Ngày hôm sau, Dương Khai còn đang nhập định, có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Thần niệm quét qua, là hai người Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến.

Dương Khai mở cửa, nhìn hai người hỏi: - Có chuyện gì?

Diệp Tinh Hàm run giọng nói: - Dương công tử, Lưu Ảnh Kiếm Tông đưa cha ta đến, hiện tại ở bên ngoài khách sạn.

- Diệp tông chủ? Trong đầu Dương Khai hiện ra khuôn mặt của Diệp Hận, vuốt cằm nói: - Coi như Lý Thanh Vân thức thời, nếu đã đưa đến, vậy cứ nhận đi.

Đỗ Hiến xấu hổ nói: - Là đích thân Lý Thanh Vân dẫn đến.

Lý Thanh Vân dù sao cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, hắn cùng Diệp Tinh Hàm lại chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, hiện tại không có tư cách nói chuyện ngang hàng, hơn nữa không rõ Lưu Ảnh Kiếm Tông đến đây còn có ý gì, đành phải tìm Dương Khai ra mặt.

Dương Khai gật đầu: - Vậy ta theo các người một chuyến.

- Cảm tạ Dương huynh! Đỗ Hiến cảm kích.

- Khách khí cái gì. Dương Khai mỉm cười, trong lòng lại thở dài, nếu hắn suy đoán không sai, lần này Thiên Diệp Tông gặp tai họa diệt môn chỉ sợ là bởi vì mình.

Ba người bước ra, Ưng Phi không biết từ đâu nhảy ra, đi theo sát Dương Khai.

Ra ngoài khách sạn, quả nhiên thấy Lý Thanh Vân đứng đó, một thân áo trắng, trường kiếm bên mình, phong thái kiếm khách.

Còn đằng trước chính là Diệp Hận, dù thần sắc uể oải, nhưng cũng không có dấu vết bị hành hạ, hẳn là vì tông môn bị diệt, vô số môn hạ đệ tử thương vong, trong lòng bị đả kích.

- Cha!

- Sư tôn!

Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến đều hô lên, sau đó lại trợn mắt trừng Lý Thanh Vân.

Diệp Hận ngẩng đầu nhìn hai người, toát ra cười khổ.

Thiên Diệp Tông truyền thừa mấy vạn năm, đến thề hệ hắn lại bị diệt, hắn thật thẹn với liệt tổ liệt tông, xa cách 1 năm gặp lại con gái cùng đại đệ tử, tâm tình Diệp Hận có chút phức tạp.

Lý Thanh Vân cũng không nói gì, chỉ chắp tay với Dương Khai, liền quay đầu bước đi.

Dường như hắn đi chuyến này, chính là đưa Diệp Hận đến.

Đúng như hắn nói, kẻ sau màn đã lấy được thứ hắn muốn, Diệp Hận sống chết cũng chẳng sao. Chính vì vậy, Diệp Hận mới giữ được tính mạng sau khi bị Lưu Ảnh Kiếm Tông bắt giữ, bằng không đã sớm bị giết rồi.

- Cha! Diệp Tinh Hàm nhào lên, cẩn thận kiểm tra thân thể Diệp Hận, xác định hắn không thiếu tay thiếu chân gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

- Diệp tông chủ!

Dương Khai bước lên chắp tay chào.

- Dương công tử! Diệp Hận cùng Dương Khai coi như người quen cũ, lúc này nhìn con gái mình và đại đệ tử ở đây, nào còn không biết họ thoát ra được là nhờ Dương Khai, trong lòng cảm động rớt nước mắt.

- Vào trong nói chuyện. Dương Khai đưa tay mời.

Diệp Hận gật đầu, được Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến nâng đỡ, từng bước vào trong khách sạn.

Vào phòng, Dương Khai sai tiểu nhị đưa bàn rượu, mấy người ngồi vào, uống rượu nói chuyện.

Diệp Tinh Hàm ân cần thăm hỏi, biết được Diệp Hận cũng không chịu hành hạ gì khi ở Lưu Ảnh Kiếm Tông, chỉ là bị giam lỏng, hận ý với Lưu Ảnh Kiếm Tông cũng bớt đi nhiều.

Nhưng trải qua một phen đả kích, Diệp Hận như già đi nhiều, có vài phần tuổi già sức yếu, một ly rượu vào bụng, thần sắc suy sụp.

Hắn sớm đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, năm đó Dương Khai đi Đế Thiên Cốc mang về rất nhiều bí thuật điển tịch thất truyền nhiều năm của Thiên Diệp Tông, Diệp Hận đã tự tin sinh thời đột phá đến Đế Tôn Cảnh, nhưng còn chưa kịp thi triển hùng tâm tráng chí, đã bị kẻ địch mạnh mẽ diệt môn.

Quả thật thiên đạo vô thường, thiên hành hữu thường.

Hiện tại tâm chí bị đả kích, đời này không biết còn có cơ hội lên đỉnh Đế Tôn nữa không.

Dương Khai nâng ly: - Diệp tông chủ, chuyện Thiên Diệp Tông lần này, có lẽ liên quan tới ta.

Diệp Hận kinh ngạc nhìn hắn, có lẽ là hiểu lầm, nên cười khổ nói: - Là nguyên nhân của vị Hoa đại nhân kia, không liên quan đến Dương công tử.

Dương Khai lắc đầu: - Chuyện Hoa tỷ chẳng qua là nguyên do, mấy người Xích Nguyệt cùng Ngả u mới là mục tiêu của tên đó.

Diệp Hận kinh ngạc: - Sao lại nói vậy?

Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến cũng khó hiểu nhìn Dương Khai.

Dương Khai trầm ngâm một lát, nói: - Ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ là một loại cảm giác, có lẽ đây là một hồi âm mưu nhắm vào ta. Thiên Diệp Tông chẳng qua là trùng hợp gặp phải, tất cả đều là vì dẫn ta đến Lưu Ảnh Thành.

Diệp Hận ngẩn ngơ, nếu quả thật là vậy, Thiên Diệp Tông thật quá xui xẻo.

- Xin lỗi! Dương Khai trầm giọng nói với Diệp Hận.

Diệp Hận cười khổ:

- Dương công tử không cần như thế, là Thiên Diệp Tông ta nên có một kiếp này. Công tử có ơn lớn với Thiên Diệp Tông ta, Diệp Hận không dám quên, dù chuyện lần này là vì công tử, Diệp Hận ta cũng không oán hận câu nào. Chỉ hận Thiên Diệp Tông quá mức yếu ớt, không thể chống đỡ kẻ địch.

Dương Khai nói: - Diệp tông chủ yên tâm, mặc kệ kẻ ở sau màn này là người nào, thù của Thiên Diệp Tông, ta nhất định hoàn trả thay.

Diệp Hận mỉm cười: - Có lời này của Dương công tử, Diệp mỗ yên lòng. Nhưng mà… địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, công tử có lòng tin?

Diệp Tinh Hàm liếc Ưng Phi, tới nói nhỏ bên tai Diệp Hận.

Diệp Hận nghe vậy liền cả người chấn động, nhìn sang Ưng Phi, kinh hãi nói: - Thì ra là Yêu Vương đại nhân, Diệp Hận thất lễ.

Trong lòng cũng yên ổn, thực lực Dương Khai vốn đã không kém, hiện tại bên cạnh còn có một Yêu Vương, quả thật không cần phải lo lắng gì.

Ưng Phi mỉm cười khoát tay.

Dương Khai nói: - Hội đấu giá sẽ là lúc vén màn, đến khi đó mặc kệ kẻ sau màn có mục đích gì, nhất định sẽ lộ ra răng nanh, đến lúc đó ta nhất định chém hắn.

Diệp Hận đứng dậy, nghiêm mặt nói: - Xin Dương công tử nhận ta một lạy.

Thiên Diệp Tông đã không còn năng lực báo thù rửa hận, nếu Dương Khai có thể thay Thiên Diệp Tông báo thù này, vậy sẽ là ân nhân chân chính.

Dương Khai nhấc tay nâng Diệp Hận lên, lắc đầu nói: - Diệp tông chủ quá lời, ta không thể không xen vào chuyện này, khi đó phải xem ai mạnh ai yếu.

Uống một hồi, Dương Khai mới cáo từ, trở về phòng mình.

Nửa tháng tiếp theo, vẫn bình yên vô sự.

Chúc Tình quả nhiên như bốc hơi khỏi thế gian, không đến quấy rầy mình nữa, làm Dương Khai rất hài lòng.

Dù nói nữ nhân này xinh đẹp, xem cũng thích mắt, thân mật với nàng cũng có mùi vị, nhưng dù sao nàng cũng là long nữ, Dương Khai thật không muốn chọc tới nàng.

Trong thời gian này, Lưu Ảnh Thành có không ít Đế Tôn Cảnh đến đây, đều nhắm vào Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, dù sao mỗi một Thiên Khôi đều ngang với Đế Tôn Cảnh, mua về trấn thủ sơn môn là cực tốt, có thể là căn nguyên tinh tú trong người Ngả u cũng đủ hấp dẫn người ta.

Dương Khai cũng nhiều lần tra xét trong Lưu Ảnh Thành, nhưng không phát hiện khí tức mấy người Xích Nguyệt Ngả u, bất đắc dĩ đành bỏ cuộc.

Nhưng nghĩ lại kẻ địch cũng không ngốc đến mức này, trước khi hội đấu giá chưa bắt đầu, những con cờ này sẽ không dễ dàng bại lộ.

Một ngày, Lưu Ảnh Thành yên lặng đã lâu đột nhiên trở nên náo nhiệt, trước Thất Diệu Thương Hội ngựa xe như nước, dòng người nối dài.

Là một trong hai đại thương hội đứng đầu Nam Vực, Thất Diệu Thương Hội tự nhiên cũng mở ra phân hội ở Lưu Ảnh Thành, hội đấu giá lần này cũng cử hành ở phân hội Thất Diệu Thương Hội.

Tất cả cường giả Đế Tôn Cảnh nhận được thiệp mời, đều đến đúng hạn.

Trước thương hội, hai hàng thiếu nữ xinh đẹp cung kính chờ đợi, có khách quý đến, liền tách ra một người mỉm cười nghênh đón, dẫn người vào thương hội. Các thiếu nữ này đều xinh đẹp như hoa, thân hình lung linh, mặc lụa mỏng manh, như ẩn như hiện dụ dỗ mắt người.

Các nàng rõ ràng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi cái mỉm cười cũng làm người ta cảm giác thoải mái, lời nói nhỏ nhẹ càng làm tăng hảo cảm.

Lưu Ảnh Kiếm Tông tông chủ, Lý Thanh Vân đứng ngoài thương hội, ôm Ngọc Hư Kiếm, nhắm mắt đứng đó như pho tượng, thu liễm kiếm ý, nhìn bề ngoài như người thường. Nhưng người quen biết đều hiểu hắn không dễ chọc, hiện tại hắn như thanh trường kiếm nằm trong vỏ, một khi rút ra, sẽ là Kiếm tu hùng mạnh, sát ý ngang trời.

Đột nhiên Lý Thanh Vân mở mắt, nhìn về phía trước, trong mắt kiếm ý sắc bén, toát ra bất đắc dĩ cùng kiêng kỵ vô cùng.

Ở bên đó, một đoàn 5 người nhàn nhã bước tới, đi thẳng vào như chỗ không người, khách khứa xung quanh đều trợn mắt trừng sang, nhưng nhìn rõ là ai, đều biến sắc tránh né sang một bên như sợ cọp.

Đoàn người này, do một thanh niên dẫn đầu, một người sắc mặt hung dữ, một nam nhân mũi ưng, cùng một đôi nam nữ thanh niên và một lão già.

Đúng là đoàn người Dương Khai.

Đi thẳng đến trước thương hội, Dương Khai liếc Lý Thanh Vân, mỉm cười: - Lý tông chủ cũng ra đón khách? Thật là bạo tay!

Thần sắc bất đắc dĩ của Lý Thanh Vân càng đậm, khóe miệng khẽ động, toát ra biểu tình không biết nói thế nào.

- Ha ha ha! Vị này hẳn là Dương công tử Dương Khai? Dương công tử giá lâm, thật làm tại hạ vinh hạnh vô cùng, mau mời vào trong!

Tiếng cười sang sảng vang lên, tràn đầy nhiệt tình.

Dương Khai quay lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặt mũi bình thường bước ra, híp mắt cười lên nghênh đón, nhìn mặt cười này, làm Dương Khai nhướng mày.

- Ngươi là kẻ nào? Dương Khai nhướng mắt hỏi.

- Là ngươi! Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến lại khẽ hô lên, tràn đầy kiêng kỵ nhìn nam nhân trung niên kia.

Diệp Hận cả người run lên, ánh mắt phun lửa.

- Quen biết? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

Diệp Tinh Hàm cắn răng: - Thiên Khôi Thiên Diệp Tông, chính là do hắn ra tay kiềm chế! Tìm tới Hoa đại nhân cũng là hắn!

- Tại hạ Vũ Minh! Nam nhân trung niên mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng Dương Khai, hoàn toàn không để ý tới ba người Thiên Diệp Tông, chỉ là ba con kiến, quả thật hắn không cần chú ý.

Ánh mắt Dương Khai lạnh lùng, nhàn nhạt nói: - Thì ra là ngươi làm chuyện tốt.

Vũ Minh mỉm cười: - Dương công tử nói đùa, tại hạ có tài đức gì… Ngươi làm gì?

Còn chưa dứt lời, Vũ Minh liền kinh hãi, bởi vì không ngờ Dương Khai vươn một tay chụp lấy hắn, đế nguyên tuôn trào, linh khí thiên địa xao động, dù hai bên có chênh lệch một tầng nhỏ, nhưng Vũ Minh lại hoảng sợ phát hiện, hắn đối mặt một đòn này mà lại không thể tránh né.

Hắn căn bản không ngờ Dương Khai lại to gan lớn mật như thế, vừa tới liền ra tay với mình, làm hắn không có một chút phòng bị, chờ khi phản ứng lại thì đã trễ.

–––-oOo–––-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play