
Dương Chiếu cười khẽ.
Tám thớt Đạp Vân Câu, chạy vội ở trên thông đạo chuyên dụng của Dương gia, một đường bụi khói cuồn cuộn nổi lên, phía sau tiếp trước.
- Lão phu đi xem náo nhiệt một chút!
Khang gia gia chủ Khang Duệ cười hắc hắc một tiếng, vung tay lên, chân nguyên tinh thuần bọc tùy tòng của mình, biến mất nhanh như tia chớp.
- Cùng đi, cùng đi!
Cao gia gia chủ Cao Mặc theo sát rời đi.
- Lão phu cũng đi!
Khang gia gia chủ Khang Chính không cam lòng yếu thế.
Trong phút chốc, người của thất đại gia đi sạch sẽ, toàn bộ biến mất không thấy nữa.
- Không biết lễ phép!
Dương Ứng Hào hừ lạnh một tiếng, trách cứ mấy lão gia hỏa này đi cũng không lên tiếng gọi mình.
Một đường trùng trùng điệp điệp, dưới đất tám thớt Đạp Vân Câu chạy như điên, trên đám người phi dũng, bất quá chỉ trong chốc lát thời gian, liền đã ra Chính Nam Môn.
Ngoài Chính Nam Môn, tựa hồ so sánh với Tế Thiên Thai của Dương gia còn muốn náo nhiệt hơn, vô số thế lực lớn nhỏ đều nghểnh cổ trông mong, bọn họ biết hôm nay chính là ngày bắt đầu đoạt đích chi chiến, tự nhiên là chờ chực ở chỗ này thật sớm, phải tự mình đi theo Dương Gia công tử một đường đi đến chiến thành.
Toàn bộ bên ngoài Chính Nam Môn, một mảnh đầu người rậm rạp, thậm chí ở ngoài vài lý cũng như cũ có người âm thầm quan sát.
- Trường Dương Cốc các ngươi lần này chuẩn bị theo công tử nào?
Những người có quen biết bắt đầu chào hỏi nhau.
- Đương nhiên là Lục công tử Dương Thận rồi.
- Đừng đi, nhất định thua thôi, theo Phi Vân Trang chúng ta, theo nhị công tử Dương Chiếu đi, nhị công tử so sánh với lục công tử có tiềm lực hơn nhiều.
- Thật hay giả đấy?
- Tự nhiên là thật đấy, đến đây, ta nói cho ngươi nghe, ta biết được không ít tin tức.
Hai người kề vai sát cánh, trao đổi mật ngữ.
Như là Trường Dương Cốc cùng Phi Vân Trang tam đẳng tiểu thế lực bực này, vốn là không có biện pháp cùng Dương gia dòng chính lôi kéo giao tình gì, trước khi đoạt đích chi chiến bắt đầu, cũng vô duyên nhìn thấy Dương gia công tử, chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi, bọn họ không rõ ràng lắm môn đạo bên trong, phần lớn là nhìn xem công tử nào thuận mắt liền đi theo, hay là nghe theo bằng hữu mời, cùng nhau tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT