Tuyết bay tán loạn, thiên địa cổ xưa này tự dưng giáng xuống tuyết rơi, nhuộm tầm nhìntrắng toát, mặt đất toàn máu đỏ sẫm nhìn mà ghê người.
Trong hoàn cảnh rét buốt, thôndân lại không cảm thấy gì, làn da để trần bốc lên hơi nóng hừng hừng.Ngoài thôn, cả trăm thôn dân cầm những vũ khí nguyên thủy như búa đá, mâu đá hung hăngchiến đấu với đám thú lớn, trên tường rào, 10 vị Thần Xạ Thủ dùng kỹ năng thuần thục củamình chi viện mạnh mẽ.Thôn trưởng người còng xuống vẫn đi giữa chiến trường, cây gậy đen thỉnh thoáng tung ranhững đạo hào quang yếu, dùng Vu thuật yếu ớt của mình chống lại thú triều xâm lấn.
Cácthôn dân được bỏ Thuật Thị Huyết, huyết quang trên người ngày càng mờ, là dấu hiệuThuật Thị Huyết sắp mất hiệu quả, một khi mất hẳn, vậy các thôn dân này sẽ bị thoát lực lâudài, không còn sức đánh trận.94949495Nếu như trước đó còn chưa đánh lui thú triều, vậy sẽ chỉ có một vận mệnh chờ đợi thôn….hủy diệt.
Cả trăm dũng sĩ khỏe mạnh nhất sẽ thành lương thực trong miệng thú, còn già trẻlớn bé trong thôn cũng khó thoát tai họa.Đến lúc đó, thú dữ đạp qua, mặt đất tràn ngập rên xiết.
Thú triều không rút, thôn dân tửchiến đến cùng, đằng sau là quê nhà, sẽ không ai lùi bước.Vù vù…Dương Khai một lần 3 mũi tên, ba con thú liền bỏ mạng, thủ đoạn như thần làm A Hoachoáng váng.
Nếu nói trước đó Dương Khai kéo cung, bắn đâu trúng đó làm nàng khiếp sợ,vậy cảnh tượng hiện giờ làm nàng không suy nghĩ được, đầu óc mơ màng.
Thì ra cung têncòn có thể chơi như thế.
Nàng là Thần Xạ Thủ xuất sắc nhất trong thôn, tự có kiêu ngạo95959596của mình, so tài bắn cung, toàn bộ lạc cũng không ai hơn được nàng, nhưng Dương Khaimột cung 3 tên làm nàng chưa từng nghe qua.Thắng được! Tuyệt đối có thể thắng được! A Ngưu đột nhiên bùng phát, làm A Hoa thấyđược hy vọng thắng lợi, chỉ cần hắn có thể bảo trì được trạng thái hiện tại, chỉ là thú triềunày không có gì đáng lo.– A Hoa tỷ, A Ngưu ca, không hay rồi, cung tên không còn bao nhiêu, đây là 5 bó cuối cùng, dìLệ bảo ta nói cho các người, bảo các người dùng tiết kiệm.
Thiếu niên phụ trách hậu cần ômmấy bó tên chạy tới, rống lên một tiếng, làm cho A Hoa như lọt hầm băng.Một bó tên là 10 cây, 5 bó sẽ là 50 cây, tính tối đa cũng chỉ giết được 50 con thú, nhưng thútriều phía dưới nào chỉ mới 50 con? Sắc mặt A Hoa lập tức trở nên tái nhợt, nếu đến lúc đókhông còn các xạ thú chi viện, đám người A Hổ chiến đấu bên dưới nhất định chết chắc.96969697Quay đầu lại, trừng thiếu niên, A Hoa gào lên: – Sao lại không còn, tên trong kho đâu? Cácngười chưa lấy sao?Thiếu niên vẻ mặt khóc ra: – Lấy ra hết rồi, nhưng các người tiêu hao nhanh quá, mấy ngườidì Lệ đang vội chế tạo thêm, nhưng vẫn không kịp bổ sung.Tiêu hao nhanh quá? Không phải nhanh, mà là thời gian quá dài, chưa từng có lần thú triềunào kéo dài như vậy, đám thú này trả giá thảm thiết như thế vẫn không rút lui, hoàn toànkhác những lần thú triều trước kia.Ngẩng đầu nhìn trời, tuyết rơi dày đặc, gió lạnh thấu xương kéo theo tiếng rít gào, vangvọng rừng rậm.
Mùa đông, mãnh thú cũng phải tồn trữ thức ăn qua mùa đông, bằng khônghoàn cảnh giá rét sẽ khiến chúng chết đói trong hang động.Làm sao đây? Làm sao đây? Tin tức khiến người ta tuyệt vọng ập tới, làm cho A Hoa lungmuốn té, môi tái nhợt mím chặt, cắn bật máu cũng97979798không cảm giác.
Quay đầu nhìn ra ngoài thôn, nhìn những thôn dân yên tâm giao lưng lạicho bọn họ, A Hoa lòng như dao cắt.– Chỗ này giao cho ngươi!A Hoa ngẩn ra, quay đầu nhìn A Ngưu, vô thức hỏi: – Cái gì?Dương Khai hít sâu một hơi, buông ra cây cung lớn, nghiêng đầu cười với A Hoa: – Ta đi mộtlát sẽ về!Dứt lời, nhảy xuống tường rào, xông vào trong chiến trường đầy máu thịt.
A Hoa mắt liềntrợn tròn, lớn tiếng hô lên, nhưng tiếng hô bị vùi lấp trong gió rít, không biết A Ngưu cónghe được.
Vậy là muốn chết mà! Có thể kéo cung bắn chết thú dữ, A Ngưu biểu hiện đươngnhiên không kém, nhưng từ xa bắn chết cùng tới gần chém giết là hai chuyện khác nhau, cậnchiến với thú lớn dài 3-4 trượng, phải cần thân thể hơn người cùng dũng khí xem thườngcái chết.98989899Dũng khí của A Ngưu thế nào thì tạm không nói, nhưng thân thể thì nhìn là biết ngay.
Hìnhthể còn không bằng đứa nhỏ chưa thành niên trong thôn, người như vậy thì lên chiếntrường cũng có thể làm gì? Chỉ sợ còn chưa đủ cho đám thú nhét kẽ răng.Xuống tường rào, Dương Khai thuận tay nhặt một cây búa đá, chống đỡ gió lạnh thấuxương, đạp trên thịt nát máu tươi trộn lẫn đất cát, nháy mắt liền xông vào trong bầy thú.Giống như một con cừu non vừa sinh xông vào bầy hổ, thân mình lập tức bị chôn vùi.A Hoa đã không đành lòng nhìn tiếp, vươn tay cầm lấy một mũi tên, thầm hạ quyết tâm báothù cho A Ngưu.– A Hoa tỷ nhìn kìa! Thiếu niên kia còn chưa đi, đột nhiên chỉ ra, hưng phấn hô lên.A Hoa nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy bên đó từng con từng con thú lớn tự dưng bịđánh bay, múa may trên không trung, rơi xuống99999900đất máu chảy ồ ạt, nháy mắt liền chết.
Những con thú bay lên không trung, hình thể to lớnnổ tung ra, thậm chí có một số gãy đôi.Nháy mắt, mười mấy con thú xông vào liền bị quét sạch, một bóng người không to lớn đứngsừng sững ở đó, búa đá trên tay đẫm máu cùng nội tạng.– Sao lại thế này? A Hoa tròn mắt.Mười mấy Thần Xạ Thủ trên tường rào đều tròn mắt, quên mất dùng cung tên hỗ trợ, đềusững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.
Thân hình mà ngày xưa bọn họ chỉ trích thậm chí khinhbỉ đến mức muốn trục xuất, ở giữa chiến trường đẫm máu cùng thịt nát, lại cao to uy phongnhư Man thần!Hắn đứng ở đó, như có thể ngăn cản mưa sa bão táp, làm người ta yên bình chưa từng có.Dường như có tiếng cười to truyền ra, gió quá lớn,không nghe rõ, nhưng mọi người đều thấy trên mặt A Ngưu toát ra tươi cười hưng phấnsảng khoái.Động tĩnh bên đó nhanh chóng kinh động đám thú khác, con mắt đỏ sẫm nhìn lại bên này,mơ hồ có tiếng gầm khẽ truyền ra, sau đó đám thú lớn đang vây công thôn dân liền chia ramột bộ phận bao vây Dương Khai.Dương Khai cầm búa trên tay, khí thế liên tục kéo lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám thú,làm cho đám thú lớn khựng lại, không dám tiến lên.Dã thú đều có bản năng, bản năng của chúng nói, kẻ trước mắt… không phải hạng yếu ớt.Trong gió rét lại truyền ra tiếng gầm khẽ, đám thú lớn mới lại bước lên.
Bên cạnh có một thithể không đầy đủ của thôn dân, thẳng đến lúc sắp chết, thôn dân này còn nắm chặt mâu đá,đâm vào bụng mềm của conNhất Khai 7011 102thú, cùng chết chung với nó, nhưng cũng bị con thú cắn mất một bên đầu.
Máu tươi đã cứnglại.Dương Khai cầm lấy mâu đá, một mâu một búa, tay vung lên, hít sâu một hơi, hai chân dẫmlên mặt đất, như sấm sét nổ vang, lao đi như tia chớp xông vào bầy thú.
Đâm, chém, chặt,vung… Giống như người chưa từng tu luyện, toàn bộ động tác của Dương Khai đều đơn giảnđơn điệu, cầm vũ khí cũng là mâu đá búa đá nguyên thủy nhất.Nhưng ở trong tay một vị Đế Tôn Cảnh bị áp chế lực lượng, hai thứ vũ khí đơn giản này lạicó công hiệu thần kỳ.
Nơi đi qua, dễ dàng nghiền nát, không có bất cứ con thú nào chống đỡnổi, từng con bị ném ra ngoài, chém ngã xuống đất, trên người có vết thương khổng lồ ghêngười.
Vết thương này đã đủ chí mạng!Không ngừng có tiếng rên rỉ, đám thú lớn liên thục lùi lại, cả trăm con thú hợp thành vòngvây, trực tiếp bị Dương Khai xé tan.
Khi DươngNhất Khai 7022 203Khai chạy ra, đám thú lớn đã ngã xuống một phần ba.
Lão già lưng còng dùng Vu thuật chegiấu khí tức cùng thân mình, đang như thấy quỷ, đôi mắt đục ngầu nhìn Dương Khai, nhưvừa mới quen biết hắn.Bởi vì tâm thần dao động quá lớn, dẫn tới Vu thuật xuất hiện sơ hở, thân mình ẩn giấu chợthiện ra, con thú bên cạnh liền cắn tới.
Nếu không có bất ngờ, lão già này sẽ mất mạng trongmiệng thú.Vù… Mũi tên nhọn xé gió lao tới, trực tiếp ghim con thú kia xuống đất.
Lão già lưng còngquay lại nhìn, chỉ thấy trên tường rào, A Hoa gật đầu với lão.– Thôn trưởng, thêm một cái đi! Dương Khai cả người đẫm máu, trên người còn dính nộitạng của những con thú, cả người sát ý tận trời, nhưng lại mỉm cười với lão già.Nhất Khai 7033 304Lão già chợt rùng mình, nhưng vẫn nghe lời giơ gậy lên, miệng phát ra âm thanh tối nghĩa.Vung trượng tới, một đạo hào quang bắn ra, rơi vào người Dương Khai.Sau đó, Dương Khai cảm giác được máu trong người sôi trào, như có ngọn lửa bùng cháy,trên người toát ra ánh sáng vàng nồng đậm, làm hắn trở nên trang nghiêm! Lão giả càngthêm rung động, thật dấy lên sóng gió tận trời, ánh mắt đục ngầu lại toát ra ánh sao.– Đây là Thuật Thị Huyết! Dương Khai hít vào một hơi, cảm nhận rõ ràng lực lượng củamình tăng lên, nhưng Thuật Thị Huyết này có chút khuyết điểm, vừa tăng mạnh lực lượng,nhưng lại suy yếu cảm giác.Cũng chỉ có Dương Khai, có nội tình Đế Tôn Cảnh, có thể bỏ qua suy yếu này, còn người bìnhthường như A Hổ, tuyệt đối không cách nào chống đỡ.
Khó trách các thôn dân được bỏ thêmThuật Thị Huyết đềuNhất Khai 7044 405chiến đấu hung hãn không sợ chết, trong này dĩ nhiên có dũng khí của bọn họ, nhưng cũngcó công lao của Thuật Thị Huyết.Bị mất đi cảm giác, bọn họ không cảm thấy đau đớn cùng sợ hãi, tự nhiên chiến đấu dũngmãnh hơn người.
Chỉ là ánh sáng vàng trên người Dương Khai lại trở nên nổi trội, nhữngngười khác được bỏ thêm Thuật Thị Huyết, trên người hiện lên ành sáng đỏ, chỉ mỗi hắn làmàu vàng.
Hết cách, Thuật Thị Huyết này kích hoạt tinh huyết trời sinh trong người, màmáu của hắn là màu vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT