Nhìn theo bóng lưng Hướng Sở, Dương Khai lấy làm ngạc nhiên.
Vốn dĩ thấy đám người ở đây không chào đón y, Dương Khai còn nghĩ rằng người này là loại con ông cháu cha hống hách, ngạo mạn.
Hướng gia là thế gia nhất đẳng. Thường thì những công tử xuất thân trong một gia tộc lớn như thế này có chút gì đó ương ngạnh, hống hách là chuyên rất đỗi bình thường.
Nhưng, bây giờ thấy biểu hiện của y, ứng đối hào phóng, cả con người cũng tao nhã, tính tình ôn hòa, thái độ còn cởi mở, hào hiệp vạn phần, không khỏi khiến Dương Khai có chút tấc tắc kêu kỳ lạ.
Dương Khai có thể rõ ràng nhìn thấy tình cảm yêu thương mà người này dành cho hai tỷ muội Hồ gia, y cũng không hề có chút ý giấu diếm. Nhưng Hồ Kiều Nhi lạnh nhạt với cũng không buồn sầu gì, càng không dây dưa làm phiền. Cũng coi là một nam nhân thật lòng.
Không biết tại sao tỷ muội Hồ gia và tất cả mọi người ở đây đều không thích y.
Nhưng phàm sự hữu quả, tất hữu nhân. Dương Khai cũng biết lòng người khó đoán, nhìn bên ngoài không thể thấu bên trong. Cho nên trên trực giác cảm thấy con người tên Hướng Sở này chắc chắn có mặt nào đó mà người ta không biết.
Đợi bóng dáng Hướng Sở biến mất, Phương Tử Kỳ mới tiến sát lại gần Dương Khai, cười hi hi nói:
- Dương Khai, ngươi chớ để tên đó lừa. Con người y nhìn thì hiền lành, kỳ thực khẩu phật tâm xà, giỏi tâm kế, lòng dạ thâm sâu. Nếu không nơi này cũng sẽ không do y thống soái điều hành.
- Ta biết.
Dương Khai thản nhiên gật đầu. Hắn cũng không có ý coi thường Hướng Sở.
Người như Bạch Vân Phong, cao ngạo, hống hách, thiện ác gì đều hiện rõ trên mặt, một chút tâm cơ cũng không có, căn bản sẽ không tạo nên uy hiếp gì cho Dương Khai.
Còn người ngoài mặt cười híp mắt như Hướng Sở cần phải đề phòng một chút.
- Nơi này do y thống soái điều hành?
Hồ Kiều Nhi lại nghe ra một ý tứ không bình thường khác, kinh ngạc nhìn Phương Tử Kỳ:
- Sao lại thế nà chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, sao có thể chưởng quản nơi này? Không phải một vị trưởng lão của Hướng gia đang tọa trấn sao?
Phương Tử Kỳ sững sờ, cười khan hai tiếng, đưa ánh mắt nhìn Quản Trì Nhạc.
- Hai vị tiểu thư đi đường mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi một chút đi. Đến tối ta nói với hai tiểu thư sau.
Quản Trì Nhạc ngập ngừng một lúc, mở miệng nói.
- Được.
Hồ Kiều Nhi cũng không ép hỏi. Một là bản thân nàng phát giác ra điều quá khác thường. Hai là quả thực nàng và muội muội muốn tắm rửa. Một tháng nay trốn trốn tránh tránh với Dương Khai, đã không chịu được sự bẩn thỉu trên cơ thể từ lâu rồi.
Nữ tử dù sao cũng thích sạch sẽ.
- Dương Khai, ngươi đi theo ta.
Phương Tử Kỳ thân thiết gọi.
Dương Khai khẽ cười, đi theo y.
Đêm tối, lửa cháy bên ngoài. Người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đều tập trung lại một chỗ. Lửa cháy bập bùng, Dương Khai và Phương Tử Kỳ, hai người cầm đồ ăn, đặt trên lửa nướng.
Tiếng nổ lách tách vang lên, một màn yên tĩnh không tiếng động.
Một hồi lâu sau, Hồ Kiều Nhi mới mở miệng hỏi:
- Nhạc thúc, nơi đây rốt cuộc sao vậy? Cao thủ đột nhiên giảm đi rất nhiều. Người cấp cao của Huyết Chiến Bang ta và Phong Vũ Lâu đều đi đâu cả?
Ba tháng trước khi hia người bọn họ đi, nơi đây còn có không ít cao thủ Thần Du Cảnh. Nhưng bây giờ quay về, lại phát hiện nơi này chỉ còn lại chưa tới mười người. Ngoài hai người thực lực cao thâm một chút thủ hộ bên cạnh Hướng Sở ra, cấp bậc của các Thần Du Cảnh khác đều không cao lắm.
Tuy nói nơi này, trong vị trí của cả chiến tuyến không phải là quan trọng lắm. Nhưng chỉ có vài cao thủ tọa trấn như vậy cũng quá nực cười. Lỡ người bên đối diện đánh tới, tất cả mọi người ở đây e là đều bị giết.
Quản Trì Nhạc thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Là như vậy, tháng trước nhận được điều lệnh của Bát đại gia của Trung Đô, tất cả cao thủ tham gia bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa đều tập kết ở chính giữa. Cơ hồ Bát đại gia và Tà chủ sắp đến quyết chiến cuối cùng rồi.
- Quyết chiến?
Hồ Kiều Nhi kinh hô một tiếng.
Quản Trì Nhạc khẽ gật đầu:
- Dù sao chúng ta không phải là quân đội tác chiến.Chúng ta chỉ là dân đen, ân đền oán trả. Đánh nhau lâu như vậy, ai ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc. Hình như hai bên cùng ngộ ra điều gì đó, cho nên đại đa số cao thủ ở đây đều bị điều đi. Cha tiểu thư cũng đi rồi.
- Cha cũng đi rồi.
Hồ Kiều Nhi líu ríu một tiếng.
Tuy Hồ Man có thực lực Thần Du Cảnh bát tầng, là một hào cường, nhưng phóng mắt nhìn cả thiên hạ thì cũng chẳng là gì. Bị kéo đi tham qia tác chiến, nếu không cẩn thận có thể thịt nát xương tan.
Tỷ muội Hồ gia sao có thể không lo lắng?
- Phong Vũ Lâu của bọn ta cũng vậy. Sư phụ và các trưởng lão đều đi hết rồi. Cao thủ núi đối diện cũng đi gần hết.
Phương Tử Kỳ cười khổ liên hồi. Sư phụ của y là Lâu chủ Phong Vũ Lâu, Tiêu Nhược Hàn.
- Nếu không phải Bang chủ ra sức thỉnh cầu, lão phu cũng không thể ở lại.
Thần sắc Quản Trì Nhạc ảm đảm, giương mặt nói:
- Bang chủ nói sẽ có một ngày hai vị tiểu thư nhất định sẽ quay về tìm người, cho nên bảo ta ở lại. Một là chăm sóc những thanh niên trẻ tuổi, hai là đợi hai vị tiểu thư. Bây giờ xem ra, quyết định của Bang chủ vô cùng sáng suốt.
Nói đến điều này, Phương Tử Kỳ liền phẫn uất vô cùng, oán hận nói:
- Nếu không phải Quản tiền bối nhiều lần bảo vệ, e là mười mấy người của Huyết Chiến Bang các ngươi và Phong Vũ Lâu bọn ta đã chết từ lâu rồi.
- Sao vậy?
Hồ Kiều Nhị sa sầm nét mặt.
- Còn không phải như vậy.
Phương Tử Kỳ cười lạnh một tiếng.
- Bởi vì hai phái chúng ta gần kề Lăng Tiêu Các. Tất cả những người ở đây đều không chào đón chúng ta. Lúc hai ngươi còn ở đây thì còn đỡ, Hướng Sở còn muốn thể hiện một chút trước mặt hai ngươi, thêm điểm cho mình. Nhưng từ khi hai ngươi mất tích, Hướng Sở căn bản không còn để ý nữa. Nhưng phàm có chuyện nguy hiểm, nhất định là đệ tử hai phái chúng ta chống chọi.
Thần sắc âm lãnh, Phương Tử Kỳ nói:
- Lúc bọn ta đến là hơn một trăm người. Bây giờ thì sao? Chỉ còn lại mười mấy người.
Tận mắt chứng kiến rất nhiều cái chết thảm của sư đệ, sư muội, có thể hiểu được trong lòng Phương Tử Kỳ thống khổ như thể nào.
Dừng một chút, Phương Tử Kỳ bỗng nhớ tới điều gì đó, lúng túng nhìn Dương Khai nói:
- Ngươi đừng để ý, ta không có ý gì khác.
- Ta biết.
Dương Khai khẽ gật đầu. Tuy Phương Tử Kỳ nói như vậy là sợ mình hiểu nhầm, nhưng Dương Khai cũng hiểu. Vì mối quan hệ với Lăng Tiêu Các, cuộc sống hiện tại của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu như nước sôi lửa bỏng.
Điều này, thực sự là Lăng Tiêu Các đã liên lụy đến hai phái bọn họ rồi.
Nhưng, cũng là những thế lực bên ngoài kia không dưng gây chuyện! Chỉ vì tông môn xuất thân của Tà chủ, Lăng Tiêu Các bị một ngọn đuốc thiêu rụi, ngay cả Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cũng khó tránh vận rủi. Làm như vậy thật là ngang ngược.
Hồ Kiều Nhi nghe Quản Trì Nhạc kể lại, như thoáng có chút suy nghĩ, nói:
- Đã như vậy thì chiến tuyến bên kia càng không quan trọng, đúng không?
Quản Trì Nhạc khẽ gật đầu:
- Quả thật là vậy. Nhanh thì dăm ba ngày, chậm thì nửa tháng, quyết chiến sẽ bắt đầu. Chiến trường bên đó mới là một trận chiến quyết định thắng bại. Cho nên bất luận là chúng ta hay là thế lực bên đó, đều không quan tâm lẫn nhau. Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi kết quả là được, nói chung là sẽ không đánh với bên đó nữa.
- Ồ.
Hồ Kiều Nhi khẽ gật đầu.
- Cho nên Hướng gia mới yên tâm giao lại quyền bên này cho Hướng Sở.
Phương Tử Kỷ cười ha ha
- Đại khái là muốn mượn cơ hội hiếm có này mài dũa y một chút.
Cơ hội như thế này không nhiều. Nơi này tập hợp người của tới năm sáu thế lực. Người ngựa các bên tập trung ở đây, sẽ vì một chuyện nào đó mà xảy ra tranh chấp. Nếu Hướng Sở có thể xử lý tốt chuyện ở đây, thì y nhất định có thể xử lý tốt chuyện của Hướng gia, sau này cũng có thể trở thành gia chủ của Hướng gia!
Hướng gia này sẽ bồi dướng y thành người nối nghiệp trong tương lai.
Sau khi hiểu những chuyện này, tỷ muội Hồ gia lập tức yên tâm. Duy chỉ có sự an toàn của Hồ Man là vẫn có chút lo lắng.
Thức ăn đã nướng xong, tỏa ra mùi thịt thơm lừng. Dương Khai không hề kiêng dè, cắn một miếng thật to. Tỷ muội Hồ gia cũng không nhịn được sự hấp dẫn, nhã nhặn xé ra ăn.
Một tháng này theo Dương Khai, cuộc sống thật gian khổ.
Vừa ăn vừa nói, không khí hòa hợp vui vẻ hẳn lên. Đặc biệt là đám chúng nhân còn xót lại nghĩ đến việc không còn lâu nữa sẽ được trở về tông môn, tâm trạng càng thêm phấn khởi. Phương Tử Kỳ cũng không biết từ đâu đem rượu tới, uống thả cửa với Dương Khai.
Dương Khai sao lại sợ y liền liều mạng với y.
Đang lúc vui vẻ, trong bóng đêm một đám người từ từ tiến lại gần.
Dẫn đầu một nam một nữ, nhìn thì tuổi tác không lớn, nam khôi ngô anh tuấn, nữ dung mạo xinh đẹp.
Đặc biệt là nữ tử kia, thân hình xinh đẹp, một thân y sam bó sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon thả. Thượng y không có tay áo, hai cánh tay trắng nõn nà như ngọc lộ ra ngoài. Dù trong màn đêm đen, cũng có thể nhìn rõ vẻ nõn nà khi sương tái tuyết kia.
Hai người đều nở một nụ cười cổ quái, tiến về phía này, có rất nhiều người theo sau.
Đến khi tiến lại gần khoảng chừng mười trượng, nam tử kia bỗng nhiên lảo đảo, chút nữa là ngã xuống đất.
Cùng với động tác của y, một đám cát bụi bay ra, phủ lên đầu chúng nhân Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu.
- Ai da.
Nam tử kia còn cực kỳ khoa trương kêu lên một tiếng, cơ hồ vội vội vàng vàng ổn định lại bước chân.
Người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đang vui cười ăn uống, nào ngờ sẽ có biến cố như thế này. Lúc phát giác ra điều không hay, Quản Trì Nhạc tùy tay vung ra một đạo chưởng phong, nhưng cũng không thể ngăn hết tất cả đám đất cát.
Trong đám đất cát này, rõ ràng còn ẩn chưa một ít chân nguyên.
Phù phù phù.
Chúng nhân bị đánh trúng, không ít người mặt mũi tay chân đều đau rát, ngay cả mấy vò rượu và thức ăn nướng trên đống lửa cũng trở nên bẩn thỉu.
Bỗng nhiên, người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đứng dậy hơn phân nửa, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía người tới.
Chỉ thấy nam tử giả bộ uốn éo, nét mặt kinh hãi quá độ, nói:
- Chút nữa là ngã.
Nữ tử kia còn cười khanh khách:
- Tạ Vinh sư huynh, sao lại không cẩn thận như vậy chứ?
Người tên Tạ Vinh kia nói:
- Lê Phù sư muội không biết đó thôi, sư huynh đang xem khỉ diễn kịch, không cẩn thẩn mê mẩn.
Lê Phù che miệng cười khẽ, nhìn xung quanh, vẻ mặt ngây thơ, dịu dàng nói:
- Sư huynh cứ nói đùa. Đêm hôm khuya khoắt thế này, làm gì có khỉ, sao sư muội không thấy?
Tạ Vinh cười hi hi nói:
- Mắt sư muội không tốt. Con khỉ này không những biết diễn trò mà còn biết ăn thịt uống rượu nữa. Muội nói xem kỳ lạ không.
Lê Phù lập tức kinh ngạc vạn phần:
- Thật vậy à, thiên hạ còn có khỉ thông minh như vậy. Sư muội phải xem cho đã mắt mới được. Ở đâu vậy, ở đâu vậy?
Vừa nói, vừa đưa đôi mắt duyên dáng nhìn về phía đống lửa, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khinh thường.
Hai người cứ chửi gà mắng chó như vậy, đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu sao còn không hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT