Chiến đấu rất nhanh kết thúc, Ma tộc bên này vốn ở vào tình thế bất lợi, tử thương vô số, Sa Nhã đều ký thác hết thảy hy vọng vào Dương Khai, nhưng cuối cùng Dương Khai trước mắt nhìn như trung thành lại giáng cho nàng một kích trí mạng nhất.

Không có thống soái, Ma tộc bên này chỉ là một đám ô hợp, giữa các chi đội ngũ hoàn toàn không có phối hợp, chỉ biết theo bản năng đấu đá lung tung, ngược lại thành toàn sứ mạng thu gặt tánh mạng địch nhân của các chiến sĩ Man tộc.

Thời điểm Dương Khai dẫn tỷ muội sinh đôi trở về chiến trường, cục diện đã thành nghiêng về một phương nghiền ép.

Hào quang Vu thuật không ngừng lóe lên nở rộ, một tên tiếp một tên Ma tộc ngã xuống, ngay cả Ma tộc cường đại nhất, cũng không thể lật lên bọt sóng gì, trước mặt một chi đại quân Man tộc mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng như thế.

Đám Sa Ma sở trường chạy trốn muốn bỏ chạy cứu mạng, lại phát hiện chẳng biết tại sao mặt đất không còn che chở bọn họ nữa. Mặt đất rộng lớn bị hào quang Vu thuật nhuộm thành màu vàng, mặc cho bọn họ thi triển thần thông bắn mạng như thế nào đều không thể bỏ chạy, cuối cùng từng tên một bị giết chết. Đám Ảnh Ma tới vô ảnh đi vô tung cũng mất đi ưu thế, các không kỵ binh dưới Ưng Nhãn Thuật gia trì, mỗi khi tìm được bóng dáng của bọn chúng đều rất chính xác, bắn ra những mũi tên trị mạng. Mà đội kỵ binh một chi đội ngũ cường đại nhất của Ma tộc kia, thì từ lâu đã toàn quân bị diệt, chỉ để lại một số ma thú gào rống trên chiến trường.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trên vùng hoang dã, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Đây là thắng lợi của Man tộc, là thắng lợi của Vu Ngưu Bộ, hơn nữa còn là một trận đại thắng huy hoàng

Khi một tên Ma dân cuối cùng ngã xuống, tất cả Man tộc đều thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ thẫm quan sát bốn phía, không còn nhìn thấy bất kỳ thân ảnh của một địch nhân nào nữa.

Trong thiên địa tràn ngập sát khí.

Các tộc nhân đứng giữa núi thi thể, đứng trong biển máu, giống như Chiến Thần bất bại, nghiêm trang không thể xâm phạm.

Một chiến sĩ giơ cao vũ khí trên tay, ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng, phát tiết phấn khởi cùng vui sướng trong lòng.

Các tộc nhân đáp lại, một trang tiếng huýt gió liên tiếp kia đủ để cho thiên địa biến sắc, trời trăng mất sáng.

Dương Khai toàn thân bọc trong học khí bay lên giữa không trung, nhìn quanh một vòng. Phóng ra thần niệm dò xét tỉ mỉ mỗi một góc phương viên mấy chục dặm, xác định không có bất kỳ con cá lọt lưới nào, mới quát lớn:

Thu dọn chiến trường, kiểm lại thương vong!

Mười chị tiểu đội thường quy nhận lệnh, từng người dưới hướng dẫn của đội trưởng làm việc lu bù.

Trải qua một trận chiến này, mọi người đều tỏ kính ý cao quý nhất đối với thống soái của mình.

Mười mấy Vu kia lại có chút âu lo nhìn Dương Khai. Dù sao ma khí trên thân Vụ Ngưu đại nhân rõ ràng như thế, ai cũng không biết hắn có thể thật bị ma hóa thành ma nhân hay không. Nếu thật xảy ra tình huống như vậy, thì thắng lợi lần này có vẻ không có chút ý nghĩa nào.

Ngay cả thống soái đều bị chuyển hóa thành ma nhận, thì dù thắng lợi lớn hơn nữa cũng là thất bại.

Làm như cảm nhận được ý nghĩ của bọn họ, Dương Khai liếc nhìn bọn họ một cái, nhưng cũng không có giải thích nhiều lắm, mà mở miệng nói:

Vũ Lộ, dẫn người qua hang ma bên kia kiểm tra một chút, nơi đó sẽ là chỗ trú quân mấy tháng tới của chúng ta.”

Dạ! /

Hai tỷ muội sinh đôi nhận lệnh, lập tức mang hộ vệ đội đi tới hang ma bên kia.

Rất nhanh, đã kiểm tra ra số thương vong trong một trận chiến này. Vu Ngưu Bộ gần tới ba ngàn người, tử trận hơn 200, tương đương với một chi tiểu đội thường quy. Những người còn lại gần như mỗi người đều mang thương… tổn thất như vậy có thể nói là một kỳ tích. Nếu không phải Sa Nhã điều động không thỏa đáng, đồng thời quá mức tự tin, thì Man tộc bên này cũng không có khả năng chỉ xuất hiện chút tổn thất như thế.

Sa Nhã đã đặt tất cả trọng tâm vào Dương Khai, kết quả lại làm cho nàng ta thất vọng.

Trong một trận chiến này, Ma tộc bị chém chết đã vượt qua ba ngàn người, mà còn có một số bị bắt làm tù binh.

Ma dân chân chính dĩ nhiên sẽ không bị bắt làm tù binh, bọn họ sớm đã bị giết sạch, bắt làm tù binh chính là những ma nhân bị ma khí chuyển hóa kia. Bọn họ vốn là một phần tử Man tộc, bị Sa Nhã phái ra làm quân tiên phong, đánh với nhóm Vu Ngưu Bộ đầu tiên.

Mặc dù trước khi chiến đấu Dương Khai đã dặn dò các tộc nhân: lúc chiến đấu là không thể nương tay lưu tình, nhưng đối mặt với những đồng bào ngày xưa này, vẫn có không ít tộc nhân lựa chọn đánh bị thương nặng không giết chết. Ô

Cho nên có không ít tộc nhân bị chuyển hóa còn sống, bất quá bọn hắn vẫn như cũ bị ma khí quấn quanh, không còn có chút lý trí nào.

Mười mấy Vu tụ tập một chỗ, dường như là đang nghĩ biện pháp cứu những tộc nhân này, cũng không biết có hiệu quả tiến triển gì hay không?

Trừ đám tộc nhân bị ma hóa này ra, Vu Ngưu Bộ trong chiến dịch còn bắt làm tù binh mấy chục con ma thú. Phương pháp xử lý ma thú thì đơn giản hơn, lúc trước Dương Khai đi do thám tin tức, từ trong hang ma mang về một con ma thú.

Các Vu ba lần bốn lượt thí nghiệm, ngạc nhiên phát hiện Ngự Thú Thuật không ngờ cũng có tác dụng đối với ma thú..

Tuy rằng ma thú so với man thú khó thuần hóa một chút, nhưng chỉ cần Ngự Thú Thuật tạo nên tác dụng, thì những con ma thú này có thể trở thành tọa kỵ của Vu Ngưu Bộ. Mấy chục con ma thú, hoàn toàn có thể gây dựng một chi đội kỵ binh nhỏ.

Đám không kỵ binh hiên ngang tư thế oai hùng đã sớm làm cho các tộc nhân này hâm mộ không thôi. Trước đó nhìn thấy hình ảnh các kỹ binh Ma tộc bày trận xung phong uy phong lẫm lẫm, cũng luôn quanh quẩn trong đầu bọn họ, tự nhiên mơ tưởng có một ngày mình cũng có thể như thế.

Mà bây giờ, cơ hội tới rồi!

Chỉ có điều mấy chục con ma thú so với đại quân ba ngàn người mà nói, số lượng còn hơi ít một chút. Hơn nữa loại ma thú này cũng không phải ai cũng có thể khống chế. Cho dù các Vu có thể thi triển Ngự Thú Thuật thuần hóa, nhưng ma khí trên thân ma thú lại không cách nào tiêu trừ, ngồi cưỡi trên thân nó như vậy, trước hết phải có năng lực chặn lại ăn mòn của ma khí mới được.

Đủ loại khó khăn như thế, chỉ có một số chiến sĩ cường đại nhất, mới có tư cách cưỡi trên lưng những ma thú này, trở thành một thành viên

kỵ binh.

Không ngủ không nghỉ, Vu Ngưu Bộ sau khi trải qua một trận đại chiến, còn phải bận rộn thời gian một ngày, mới quét dọn sạch sẽ toàn bộ chiến trường.

Hơn một ngàn người cùng chung làm việc, tại cách đó không xa đào một cái hố to, thảy tất cả thi thể Ma tộc xuồng trong đó, rồi các Vu thi triển Vu thuật thiêu đốt, ánh lửa đốt đỏ nữa bầu trời, mùi thịt cháy khét tràn ngập thiên địa, làm người ta ngửi vào buồn nôn.

Tình huống hang ma bên kia cũng đã thăm dò, rõ ràng Sa Nhã chưa bao giờ nghĩ tới một trận chiến này mình sẽ thất bại, cho nên thời điểm đại chiến, trên cơ bản đã đầu nhập toàn bộ chiến lực vào trên chiến trường, bên trong hang ma chỉ chừa một ít nhân thủ mà thôi. Khi hai tỷ muội Vũ Lộ dẫn hộ vệ đội đi vào, đám Ma tộc canh giữ hang ma này còn chưa kịp có phản ứng đều bị chém chết hầu như không còn.

Hang ma ẩn giấu trong lòng núi này trong nháy mắt đổi chủ, trở thành đại bản doanh của Vu Ngưu Bộ.

Mấy ngày kế tiếp, các tộc nhân nghỉ ngơi lấy lại sức. Dù sao sau khi đánh một trận, tất cả mọi người đều kiệt sức. Nhất là sau khi hiệu quả của Thị Huyết Thuật biến mất, loại cảm giác uể oải đó cho dù là tộc nhân cường tráng nhất cũng không chống đỡ nổi..

Nói cách khác, mấy ngày sau đó, bọn họ cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu, nếu lúc này có Ma tộc phát động tấn công, thì chỉ sợ mọi người cũng chỉ đành để mặc cho người làm thịt.

Mười mấy Vu bận rộn chân không chạm đất, ai nấy đều mỏi mệt.

Bọn họ vừa phải cứu trị các tộc nhân bị ma hóa kia, lại phải thuần phục ma thú bị bắt, còn phải thi triển Vu thuật trị thương cho các tộc nhân bị thương… Mỗi người đều hận không thể chia mình thành mười mấy phần thân. Hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ mấy ngày nay sắc mặt luôn tái nhợt, rõ ràng là nghỉ ngơi không đủ nên cạn kiệt Vu lực.

Ngay cả Điệp cũng như vậy, các Vụ Sĩ, Vu Đồ khác thì càng không cần phải nói, suốt ngày vội vàng bận rộn liền một đầu ngã xuống đất, sau đó nổi lên tiếng ngáy “2”.

Ngủ trong chốc lát lại giật mình hoảng sợ bò dậy, chỉ kịp lau nước miếng khóe miệng, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Chỉ có Dương Khai không thấy bóng dáng đâu! Sau khi đi vào hang ma, hắn liền chiếm cứ căn nhà đá vốn thuộc về Ma Vương Sa Nhã, bất kỳ kẻ nào tới gặp đều không lý tới.

Ai cũng không biết tình huống của hắn như thế nào?

Nhưng các Vu lén lút trao đổi, ai nấy đều cảm thấy lo lắng cho thống soái nhà mình, sợ hắn bỗng nhiên hóa thân làm ma, gà nhà bôi mặt đá nhau!

Dương Khai tự nhiên không có khả năng hóa thân làm ma. Trừ một thân ma khí vờn quanh ra, trạng huống của hắn tốt đẹp ra ngoài dự liệu.

Thời điểm bị Lục Ma Độc lấy dính, hắn đã cảm thấy kỳ quái: Lục Ma Độc không phải độc chất cường đại nhất trong Ma tộc, nhưng cũng tuyệt đối là chất độc quỷ dị nhất, vô thanh vô tức, khó lòng phòng bị, mà sau khi trúng độc trừ phi chuyển hóa thành ma nhân, nếu không không có thuốc nào chữa được.

Chính vì đặc tính này, cho nên Lục Ma nhất tộc ở trong trăm tộc Ma tộc cũng không có địa vị cao bao nhiêu, bởi vì độc của bọn họ không có tác dụng với Ma tộc, mà chỉ hữu dụng với người dị tộc.

Nhưng Dương Khai trước đây tuy rằng trúng phải Lục Ma Độc, nhưng không có cảm giác khác thường chút nào, điều này làm cho trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán.

Vì để chứng thực suy đoán này, thậm chí hắn không tiếc mạo hiểm dùng chính thân mình, chủ động cắn nuốt một giọt ma huyết của Sa Nhã.

Quả nhiên không ngoài dự liệu! Ngay cả giọt máu ma tâm của Sa Nhã cũng không có nửa điểm hiệu quả đối với hắn, chỉ là làm cho khí tức trên người hắn thay đổi một chút, ngược lại máu của ma tâm kia mang đến tác dụng tiêu trừ toàn bộ Lục Ma Độc

Là ma khí của Cổ Ma! Dương Khai tự lẩm bẩm.

Ở đan điền của hắn còn phong ấn ma khí vô cùng tinh thuần của Cổ Ma. Năm đó ở ngoài Phong Lâm Thành, hắn bị ma khí thượng cổ kia ăn mòn, chuyển hóa thành ma nhân thần trí hồ đồ, nhờ có lực phong ấn của cây hai màu vàng bạc kia, mới lần nữa tìm lại chính mình.

Từng trải qua một lần chuyển hóa, bản thân Dương Khai đã có sức đề kháng cực mạnh đối với ma khí.

Trừ phi lây đính ma khí còn tinh thuần hơn ma khí thượng cổ bên trong đan điền hắn, mới có khả năng sinh ra hiệu quả với hắn.

Nhưng bất luận là Lục Ma Độc, hay là giọt máu ma tâm của Sa Nhã, cùng so sánh đều có chênh lệch không nhỏ với ma khí bên trong đan điền hắn, nên đương nhiên không có khả năng sinh ra hiệu quả đối với hắn.

Ngay cả giọt máu ma tâm của Sa Nhã đều không thể so sánh, Độc Nhãn Cự Ma thượng cổ kia rốt cuộc là cấp bậc gì? Chẳng lẽ là Ma Thánh! Dương Khai mơ hồ có cảm giác, năm đó hắn thông qua ký ức chứa trong ma khí thượng cổ đã nhìn thấy Độc Nhãn Cự Ma thân cao như núi kia, chỉ sợ cũng là một ngoại tộc trong Ma tộc.

Bởi vì pháp thân giờ này có Ma Binh Chiến Phủ, chính là vũ khí của Độc Nhãn Cự Ma thượng cổ ngày trước, mà cấp bậc của Ma Binh Chiến Phủ cực cao, không kém chút nào so với một kiện Đế Bảo đỉnh cấp.

Ma tộc bình thường không thể có vũ khí như vậy, chỉ có cường giả trong Ma tộc mới có tư cách sử dụng.

Ở trong ký ức đó, có vô số đại năng thượng cổ người sau tiếp trước toát ra ánh sáng sinh mệnh của mình, chỉ cầu đánh chết Độc Nhãn Cự Ma… Thế nhưng kết quả là, sau khi bọn họ bỏ ra giá cao to lớn, bọn họ cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt được Độc Nhãn Cự Ma… Độc Nhãn Cự Ma chỉ còn lại có một con mắt, mà bọn họ phải dùng hết thủ đoạn mới phong ấn được.

Vô số năm sau, phong ấn buông lỏng, Phong Lâm Thành gặp phải kiếp nạn, Dương Khai chiếm được Ma Nhãn kia, dung hợp, luyện thành một con ngươi đen.

Đây là một sát thủ giản của hắn… sát thủ giản hắn không dám tùy tiện sử dụng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play