Phiến Khinh La – cái tên này không phải cứ muốn nhắc đến là được.

Thấy công tử nhà mình bạo gan đến vậy, hai vị huyết thị đều nhìn lấm lét, vẻ mặt càng thêm phần thú vị.

Thu Ức Mộng đấy! Thu gia đại tiểu thư, nhân vật tầm cỡ ở Trung Đô, mục tiêu săn đuổi của các công tử đại thế gia, từ xưa đến nay chưa có ai dám làm vậy với nàng cả.

Dù bị đối xử như vậy, nàng cũng chẳng tấn công mà chỉ giãy giụa như một nưtử bình thường.

Liếc nhìn nhau, cả hai vị huyết thị đều nhìn ra sự phấn khởi trong mắt đối phương.

Có chuyện đáng ngờ đây!

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên nghĩ bụng.

- Buông tay!

Thu Ức Mộng vẫy vùng không lại, bèn hét toáng lên.

Dương Khai nhìn nàng một cái đầy uy hiếp, rồi mới từ từ thả tay ra, lùi về sau mấy bước.

Khẽ chau mày, Dương Khai lãnh đạm nói:

- Ta không nợ các ngươi cái gì hết, vận đen đó là do các ngươi tự mình chuốc lấy, chẳng liên quan gì đến ta.

- Vô tình vô nghĩa!

Thu Ức Mộng nghiến răng.

- Chớ nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ tình cờ gặp nhau, chẳng có tình nghĩa gì hết!

Dương Khai hừ một tiếng lạnh tanh.

Thu Ức Mộng lập tức đắng họng, nàng nhận ra mọi thủ đoạn bén giọt của mình ngày trước đều không có chút tác dụng nào với Dương Khai. Nếu là mấy gã công tử Trung Đô khác, dám chắc họ đã nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt, lắc đầu vẫy đuôi rồi, chứ đâu có lãnh đạm như hắn chứ?

- Ta có rất nhiều việc cần hỏi ngươi, có chỗ nào tiện nói chuyện không?

– Dương Khai ngó nghiêng xung quanh.

Thu Ức Mộng bĩu môi, nhưng rồi tâm tư lại chợt xoay chuyển, gật đầu nói:

- Đi theo ta.

Chúng đệ tử Lăng Tiêu Các xung quanh đều ù ù cạc cạc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Đoạn đối thoại vừa rồi giữa Dương Khai và Thu Ức Mộng bọn họ không nghe thấy gì, mà chỉ nhìn thấy được cảnh tượng mờ ám đó.

Thu Ức Mộng, bọn họ cũng biết, nhưng sao trông Dương Khai có vẻ như đã quencô nàng từ lâu, hơn nữa quan hệ cũng không phải thuộc dạng qua loa.

Rốt cuộc thì hắn có bản lĩnh gì mà có thể kết giao được với nhân vật tầm cỡ như đại tiểu thư Thu gia.

Khi bọn họ đã đi khỏi được khá lâu, Giải Hồng Trần mới rơi từ trên trời xuống trong bộ dạng mặt mày lem luốc. Truy đuổi lâu vậy mà đến một cọng lông của Kim Vũ Ưng y còn chẳng nắm tới được, đã vậy còn suýt nữa bị Kim Vũ Ưng làm bị thương.

Đáp xuống đất, y liền phát hiện Dương Khai đã biến đâu mất dạng.

- Dương Khai đâu rồi?

Giải Hồng Trần nghênh mặt hỏi mọi người xung quanh.

- Thu tiểu thư mời đi rồi.

Một tên sư đệ bên cạnh đáp.

- Mời đi?

Giải Hồng Trần nhướn mày, tỏ vẻ không tin

- Ngươi có chắc là “mời” không?

Tên sư đệ này chỉ thấy thế mà đoán bừa, không dám khẳng định, nên chỉ ngập ngừng nói:

- Hình như là bị Thu tiểu thư gọi đi ạ.

Lúc này Giải Hồng Trần mới gật gù hài lòng, song y hắn lại chợt sinh nghi. Thu Ức Mộng gọi Dương Khai đi làm gì? Nơi này phải để mình làm chủ mới phải, y có tư cách gì mà được gọi đi?

Lòng đầy nghi hoặc, y vội vàng đi đến nơi Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn tạm trú.

Trong một căn nhà nhỏ, Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn và Dương Khai ngồi đối diện nhau.

Căn nhà này khá đơn sơ, bên trong không bài trí gì nhiều, có thể nhìn ra được là mới dựng lên, đại khái là để làm nơi nghỉ ngơi cho Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn.

Bên ngoài cửa, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên thủ hộ như hai vị môn thần, bát phong bất động, vẻ mặt lạnh lùng.

Thu đại tiểu thư tự mình rót trà rồi ngồi xuống, vén tóc rối bên tai, nàng nhìn Dương Khai nói:

- Muốn hỏi thì cứ hỏi đi!

- Ả thả các ngươi đi khi nào vậy?

Dương Khai nhấc chén trà lên, thuận miệng hỏi một câu.

- Khoảng một tháng trước.

Thu Ức Mộng cười khổ sở, tự khắc hiểu được “ả” mà Dương Khai nói chính là Yêu MNữV, Phiến Khinh La:- Quả thật ả ta không hề gây khó dễ cho bọn ta, mà chỉ đưa bọn ta dạo quanh chiến trường một lượt rồi thả bọn ta đi trước khi cuộc chiến diễn ra.

- Có thu hoạch được gì không?

- Thay đổi cách nhìn khá là nhiều, ha ha.

Thu Ức Mộng trầm ngâm mãi một lúc, giọng nói khẩn khoản:

- Ngày trước, ta luôn căm ghét người của Thương Vân Tà Địa, nhưng giờ thì không dám nghĩ vậy nữa. Ta đã chứng kiến không ít người vô tội bị giết hại một cách tàn nhẫn bởi những kẻ tự xưng là chính nghĩa. Và ta cũng chứng kiến biết bao nhiêu thế lực từ bên ngoài đến tác oai tác quái ở Thương Vân Tà Địa. Ả ta nói không sai, thế gian này không chỉ có hai sắc đen trắng, bất cứ ai cũng có tâm ma, bất cứ ai cũng đều có thể trở thành ma quỷ, ta cần phải nhìn vào việc họ có thể giữ vững bổn tâm của mình hay không.

- Ừm.

Dương Khai điềm đạm gật đầu, Thu Ức Mộng có thể thay đổi cách nhìn nhận đến vậy, quả thật là hiếm thấy.

Phiến Khinh La đưa nàng ra chiến trường quả là đúng đắn.

Có thể Phiến Khinh La hy vọng rằng, nàng sẽ dùng sức mạnh Thu gia để thay đổi nhận định của thế nhân đối với Thương Vân Tà Địa, nên mới lao tâm khổ tứ đến thế.

- Sau khi trở về, ta liền tìm đến đây.

Thu Ức Mộng cười vui vẻ.

- Vậy Thu gia đã hay tin ngươi vẫn bình an chưa?

Dương Khai nhíu mày.

- Đã truyền thư về rồi.

Thu Ức Mộng gật đầu

-Phía Tử Vi Cốc cũng đã cho báo tin, còn về phần Bạch gia thì...

Đồng tử Dương Khai đứng yên, nhìn chăm chăm vào Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng:

- Ha ha, chớ lo lắng, ta và Tiểu Mạn đã nói với Bạch gia rồi, Bạch Vân Phong bị thủ hạ của Lôi Đình Thú Vương truy bắt, không may bỏ mạng, không liên quan gì đến ngươi và ả ta cả.

- Thế thì tốt!

Dương Khai mỉm cười hài lòng. Tuy nói cái chết của Bạch Vân Phong quả thật không liên quan nhiều đến hắn, nhưng nếu như chân tướng sự việc bị truyền ra ngoài, thì Bạch gia sẽ không đời nào chịu để yên.

Những thế lực lớn đó nổi tiếng là không phân phải trái, bằng không Lăng Tiêu Các đã chẳng gặp họa diệt vong rồi.

Thu Ức Mộng chậm rãi duỗi lưng, khiến đường cong mềm mại vô tình lộ ra mà cô không hề hay biết, giọng hờ hững:

- Ta từng nói với ngươi, nếu ngày nào đó ta trốn thoát được, nhất định sẽ giúp Lăng Tiêu Các lấy lại danh dự! Nhưng hiện giờ ta không có khả năng này, nên chỉ có thể trùng kiến lại nơi đây trước, rồi mới tính tiếp.

Thu Ức Mộng tuy là đại tiểu thư Thu gia, nhưng việc hệ trọng như lấy lại danh dự cho Lăng Tiêu Các thì không phải riêng mình nàng có thể làm chủ được.

Tối thiểu, phải để người đại diện một thế lực thật tầm cỡ mới được.

- Việc trùng kiến lại nơi này là chủ trương của ngươi?

Dương Khai nhìn nàng đầy ngạc nhiên.

- Thế ngươi tưởng là ai?

Thu Ức Mộng cười nhếch mép:

- Lăng Tiêu Các bị xem là tà tông. Nếu ta không ra mặt thì ai dám chơi trò dựng nhà dựng cửa ngay tại đây? Ta vốn định biến nơi này thành một nơi buôn bán của Thu gia, rồi sau này khi có cơ hội sẽ khôi phục lại Lăng Tiêu Các, xem như trả cho ngươi một món nợ ân tình.

- Không phải trả nợ ân tình cho ta, mà đây là việc Thu gia các ngươi nên làm.

Dương Khai cười nhạt thành tiếng.

Thu Ức Mộng ngẩn người ra, chẳng phản bác lại mà gật đầu:

- Nói cũng phải. Dù sao thì phóng hỏa thiêu rụi nơi này là việc mà Thu gia đã gây ra. Song bất luận thế nào, giờ ngươi cũng đã trở về rồi, hơn nữa ngươi lại kẻ có địa vị, hãy cứ xem nơi này là sản nghiệp thuộc về ngươi đi, ta cũng chẳng muốn tranh giành làm gì. Hì hì, sản nghiệp của công tử Dương gia, chẳng ai nói được gì nữa đúng không?

Dương Khai sững sờ, nhưng không từ chối, trầm ngâm mãi hồi lâu, cảm thấy đây quả là một cách rất hay, hắn mới gật đầu đáp:

- Xin cảm tạ.

Đôi mắt Thu Ức Mộng chợt sáng ngời, mỉm cười vui vẻ.

- Có điều, mấy người bên ngoài đó là sao thế? Ngươi tìm họ từ đâu về vậy?

Dương Khai thắc mắc.

- Ở gần đây thôi.

Thu Ức Mộng chợt cười, một tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng:

- Bọn chúng đều sang nương nhờ hai tông phái láng giềng. Ta đến nói với tiền bối hai bên đó một tiếng liền kéo chúng về đây được.

Dương Khai lập tức hiểu ra vấn đề.

Bọn đệ tử bên ngoài hẳn là đã chạy sang đầu quân về Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang! Chỉ là hắn không ngờ được, đứng trước đại nạn tông môn, một đệ tử hạch tâm như Giải Hồng Trần lại rời bỏ Lăng Tiêu Các. Còn bọn Lý Vân Thiên thì kiên quyết ở lại, sau cùng trốn thoát ra vạn dặm qua thông đạo hư không.

Đúng là đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà.

Có điều Dương Khai cũng chẳng nghĩ gì nhiều cho cam, ngày ấy lựa chọn rời khỏi tông môn cũng là quyền tự do của chúng.

Bọn người đó được Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang thu nhận, giờ Thu Ức Mộng lại ra mặt triệu chúng về, thân phận Thu gia đại tiểu thư rành rành ngay đó, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nào dám hó hé điều gì?

- Tông môn của mình thì phải để chính mình xây dựng lại mới thú vị, ngươi nói xem có phải không?

Thu Ức Mộng cười hì hì, ánh mắt như mong chờ nhận được lời khen ngợi từ Dương Khai.

Dương Khai phớt lờ, mà liếc nhìn Lạc Tiểu Mạn đang hung tợn nhìn hắn hệt như chú hổ con.

Thu Ức Mộng lập tức trừng mắt, biết rõ tên này chỉ vờ hồ đồ, nên cũng chẳng miễn cưỡng.

- Phải rồi, lúc các ngươi đến, quanh đây có xuất hiện điểm đặc biệt nào không?

Dương Khai bỗng nhớ ra một chuyện.

- Điểm đặc biệt?

- Ừ, đại loại như sát khí tà khí.

Dương Khai nghiêm mặt.

- Ồ, ngươi nói cái đó à.

Thu Ức Mộng thoáng cười:

- Lúc đến thì bọn ta không thấy, nhưng có nghe cái tên đồng môn Giải Hồng Trần đó của ngươi bảo, Khốn Long Giản từng dày đặc tà khí. Vốn dĩ hai phái láng giếng sắp sửa dời sang đây rồi, nhưng không ngờ dưới đó hình như có gì đấy đang thôn tính tà khí, mấy tháng sau thì nơi này lại yên ắng trở như cũ.

- Có ai xuống đó điều tra thử chưa?

Dương Khai không kìm được cơn căng thẳng.

Thứ thôn tính tà khí đó, người khác không biết là gì, nhưng Dương Khai thì rõ như ban ngày.

Địa Ma!

Khi trở lại nơi đây, Dương Khai đã cố thăm dò, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết cũng như khí của Địa Ma. Hẳn là lão đã thành công rồi, nhưng chẳng rõ đã biến đi đâu mất.

Không lẽ lão ma đầu này muốn thừa cơ đào tẩu khỏi bàn tay của bổn thiếu gia?

Dương Khai giật mình nghĩ đến một khả năng.

Cũng không phải không có khả năng này. Địa Ma là một ma đầu thực sự, không coi trọng chữ tín hay đạo nghĩa thì cũng quá bình thường.

- Chẳng ai xuống đó điều tra cả, các võ giả láng giềng rất dè chừng Khốn Long Giản!

Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu.

Điều này cũng có thể lý giải được, ai mà hiện giờ biết dưới đó có nguy hiểm hay không. Ngày trước, khi tà khí trút trời, bất kỳ ai cũng cảm giác được sự uy hiếp đến chí mạng, bây giờ tuy đã bình an vô sự, nhưng chẳng ai dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn cả.

- Ngươi biết dưới đó có gì không?

Thu Ức Mộng chợt cảnh giác, nhìn Dương Khai với ánh mắt sáng rực.

- Không biết

Dương Khai lắc đầu.

Thu Ức Mộng bĩu môi, biết hắn không tin tưởng mình cho lắm, vẫn còn rất kín miệng.

- Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, bàn chuyện xây dựng lại tông môn nhà ngươi đi. Ta nán lại đây cũng khá lâu rồi, tuy là đã truyền thư về Trung Đô, nhưng cũng phải mau chóng về nhà thôi, kẻo lại có người được phái đến đây tìm ta.

Thu Ức Mộng rầu rĩ nói, có vẻ như không muốn về Trung Đô là mấy:

- Thế nên ta nghĩ, nơi này cứ để cho các đồng môn của ngươi xây dựng lại, ta không quản nữa, mọi việc giao hết cho tên Giải Hồng Trần đó lo, ngươi thấy sao?​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play