Mộng Vô Nhai và Tiêu Phù Sinh tranh cãi hơn nửa ngày, không biết đã thoả thuận thế nào màhai lão tươi cười rạng rỡ đi ra.

Tiêu Phù Sinh lập tức đi chuẩn bị mở Vạn Dược Đầm để đưa Hạ Ngưng Thường đến trước di ảnh Đan Thánh tđể chính thức gia nhậpcon đường luyện đan.

Mở Vạn Dược Đầm là việc cần nhiều tiền của và công sức, vì mỗi lần mở Vạn Dược Đầm đều phải đưa vào đó rất nhiều đan dược thì di ảnh của Đan Thánh mới có được huyền diệu khó lường, từ đó người ta mới có được cảm ngộ.

Số lượng đan dược nhập vào mỗi lần phải trên dưới trăm viên, số lượng đan dược nhập vào càng nhiều càng quý thì năng lượng của di ảnh Đan Thánh duy trì càng lâu.
Cũng chính vì hao phí tài liệu như thế cho nên dù là Dược Vương Cốc trong một năm cũng không thấy mở mấy lần. Mỗi lần mở ra hoặc là các Chư Phong trưởng lão tự mình tìm hiểu hoặc là để các đệ tử tinh anh trong đó tìm hiểu.

Mà ngoại trừ người trong Dược Vương Cốc, những luyện đan sư khác bên ngoài muốn tìm hiểu đạo luyện đan từ di ảnh Đan Thánh cũng chỉ có cách đi theo con đường đại hội luyện đan.

Cứ năm năm đại hội luyện đan lại được tổ chức một lần, mỗi lần đại hội đều có vô số luyện đan sư tập trung đông nghịt.

Những đan dược các luyện đan sư chế ra ở trong đại hội bất kể phẩm chất như thế nào, bất kể số lượng nhiều hay ít, toàn bộ sẽ được đưa vào Vạn Dược Đầm, mở ra cấm địa, chia cho năm mươi người đứng đầu trong đại hội luyện đan di trạch Đan Thánh.
Mấy ngàn năm nay, Vạn Dược Đầm không biết đã nuốt mất bao nhiêu đan dược.

Cho nên mới có tên gọi Vạn Dược Đầm.

Mối liên hệ và huyền bí giữaVạn Dược Đầm và di ảnh Đan Thánh, nhiều thế hệ Dược Vương Cốc cũng đã điều tra nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Nơi này đã trở thành vùng đất thánh trong lòng luyện đan sư trong thiên hạ. Di ảnh Đan thánh là vật quý mà các luyện đan sư tha thiết được chiêm ngưỡng. Rất nhiều người cả đời dốc sức phấn đấu chỉ để được tĩnh toạ một lát trước di ảnh Đan Thánh.

Sau khi biết được Vạn Dược Đầm sẽ được mở ra cho Hạ Ngưng Thường, tâm tư Dương Khai lập tức lung lay.
Hắn tuy rằng tự mình không thể cùng Hạ Ngưng Thường đi vào Vạn Dược Đầm nhưng lại có thể phái Địa Ma đi điều tra tình hình ở đó.

Sau một phen chuẩn bị, đảm bảo tuyệt đối không có nhầm lẫn sai sót, Dương Khai mới tìm đến Hạ Ngưng Thường, đưa nàng Phá Hồn Chuỳ và cả Địa Ma, nhân tiện cũng đưa cả khối ngọc nín hơi thở của Đổng Khinh Yên cho nàng mang theo.

Nếu không có khối cổ ngọc này thì ma khí của Địa Ma không có cách nào che giấu trước mặt cao thủ Thần Du cảnh.

Hai ngày sau, tất cả đều đã thoả đáng, Tiêu Phù Sinh tự mình đưa Hạ Ngưng Thường vào Đan Thánh đỉnh để đi tới Vạn Dược Đầm.

Mộng Vô Nhai mặt dầy nói muốn đi tới diện kiến một phen nhưng bị Tiêu Phù Sinh vô tình cự tuyệt.

Đến Mộng Vô Nhai cũng không được tiếp cận, có thể thấy cấm địa Dược Vương Cốc rất được coi trọng.

Ngày Hạ Ngưng Thường đi vào Vạn Dược Đầm, Mộng Vô Nhai buồn chán, nêntìm đến Dương Khai nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện, Mộng chưởng quầy nói với Dương Khai trong lúc hắn vắng mặt, Tô Nhan đã gầy đi, tiều tuỵ đi như thế nào, nhớ nhung ra làm sao, Giải Hồng Trần lại cứ quấn quýt không rời như thế nào, vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của Dương Khai.

Sau khi nghe xong, Dương Khai khẽ cười một tiếng: - Mộng chưởng quầy, người quang minh không nói lời mờ ám, lão đang lo lắng ta xuống tay với tiểu sư tỷ chăng?

Mộng Vô Nhai thần sắc ngượng ngập, không ngờ da mặt Dương Khai dầy như vậy lại nói thẳng ra, liền cười lớn nói: - Tiểu Dương Khai à, lão phu là người nhìn cậu lớn lên đấy, ta biết cậu sẽ không phải loại cầm thú như vậy đúng không? Ngưng Thường tuổi còn nhỏ, lại ngây thơ khờ khạo dễ bị mắc lừa. Khụ, ta không nóicậu, chỉ là không muốn nó bị tình yêu làm tổn thương. Hơn nữa Tô Nhan lại là thiên kim kiều nữ, có thể có được tình cảm của nó là việc bao nhiêu người mong muốn đấy. Cậu cũng không thể ăn bát nhòm nồi chứ phải không?

Mộng Vô Nhai lần đầu tiên công khai nói chuyện với Dương Khai về Hạ Ngưng Thường như vậy, nên tỏ ra vô cùng thẳng thắn, thành khẩn.

Dương Khai cười ha hả nói:
- Mộng chưởng quầy, ta chỉ hỏi lão một câu.

- Được.

- Tiểu sư tỷ ngày sau liệu có kết hôn sinh con không? Hay là lão hy vọng nàng cả đời cô đơn hiu quạnh.

- Ta làm sao có thể hy vọng nó cô đơn cả đời? Mộng Vô Nhai trợn mắt. - Nó là đệ tử cưng của ta, ta tự nhiên hy vọng nó có thể cả đời hạnh phúc vô ưu vô lự.

- Vậy Mộng chưởng quầy cảm thấy dưới gầm trời này có ai xứng đôi với tiểu sư tỷ?

Mộng Vô Nhai lắc đầu vẻ mặt cao ngạo:
- Không người nào có thể xứng. Đồ đệ của lão phu minh châu ngọc lộ, người xứng đôi với nó còn chưa ra đời đâu.

- Tô Nhan thì sao? So với tiểu sư tỷ thì sao? Dương Khai cười híp mắt hỏi.

Mộng Vô Nhai nghiêm sắc mặt: - Tô Nhan nha đầu quả thật không tầm thường, nhưng không phải lão phu nói quá, so với Hạ Ngưng Thường nhà ta vẫn còn kém hơn một bậc.

- Kể cả có thể thừa kế Truyền Thừa Động thiên thì cũng chỉ thế thôi? Dương Khai âm trầm.

Mộng Vô Nhai thần sắc biến đổi:
- Nó thực sự có được truyền thừa sao?

Dương Khai khẽ gật đầu.

Mộng Vô Nhai sắc mặt biến đổi, nhớ lại hình rồng phượng ấn ngày đó thì nghiêm mặt nói: - Nếu thật là như vậy thì tương lại của nó thật không thể lường được, so với Ngưng Thường thỉ kẻ tám lạng người nửa cân.

- Ha ha Dương Khai khẽ bật cười.

Mộng Vô Nhai hồ nghi nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lại vòng vo như vậy.
Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường kẻ tám lạng người nửa cân, Tô Nhan nguyện ý theo hắn vậy Hạ Ngưng Thường sao lại không thể?

- Cho nên, trong bát phải ăn, trong nồi cũng không thể bỏ qua, nam nhân phải dám yêu dám hận, nhăn nhăn nhó nhó thì mới làm tổn thương tiểu sư tỷ. Dương Khai thản nhiên nói.

Mộng Vô Nhai há miệng thở dốc nhưng lại không thể phản bác, thẹn quá thành giận đứng lên mắng: - Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, ta đã sớm nhìn ra ngươi không có hảo tâm, thủ đoạn, lưu manh. Mk, trời cao đất dầy, lão phu hồi đó sao lại nảy sinh ý định đợi ở Lăng Tiêu các, mà không tìm cho mình tự tại.

Lúc này hối hận cũng vô ích, đồ đệ yêu của mình một tâm hướng về Dương Khai, tên tiểu lưu manh này vừa thấy ai là nhào đến cũng không cự tuyệt. Sự tình đã không có cách nào giải quyết.

Mộng Vô Nhai cắn răng nói: - Tiểu tử khốn kiếp, nếu ngươi dám để Ngưng Thường đau lòng, lão phu sẽ đi Trung Đô tiêu giệt Dương gia.

Dứt lời nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.

Dương Khai sờ mũi, hồn nhiên không thèm để ý.

Mộng Vô Nhai thần thông quảng đại, lão biết thân phận của mình cũng không có gì lấy làm lạ, hẳn là đã tìm hiểu được từ Trưởng môn ở đó, chưởng quầy đã dám nói cho hắn thì chắc chắn là rất yên tâm với hắn rồi.
Cho nên cũng không cần lo lắng lão bán đứng mình.

Một ngày sau, Hạ Ngưng Thường và Tiêu Phù Sinh đã trở về.

Sau khi lén lút đưaPhá Hồn Chuỳ và khối cổ ngọccho Dương Khai, tiểu sư tỷ liền khẩn trương đóng cửa rời đi.

Thời gian một ngày cảm ngộ trước di ảnh Đan Thánh nàng cũng thu hoạch được rất nhiều, nhất định phải bỏ chút thời gian để sắp xếp lại những tri thức đã đạt được.

Thu lại Phá Hồn Chuỳ vào trong người rồi mới kịp hỏi chi tiết.

- Tình hình nơi đó thế nào?
- Phòng thủ rất nghiêm mật, ngoại trừ bốn cao thủ Thần Du cảnh phòng vệ ở trong phạm vi ba mươi trượng còn có mười mấy cao thủ Chân Nguyên cảnh, người tuần tra khắp nơi cũng không ít. Địa Ma vội vàng đáp lại.

- Có lén đi vào trong không?

- Lão nô chỉ có thể đi một vòng ở Vạn Dược Đầm, cũng không có phát hiện gì quá lớn, tuy nhiên cái đáy đầm giống như có huyền diệu trận pháp rất bí ẩn, lão không mở ra được.

- Dạng trận pháp gì?

Địa Ma khẩn trương ngưng tụ thần thức, đem những gì mình chứng kiến được truyền vào đầu Dương Khai. Những gì lão nhìn thấy đều rất mơ hồ, cũng may mà lão nhãn lực cao minh, nhìn ra một ít dấu vết trận pháp, đổi lại là người ngoài đi xuống căn bản không phát hiện ra manh mối gì.

- Trận pháp này Dương Khai nhìn hồi lâu bỗng nhiên có phản ứng, trận pháp này có hơi giống với hoa văn hiển thị trên trang năm Vô tự hắc thư.

Nhất định có mối liên quan ở đây, nếu đoán không nhầm, hoa văn ở trang năm chính là chìa khoá mở ra trận pháp.

Vẫn phải chính mình đi một chuyến. Chỉ có điều chỗ đó phòng thủ nghiêm mật như vậy phải làm thế nào mới có thể vào trong được?
- Thiếu chủ, lão nô trước đó ở đấy nghe thấy mấy tên thủ hộ nói thầm là một khi mời dự họp đại hội luyện đan thì phòng thủ nơi đó sẽ nới lỏng một chút. Bởi vì người Dược Vương Cốc vốn không nhiều lắm, mỗi lần đại hội luyện đan đều rất náo nhiệt cho nên có không ít người phải đi trước xuống chân núi duy trì trật tự, đến lúc đó chỉ còn hai cao thủ Thần Du Cảnh trông coi rồi, vậy hẳn là một cơ hội. Địa Ma nhắc nhở.

- Hai người Thần Du Cảnh Dương Khai chau mày.

Hai người Thần Du Cảnh cũng là Thần Du Cảnh, ngay cả có cỗ cổ ngọc để nín giữ hơi thở và Chân Nguyên thì cũng khó tránh được tai mắt của họ.

Hơn nữa ngoại trừ hai người Thần Du Cảnh này thì chắc chắn ở đó còn có những người khác.

Nếu có người có thể thay thế mình dụ bọn họ rời đi thì tốt rồi.

Địa Ma hẳn là có thể dụ được một người rời đi, chỉ cần lão tốc độ nhanh có thể trốn về Vân Ẩn Đỉnh trở về chỗ tiểu sư tỷ, đợi mình hành động xong xuôi đến thu lão về cũng không muộn.

Mấu chốt là một mình lão chắc chắn không thể dẫn dụ toàn bộ thủ vệ đi được, phải tìm thêm người trợ giúp. Dương Khai nhíu mày suy nghĩ.

Đúng thời điểm mời dự họp luyện đan hội, luyện đan sư ở trong thiên hạ tập hợp tại Dược Vương Cốc, tất cả đều chuẩn bị triển khai thân thủ dành lấy thứ hạng cao.
Trên Vân Ẩn Đỉnh mọi người cũng không quan tâm đến đại hội luyện đan, chỉ có Đổng Khinh Yên muốn đi ngó náo nhiệt.Về chuyện này Tiêu Phù Sinh cũng không ngăn cản, tuỳ ý nàng đi học hỏi kiến thức.

Hạ Ngưng Thường và Mộng Vô Nhai cũng tạm ở Vân Ẩn Đỉnh, mỗi ngày cùng Đổng Khinh Yên học luyện đan ở chỗ Tiêu lão.

Học xong thì ở bên cạnh Dương Khai, có đôi khi chỉ là ngồi đó không nói được một lời, có khi lại cùng Dương Khai trò chuyện, mỗi ngày đều rất vui vẻ, dường như cảm thấy ngày sau chỉ cần như vậy cũng đủ hài lòng.

Đại hội luyện đan diễn ra mười ngày, ngày mai mới là trận chung kết, sau khi đại hội sẽ chọn ra năm mươi luyện đan sư, sau đó dốc hết đan dược lần này luyện chế được để mở ra Vạn Dược Đầm cho năm mươi vị danh sư này tìm hiểu di ảnh Đan thánh.
Đây là hoạt động lớn năm năm mới có một lần, thiên hạ đều chăm chú theo dõi.

Đêm khuya, Dương Khai quỷ mị bay ra khỏi phòng.

Ngày mai chính là trận chung kết, tối nay hẳn là thời điểm Dược Vương Cốc bận rộn nhất, đợi nhiều ngày như vậy, mất nhiều thời gian tìm cách chuẩn bị, cuối cùng cũng đến thời điểm hành động.

Dương Khai cầm khối ngọc mượn của Đổng Khinh Yên trong tay, liên tục rót vào đó Chân Nguyên, che giấu hơi thở và dấu vết của mình.

Trăng sáng sao thưa, trong núi rừng tốc độ Dương Khai như gió thẳng hướng Đan Thánh Đỉnh mà đi.
Trong khoảng nửa canh giờ, Dương Khai đã tới vị trí dưới Đan Thánh Đỉnh ba trăm trượng, từ nơi này đi lên chính là cấm địa rồi.

Nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, Dương Khai trườn mình như mèo tiếp tục hướng lên tiến gần đến đỉnh.

Đi tới khoảng cách còn gần trăm trượng mới dừng bước.

Ngẩng đầu hướng lên nhìn trời, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play