Hoắc Tinh Thần khẽ gật đầu:

- Khỏi cần ngươi nói, với lại, ta cũng đâu có giận, hình như lâu lắm rồi chưa được vui thế này. Trò lớn trò đánh đấm vặt vãnh này quả nhiên đã không thỏa mãn được khẩu vị của bổn thiếu gia!

Dừng một chút, y lại nói:

- Phải rồi, trên người các ngươi có nhiều tiền đến mức đó à?

Hai vị cao thủ Hoắc gia đều lúng túng, lắc đầu chậm rãi, ai lại rỗi hơi mang theo mấy trăm vạn lượng bạc ra ngoài chứ.

- Nợ tiền người ta không phải chuyện hay đâu.

Hoắc Tinh Thần nhéo cằm, lầm bầm tự nhủ.

Trong đại điện của Trúc Tiết Bang, Dương Khai khoanh chân ngồi trên sàn, ngưng tụ chân nguyên toàn thân, đánh vào “cổ lọ” của mình.

Một canh giờ sau, xiềng xích trói buộc trong nội thể ầm ầm vỡ nát, chân nguyên cuồn cuộn từ từ bình ổn lại, cảnh giới của hắn đã bước lên một tầng, chạm đến cảnh giới mới.

Chân Nguyên Cảnh bát tầng!

Trong khoảnh khắc đột phá đó, Dương Khai như nhìn thấy một đóa hoa sen ngũ sắc lấp lánh, thoáng hiện rồi tan trước mắt hắn.

Ôn Thần Liên ngũ thái!

Kể từ khi có được nó, Dương Khai chẳng bao giờ nhìn thấy nữa, tuy biết là nó tồn tại ngay trong tâm thức, không ngừng ôn dưỡng thần thức của mình, nhưng vì chưa khai tịch ra thức hải, nên vẫn không thể tận mắt nhìn được.

Bây giờ bỗng có hiện tượng này, khiến Dương Khai vui mừng hết sức, bất giác phỏng đoán, liệu có phải thần thức của mình gần sơ thành, nên mới nhìn thấy nó trong khoảnh khắc đó không.

Đối với trình độ sức mạnh thần thức của mình, Dương Khai chỉ có một nhận thức đại khái.

Nó không hề kém Thần Du Cảnh bát tầng bình thường, về cơ bản mạnh ngang với thần thức của cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng, đó mới là trong tình trạng Chân Nguyên Cảnh, nếu thăng lên Thần Du Cảnh, có thức hải che chở, thì sức mạnh thần thức sẽ mạnh lên đến mức độ nào?

Dương Khai càng ngày càng mong đợi đại cảnh giới sắp đến đó.

Thần Du Cảnh luôn là bậc cửa chí cường của võ giả, trong thiên hạ, ngoài số cực kỳ ít người có thể đột phá Thần Du Cảnh, chạm đến cảnh giới bậc cao hơn, thì những võ giả còn lại đa số cả đời chỉ có thể chạm ngưỡng Thần Du.

Bước vào Thần Du Cảnh, tức là một võ giả đã bước lên con đường của cường nhân, để đạt được mục tiêu này, vô số võ giả bỏ ăn bỏ ngủ mà tu luyện, mò mẫm suốt ngày này qua ngày khác, vất vả tìm tòi.

Thậm chí có người còn sống trong rừng hoang quanh năm suốt tháng, chỉ để thể ngộ chân lý của sức mạnh, tìm ra sự bí mật của cảnh giới.

Song, đa số võ giả đến cuối đời, cũng bị chặn lại ngoài thềm cửa, than thở bất lực, tiếc hận cả một đời.

Nhưng kể cả có may mắn đột phá đến Thần Du, thì Thần Du có chín tầng, võ đạo vẫn dài dằng dặc, huống chi tiếp theo đó vẫn còn một tầng cảnh giới thế nhân không hiểu được.

Đột phá lên Chân Nguyên Cảnh bát tầng, Dương Khai chưa đứng dậy vội mà ngồi nguyên tại chỗ, từ từ cảm ngộ những thay đổi mà tầng cảnh giới mới này đem lại cho mình.

Đã được Vạn Dược Linh Dịch tẩy kinh phiệt tủy, mỗi lần đột phá đều có thể khiến Dương Khai sinh ra một vài thay đổi khá rõ ràng, ít nhất là hiện giờ, có cảm giác hắn mạnh hơn so với lúc chưa đột phá không ít.

Đó là một cảm giác khó tả thành lời, nếu cần ví von thì hắn của hiện tại có thể dễ dàng đánh thắng chính mình khi chưa đột phá.

Một ngày sau, Dương Khai chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt thần quang rạng rỡ, trầm mặc hồi lâu, mới vươn người đứng dậy.

Mở cửa đại điện, cất bước đi ra ngoài.

Bên ngoài điện, có mười mấy người phân thành hai hàng, đang ngẩng đầu trông ngóng, thấy Dương Khai trở ra, đều vội vàng hành lễ:

- Thuộc hạ bái kiến công tử!

Dương Khai đảo mắt qua, không khỏi ngơ ngác.

Hắn nhận ra, những người đứng ở bên trái là mấy vị cao thủ Trúc Tiết Bang, với Bàng Trì là thủ lĩnh, còn đứng bên phải, lại là mấy tên cao thủ Huyền Quang Hội, do Mộc Nam Đẩu đứng đầu, trước đó đã giao thủ so chiếu với bọn Bàng Trì, thậm chí tên Ngũ Thiên suýt nữa đã giết chết Bàng Trì cũng đứng trong hàng.

Hai nhóm người đều cúi đầu cung kính chào hỏi, có điều Mộc Nam Đẩu lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, còn Bàng Trì thì hồng hào sắc mặt, thậm chí còn có cảm giác mở mày mở mặt.

Dương Khai nhíu mày, hồ nghi nhìn Mộc Nam Đẩu:

- Người của Huyền Quang Hội các ngươi sao vẫn còn ở đây?

Mộc Nam Đẩu vội nói:

- Bẩm công tử, từ nay về sau, trên dưới Huyền Quang Hội xin nghe theo lệnh công tử!

- Chuyện gì thế này?

Dương Khai càng thêm khó hiểu.

- Công tử, là thế này ạ.

Bàng Trì thấy vậy, liền bước đến giải thích cho Dương Khai.

Tối qua, sau khi hắn vào đại điện bế quan đột phá, Hoắc Tinh Thần và hai cao thủ nọ lấy ngân phiếu ra dồn lại, cũng chỉ được mấy mươi vạn lượng bạc.

Lúc đó Bàng Trì thấy sắc mặt Hoắc Tinh Thần không được tốt, bèn đề nghị viết giấy nợ cho y, dù gì thì cũng là công tử Hoắc gia, chẳng sợ y quỵt nợ.

Vốn có ý tốt thôi, nhưng không ngờ Hoắc Tinh Thần nói sao cũng không chịu, thậm chí còn đánh cho Bàng Trì một trận.

Sau cùng y ngẫm nghĩ một chốc, rồi lấy cả Huyền Quang Hội ra gán nợ.

Sau khi hạ lệnh cho Mộc Nam Đẩu quy thuận Dương Khai, Hoắc Tinh Thần liền cùng hai vị cao thủ Hoắc gia nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại một đám Huyền Quang Hội dở khóc dở cười.

Hơn một nghìn người của Huyền Quang Hội, cũng coi như là tiểu thế lực do Hoắc Tinh Thần đích thân phát triển, bình thường có tác dụng giải khây cho y, giờ lại bị y sang chủ như đồ vật, bọn Mộc Nam Đẩu dĩ nhiên lòng đầy chua xót.

Dù chua xót không cam lòng đến đâu, Mộc Nam Đẩu cũng không dám có nửa lời oán trách, đành dẫn đầu một đoàn người đứng đây chờ Dương Khai trở ra.

Đợi Bàng Trì kể xong, Mộc Nam Đẩu bất giác nơm nớp trong lòng, len lén quan sát phản ứng và sắc mặt của Dương Khai, muốn biết hắn sẽ xử lý bọn họ ra sao.

Nào ngờ Dương Khai lại trầm mặc không nói gì, sắc mặt cũng bình thản vô cùng, hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.

Mộc Nam Đẩu không khỏi hốt hoảng, vội nói:

- Kỳ thực Hoắc công tử làm vậy, Khai công tử cũng không hề chịu thiệt đâu ạ.

- Nghĩa là sao?

Dương Khai liếc nhìn y.

Mộc Nam Đẩu mừng thầm trong bụng, biết mình nói đúng điểm rồi, nhanh nhảu bảo:

- Huyền Quang Hội mấy năm nay cũng đã tích góp được không ít của cải, nếu thử cầm cố thì có thể bồi thường đủ tổn thất đêm qua.

- Có bao nhiêu?

- Mấy trăm vạn lượng có sẵn. Mấy năm nay Hoắc công tử cũng thưởng cho một ít, đều để dành cả.

Dương Khai gật đầu, bỗng mở miệng nói:

- Huyền Quang Hội các ngươi so với các thế lực khác ở Trung Đô thì thế nào?

- So với trên thì không đủ, so với dưới thì chắc là dư sức ạ.

Mộc Nam Đẩu cười khan một tiếng.

- Cũng chẳng thể coi là thế lực gì quá lớn.

- Nếu hợp nhất với Trúc Tiết Bang thì sao?

- Thì tuyệt đối có thể đứng vào hàng mười lăm thế lực mạnh nhất.

Mộc Nam Đẩu vô cùng tự tin.

- Vậy thì hợp làm một, từ nay về sau không còn Huyền Quang Hội nữa!

Dương Khai nhìn sang Bàng Trì.

- Kể từ giờ y sẽ là trợ thủ của ngươi!

- Vâng!

Bàng Trì vui mừng hết đỗi, Mộc Nam Đẩu tuy ngoài mặt đau khổ, nhưng cũng không dám oán trách, chỉ biết cười theo.

Chỉ một Huyền Quang Hội đã tích góp được nhiều của cải đến thế, Dương Khai chợt phát hiện mình đã hơi coi thường mấy thế lực nhỏ này rồi, không phải thế lực nhỏ nào cũng nghèo túng như Trúc Tiết Bang cả.

Nhếch miệng cười, Dương Khai nói:

- Ta muốn các ngươi hãy cố gắng làm quen với nhau, sau đó... đi thôn tính những thế lực nhỏ sức mạnh không bằng các ngươi.

- Hả!

Bàng Trì không kìm được thất kinh, Mộc Nam Đẩu thì vẫn bình tĩnh.

- Chuyện này... chuyện này không thích hợp lắm thì phải ạ?

Bàng Trì có hơi ngập ngừng, mấy năm nay Trúc Tiết Bang y chưa bao giờ quấy nhiễu người khác, chủ yếu an phận tự vệ, đùng một cái phải hóa thân thành cường đạo, Bàng Trì khó tránh khỏi do dự.

- Ngươi nghĩ sao?

Dương Khai nhìn Mộc Nam Đẩu.

Y liền nói:

- Không có gì là không thích hợp cả, cá lớn nuốt cả bé mà thôi. Đêm qua, nếu không có Khai công tử ứng cứu, Trúc Tiết Bang đã diệt vong rồi. Ở Trung Đô, chuyện tranh đấu thôn tính giữa các thế lực nhỏ với nhau chẳng lạ gì, quan điểm của Bàng Trì ngươi quá lạc hậu rồi.

Bàng Trì bị nói vậy liền đỏ mặt, ấp úng một lúc, chẳng nói ra được gì.

- Xem ra Huyền Quang Hội các ngươi thường xuyên làm chuyện này nhỉ.

Dương Khai nhìn Mộc Nam Đẩu đầy ẩn ý, Mộc Nam Đẩu liền cười bối rối:

- Chủ yếu là để giải sầu cho Hoắc công tử, đến tận hôm nay, cũng chỉ mới làm có hai lần thôi ạ. Song, những thế lực có thể thôn tính, thuộc hạ đều nghe ngóng cả rồi, chỉ đợi ngày nào đó Hoắc công tử lại buồn chán, thuộc hạ liền đưa ngày ấy đi xem náo nhiệt, ha ha...

Giờ đã có chủ gia mới, Mộc Nam Đẩu ắt cố ý biểu hiện tốt một chút, thấy Dương Khai có vẻ hứng thú với chuyện này, liền kể ra một tràng.

Bàng Trì lập tức ý thức được điều bất ổn, nếu cứ để Mộc Nam Đẩu nói tiếp, thì chức Bang chủ này biết đâu sẽ không còn là của y nữa, lập tức tỏ thái độ:

- Có Mộc huynh giúp đỡ, ta nghĩ chúng ta thật sự có thể thôn tính được những kẻ khác.

- Thế thì cứ làm vậy đi.

Dương Khai gật đầu gõ thước tay.

- Số của cải có được, giữ lại một phần cho các ngươi tự phát triển, còn lại đem đổi thành nguyên liệu luyện đan, luyện khí hết cho ta, đẳng cấp ít nhất cũng phải là Địa cấp thượng phẩm.

- Vâng!

Bàng Trì và Mộc Nam Đẩu cung kính đáp, liếc nhìn nhau, họ biết là Dương Khai làm vậy là để chuẩn bị cho đoạt đích chi chiến.

Không dám trễ nãi, họ cáo từ một tiếng, rồi dẫn quân của mình vào đại điện bí mật bàn mưu.

Đứng ở chỗ cũ nghĩ ngợi trong giây lát, Dương Khai bật cười ngạc nhiên, hắn không ngờ Hoắc Tinh Thần lại làm vậy.

Có điều, cũng chẳng thiệt thòi gì, thủ hạ có thể dùng tăng lên rồi, sau này sẽ chỉ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

...

Tứ gia phủ.

Dương Khai vừa mới về đến, quản gia liền chạy ra đón:

- Thiếu gia, lão gia bảo ngài mau mau đến thư phòng, có chuyện quan trọng cần bàn.

- Ta biết rồi.

Dương Khai đáp, vội vàng hướng về phía thư phòng, bụng nghĩ kỳ quái, không biết tứ gia có việc gì mà lại cần bàn với hắn.

Đi đến trước cửa thư phòng, chưa vào trong, đã nghe thấy tiếng Đổng Tố Trúc vọng ra:

- Các ngươi đừng sốt ruột, Khai nhi chắc là sắp về rồi.

Dương Ứng Phong phàn nàn:

- Bà là mẫu thân mà con mình đi khỏi phủ lúc nào cũng không biết sao?

Đổng Tố Trúc nói:

- Chẳng phải ông cũng không biết gì sao, lúc này mà còn trách người ta, ông có phân rõ phải trái không vậy.

Dương tứ gia lập tức bó tay.

Trong phòng vọng ra hai tiếng cười nín cười cực nhọc.

Thần sắc Dương Khai khẽ động, thoáng mỉm cười, hắn đẩy cửa phòng ra, sải bước đi vào.

Thấy Dương Khai đã về, Đổng Tố Trúc vội đứng dậy, nghiến răng nói:

- Tiểu tử thối này, tối qua con đi đâu vậy? Cả đêm không về, đến tận bây giờ mới mò về, hại mẹ bị cha con giáo huấn.

Vừa nói, bà vừa xích lại gần, cánh mũi phập phồng đánh hơi.

- Bà ngửi gì vậy?

Dương tứ gia hồ nghi.

- Xem xem có phải tối qua nó đi uống hoa tửu không!

Vẻ mặt Đổng Tố Trúc rất nghiêm túc, ngửi qua một lúc, vui mừng gật đầu:

- Vẫn ổn, không có mùi rượu, cũng không có mùi son phấn...

- Mẹ đừng làm loạn!

Dương Khai ra vẻ bó tay chịu trói, ra hiệu về phía bên cạnh:

- Còn có người ngoài nữa mà.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play