- 10 triệu! Một âm thanh đột ngột vang lên.

Tiếng náo động trong hội đấu giá trong khoảnh khắc chợt trở nên yên tĩnh xuống, vô số người vội vàng quay đầu lại nhìn về phòng số 1, mí mắt giật giật không dứt.

m thanh báo giá 10 triệu kia không ngờ lại chính là Dương Khai, lập tức bọn chúng liền hận không chịu được.

Giá tiền được đẩy lên quá kinh khủng, trực tiếp từ 3 triệu lên 10 triệu, tăng hơn gấp ba lần, giá tiền chênh lệch như vậy, ngay cả những Đế Tôn Cảnh bọn họ cũng cảm thấy rúng động.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, giá trị một con Thiên Khôi quả thật đáng giá như vậy, 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm tuy rằng xa xỉ, nhưng nếu có thể mua được một con Thiên Khôi về, cũng là đáng giá. Chỉ có thể nói tiểu tử phòng số 1 kia đủ quyết đoán, trực tiếp báo ra giá cao chấn nhiếp đa số đối thủ cạnh tranh, muốn đầu cơ trục lợi.

Hội đấu giá vốn là một nơi đấu trí đấu dũng, không chịu nổi cái giá người khác báo, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

- Mẹ nó! Vũ Minh núp phía sau đài, căm hận chửi ra một câu.

Người khác nghĩ rằng Dương Khai ra tay rộng rãi, nhưng Thiên Khôi lại biết tính toán của Dương Khai, giá tiền đấu giá này đối với Dương Khai mà nói, chẳng qua chỉ là một con số mà thôi, hắn căn bản cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ trả số nguyên tinh đó, đừng nói 10 triệu, 100 triệu hắn cũng có thể có thể báo ra được.

Nghĩ tới đây, Vũ Minh thầm chột dạ, mồ hôi lạnh túa ra.

Tiểu tử này… chẳng lẽ sẽ đẩy giá lên 100 triệu thật sao?

- Tiểu tử thật mạnh tay! Lão già ở phòng số 7 quát lên một tiếng, thanh âm có chút tức giận, thầm hận Dương Khai không hiểu quy củ, có hội đấu giá nào lại tăng giá đột ngột như vậy chứ, chỉ có tranh chấp lẫn nhau tăng lên một mức độ nhất định, cuối cùng được lợi chỉ có thể là người chủ trì. Nếu không phải Dương Khai đã đấu giá 2 con Thiên Khôi trước đó, hắn còn hoài nghi Dương Khai là kẻ muốn làm loạn phòng đấu giá.

- 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm muốn mua Thiên Khôi, tiểu tử ngươi tính toán cũng không tồi, đáng tiếc là gặp phải lão phu. Lão già phòng số 7 cười lạnh một tiếng, lần nữa báo giá: - 11 triệu.

Giá tiền này gần như đã đến cực hạn của hắn, tuy nhiên thái độ của Dương quả thực quá mức càn rỡ, hắn không nuốt trôi được cục tức này, thầm quyết định dùng tiền đập chết Dương Khai, cho tên kia biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay.

- 100 triệu!

Dương Khai ngồi ở trên ghế, hai má chống cằm, bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm.

- Phốc… Diệp Tinh Hàm thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Đến lúc này, sao nàng còn không nhìn ra tính toán của Dương Khai chứ, buổi đấu giá này đối với Dương Khai mà nói hoàn toàn là một trò cười, 10 triệu, 100 triệu, 1 tỉ cùng với 10 tỉ đối với hắn cũng không có gì khác biệt, dù sao cũng chỉ là thuận miệng báo ra mà thôi, căn bản hắn sẽ không trả.

Vẻ mặt Diệp Hận và Đỗ Hiến đều tỏ ra cổ quái, thầm lau mồ hôi trên trán.

Phía sau đài, sắc mặt Vũ Minh đen như mực, thầm nghĩ đúng là sợ cái gì đến cái đó, tiểu tử này thật đúng là đã đẩy giá lên 100 triệu.

Trái lại, phía ngoài liên tiếp truyền ra hàng loạt tiếng hít hà, vô số ánh mắt từ hai bên đại sảnh đều tập trung về phòng số 1, tất cả đều trợn mắt líu lưỡi, vẻ mặt khiếp sợ.

- Ta không nghe lầm chứ? 100 triệu? Nguyên tinh hạ phẩm hay là nguyên tinh thượng phẩm vậy?

- Nằm mơ, nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ.

- Tiểu tử này điên rồi, nguyên tinh nhiều quá xài không hết hay sao? Không xài hết thì tặng cho ta đi, cần gì phải làm ra việc điên khùng như vậy chứ.

- Vị công tử này, ta nguyện ý hầu hạ ngươi a, ngực của ta rất lớn, rất mềm, rất trắng đó…



Trong đại sảnh trở nên náo động, tất cả đều bị cái giá 100 triệu Dương Khai báo ra làm cho chấn động, tiếng báo giá kia tựa như một luồng sét đánh trúng đầu bọn họ, khiến bọn họ choáng váng, mụ mẫm.

- Ngươi ngươi ngươi… Trong phòng bao số 7, lão giả kia sửng sốt mất một lúc rồi giận tím mặt, đập mạnh thành ghế, quát lên:

- Tiểu tử ngươi thật khinh người quá đáng!

Dương Khai bĩu môi, hờ hững liến về phòng bao số 7, nói: - Hội đấu giá có tiền thì đoạt được vật phẩm, bổn thiếu khinh người quá đáng chỗ nào?

- Ngươi báo giá tầm bậy, quả thực là buồn cười. Hắn không tin Dương Khai thật sự nguyện ý bỏ ra 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm để mua một con Thiên Khôi, giá trị Thiên Khôi cùng lắm chỉ tới một, hai chục triệu mà thôi, 100 triệu là khái niệm gì chứ, ngay cả những tông môn nhất đẳng cũng không nhất định có thể lấy ra nhiều nguyên tinh như vậy.

Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Không theo nổi thì đừng có ra gió, một đống tuổi rồi không tìm một nơi an dưỡng tuổi già, còn chường mặt ra làm gì để cho mất mặt.

- Tức chết lão phu! Lão già phòng số 7 lửa giận ngút trời, quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Ti trên đài nói: - Vị phu nhân này, chẳng lẽ đấu giá hội lại cho phép tên này làm loạn, báo giá bậy bạ như vậy sao? Chẳng lẽ không có người duy trì trật tự sao?

Nơi này chính là phân hội của Thất Diệu Thương Hội, uy tín của Thất Diệu Thương Hội mọi người có thể tin được, lão già nhớ tới Hoa Thanh Ti chính là người của Thất Diệu Thương Hội, cho nên liền lên tiếng truy vấn.

Hoa Thanh Ti hờ hững nhìn về phòng số 7, nói: - Hắn báo giá bao nhiêu là chuyện của hắn, ta không thấy hắn có điều gì làm càn cả, trái lại nãy giờ ngươi lắm mồm quá rồi đó.

Lão già ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, tiểu tử phòng số 1 kia dường như rất quen thuộc với Đấu giá sư này, trước khi hội đấu giá bắt đầu, hai người còn to nhỏ trên đài một hồi. Lúc này dĩ nhiên là nàng ta sẽ ra mặt nói giúp cho tiểu tử kia, sao có thể để ý đến một người ngoài như hắn chứ.

- Thật là rắn chuột một ổ, cùng một giuộc mà! Lão già phất tay áo một cái, trong lòng đối với Thất Diệu Thương Hội thất vọng đến cực điểm, nhưng vẫn cứng miệng nói: - Lão phu không tin hắn có thể lấy ra 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, chắc chắn là hắn báo giá tầm bậy.

Nếu ai cũng có thể tùy tiện lấy ra 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, vậy thì sẽ không phải là nguyên tinh thượng phẩm nữa. Lão già gần như đã vét hết trong tông môn, mới gom được không tới 20 triệu nguyên tinh thượng phẩm đến đây, Dương Khai tuổi còn quá trẻ, tu vi cũng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, sao có thể có nhiều nguyên tinh như vậy chứ.

- Chu lão nói không sai, tiểu tử này tới đây chính là để quấy rối, đánh hắn ra ngoài. Lập tức có người kêu lên, người này chính là Đế Tôn Cảnh phòng số 13.

- Đánh hắn ra ngoài, loại người này không nên để hắn tham gia đấu giá hội, vậy mà còn để cho hắn hưởng hai món hời lớn, Thất Diệu Thương Hội làm ăn kiểu gì vậy?

Trong lúc nhất thời, đám đông liền trở nên phấn khích, hò hét đòi phải đuổi Dương Khai khỏi đấu giá hội.

Nguyên nhân chính chủ yếu là vì cái giá 100 triệu kia quả thực quá dọa người, đây mới là vật phẩm đấu giá thứ ba, phía sau vẫn còn Thiên Khôi, nghe đồn còn có một tên Tinh Chủ, nếu như mỗi lần hắn đều hét ra giá tiền tùy tiện như vậy, ai có thể tranh chấp được với hắn chứ?

Vì lợi ích của mình, bọn họ không thể để cho tiểu tử này tiếp tục ở lại nữa.

Hai, ba chục tên Đế Tôn Cảnh đồng loạt la hét inh ỏi, trên người đều truyền đến một cỗ đế ý như sắp bùng phát, khiến những võ giả khác bên trong đại sảnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Hoa Thanh Ti đứng ở trên đài cao cũng nhíu mày. Nếu chỉ là một hai người nói như vậy, nàng cũng không coi vào đâu, dù sao buổi đấu giá này chỉ là một hình thức ngụy trang mà thôi, nhưng lúc này cùng một lúc có nhiều Đế Tôn Cảnh tạo áp lực như vậy, nàng cũng không biết phải làm gì cho đúng, xử lý không tốt sẽ khiến Dương Khai gặp phiền toái lớn.

Vũ Minh đứng ở sau đài, nhếch miệng cười gằn khoái chí, căn bản không có chút ý định ngăn cản, trong lòng hắn còn ước gì Dương Khai kết thù oán càng nhiều càng tốt, như vậy kế hoạch kế tiếp cũng dễ dàng hơn.

- Câm miệng hết cho bổn thiếu! Bên trong phòng số 1, Dương Khai ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ quát một tiếng.

Tiếng la hét từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến cho hắn điếc hết cả tai.

- Tiểu tử lại còn dám quát lên! Lão già phòng số 7 đã muốn nhắm vào Dương Khai từ đầu, lúc này đang chiếm đại thế nên không xem Dương Khai ra gì, lạnh lùng nói: - Thức thời thì ngoan ngoãn cút khỏi cho lão phu, nếu không biết điều, chư vị đồng đạo ở đây sẽ dạy giỗ ngươi cách làm người.

Hắn vừa dứt lời, không trung phía trên sảnh đấu giá chợt nhoáng lên một cái, một bóng người quỷ dị xuất hiện, chính là Dương Khai.

- Ngươi… ngươi làm gì đó! Mặc dù vẫn đang núp trong phòng bao số 7, nhưng lão già vẫn cảm thấy hoảng sợ, vừa rồi Dương Khai xuất hiện như thế nào, hắn không hề phát hiện ra.

Dưới ánh mắt kia nhìn lại, vách tường và trận pháp ngăn cách không có chút tác dụng nào, xuyên thẳng vào nội tâm của người ta.

Dương Khai hờ hững nhìn về phòng số 7, lại nhìn lướt qua xung quanh, không nhanh không chậm nói: - Đám cặn bã các ngươi nói bổn thiếu báo giá tầm bậy, đơn giản chính là cảm thấy bổn thiếu không thể lấy ra được 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm chứ gì, bổn thiếu hỏi các ngươi, nếu ta lấy ra được thì sao?

- Càn rỡ!

- Ngông cuồng!

- Thật là tức chết ta, thằng nhãi ranh này thật vô lễ mà.

Những Đế Tôn Cảnh ở đây, tuy rằng tu vi đều không tính là siêu tuyệt, nhưng mỗi người đều là trụ cột của tông môn, địa vị thân phận không thấp, không ngờ lúc này lại bị Dương Khai gọi là cặn bã, khiến cho bọn chúng rất phẫn nộ.

- Nếu ngươi lấy ra được, bổn tọa sẽ ăn ba cân phân!

Một âm thanh mơ hồ vô định không biết là từ phòng bao nào truyền ra, hiển nhiên chỉ là tùy tiện kêu lên, không muốn bại lộ vị trí của mình.

Dương Khai đưa ánh mắt khóa phòng bao số 13 lại, kinh ngạc nói: - Vị bằng hữu này thật là mạnh miệng a, bội phục bội phục!

Bên trong phòng bao số 13, sắc mặt tên nam nhân trung niên trở nên trắng nhợt, không ngờ hắn đã vận dụng bí thuật cũng không thể giấu được vị trí của mình, lập tức bị Dương Khai điểm mặt, trong lòng hắn hối hận muốn chết, sớm biết như vậy hắn sẽ không phun ra câu đó.

Chủ yếu là hắn rất không vừa mắt với Dương Khai, theo bản năng muốn lắm hắn xấu mặt một chút.

Những người khác cũng đều nhìn về phòng bao số 13, sắc mặt khác nhau.

- Tốt, các hạ đã can đảm như vậy, bổn thiếu nhất định sẽ thỏa mãn ngươi một lần. Dương Khai vỗ vỗ tay nói, sau đó lại quay đầu nhìn về phòng bao số 7, nói: - Lão già kia, ngươi thì sao?

- Chỉ dựa vào ngươi sao? Lão già khinh thường cười lạnh, hiển nhiên là cảm thấy Dương Khai không thể lấy ra nhiều nguyên tinh như vậy.

- Dựa vào ta thì thế nào? Nói thì thật dễ, phải đưa ra thứ gì đó thực tế một chút! Dương Khai hừ một tiếng, nói.

Lần này hắn đến đây, mục đích đầu tiên là giải cứu đám người Xích Nguyệt, thứ hai là thu Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông về, nếu có người dám ngang ngược cản trở, dĩ nhiên hắn sẽ không chút khách khí.

Lão giả nói: - Nếu ngươi lấy ra được, lão phu sẽ vặn đầu mình, cho ngươi làm quả cầu đá chơi.

Tiểu tử này chỉ là một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ bé mà thôi, cho dù thật sự có thể lấy ra được 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, hắn cũng không sợ chút nào, cùng lắm thì đến lúc đó chiến với hắn một trận, cho hắn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

- Rất tốt. Dương Khai ngoác miệng cười: - Cái đầu của ngươi, bổn thiếu muốn.

Nói rồi, hắn quay người bay về phía Hoa Thanh Ti trên đài cao, sau khi hạ xuống liền nhìn bốn phía, khẽ quát:

- Chống mắt các ngươi lên mà nhìn cho rõ, rốt cuộc có phải là bổn thiếu báo giá tầm bậy hay không!

Dứt lời, hắn liền vung tay lên, trong khoảnh khắc trên đài cao hiện ra một tòa núi nhỏ nguyên tinh, từng khối nguyên tinh tỏa ra ánh hào quang màu trắng lấp lánh, linh khí kinh người ầm ầm tràn ra, khiến cho linh khí khắp đấu giá trường cũng thay đổi, trở nên nồng đậm hẳn lên.

–––-oOo–––-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play