Được Phạm Ngô đáp lại, Dương Khai hơi gật gật đầu, đang chuẩn bị vẫy tay gọi Nhược Tích đến, Thạch Hỏa bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Ngươi mang những người khác đi không thành vấn đề, nhưng tiểu cô nương này phải lưu lại.

Một ngón tay của hắn chỉ vào Trương Nhược Tích bên kia, ngữ khí không cho phép hoài nghi.

Dương Khai đổi sắc mặt, căm tức nhìn hắn, quát lên:

- Dựa vào cái gì?

Thạch Hỏa ném ném Vạn Thú Ấn trên tay, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Chỉ bằng cái này. Nàng dám phong ấn một triệu thú hồn của Cổ Địa ta, một điều này, nàng nhất định phải cho Cổ Địa Yêu tộc ta một câu trả lời!

Lời vừa nói ra nhưng lại chiếm được sự đồng ý của đại đa số Yêu Vương ở đây. Người nào cũng không muốn sau khi mình chết, hồn phách lại bị một tên nhân loại thu vào trong bí bảo sử dụng đánh địch, có thể nói Vạn Thú Ấn của Trương Nhược Tích đã khiến nhiều người tức giận.

Phạm Ngô và Loan Phượng Thương Cẩu nhíu nhíu mày, mặc dù biết Thạch Hỏa là đang không có việc cũng đi gây sự, nhưng lời của hắn cũng không phải không có lý, đứng ở lập trường của Cổ Địa Yêu tộc, bọn họ cũng không phản bác được cái gì.

Xem ra... chuyện hôm nay vẫn là không có biện pháp dễ dàng giải quyết, tình hình này là Thạch Hỏa không giết chết Dương Khai tuyệt không thôi. Đã sớm biết Thạch Hỏa bụng dạ hẹp hòi, nhưng không nghĩ tới hắn lại hẹp hòi đến mức này, chỉ vì Dương Khai dùng Sơn Hà Chung trấn áp hắn, hắn liền nói liên mồm như vậy.

Một lần đánh lén lại không thể giết chết Dương Khai, cho dù da mặt của Thạch Hỏa có dày đến mức nào cũng không thể lại đánh lén lần thứ hai, nhưng Vạn Thú Ấn xuất hiện lại cho hắn cơ hội làm khó dễ.

- Ngươi muốn cái gì? Hai mắt Dương Khai phát lạnh, vừa rồi hắn nguyện ý chịu nhục, không đi tính toán việc Thạch Hỏa ỷ lớn hiếp nhỏ đánh lén mình đã là quyết định vô cùng khó khăn, nếu không với tính tình của hắn, cho dù liều chết bỏ mạng ở đây cũng muốn làm lớn một trận với Thạch Hỏa.

Nhưng Nhược Tích ở chỗ này, Thạch Linh nhất tộc ở chỗ này, lão tam cũng ở nơi đây... Hắn xé rách da mặt với Thạch Hỏa, kết quả xấu nhất là mọi người đều phải chết!

Hắn chỉ có thể đè phần khuất nhục kia xuống, ẩn giấu ở trong lòng... Vạn lần không nghĩ tới, Thạch Hỏa lại còn không muốn dừng tay!

Thạch Hỏa hừ nói:

- Người khinh nhờn Cổ Địa Yêu tộc ta, chết!

- Chết!

- Không thể bỏ qua cho nàng!

- Giết nàng!

Không ngờ rất nhiều Yêu Vương cũng hô to gọi nhỏ, từng tên lòng tràn đầy căm phẫn dường như Trương Nhược Tích đã làm phải chuyện gì đó người thần đều phẫn nộ.

Trên mặt Dương Khai còn một mảng máu tươi chưa khô cạn, ánh mắt lạnh lùng quét qua những tên Yêu Vương kia, cuối cùng ngừng lại trên người Phạm Ngô. Phạm Ngô thản nhiên nói:

- Cô gái này không có trong ước định lúc trước! Nếu phạm vào kiêng kịvậy giữ lại ở Cổ Địa đi. Mặc dù hắn hổ thẹn vì Thạch Hỏa vô sỉ, nhưng nói cho cùng hắn còn là Cổ Địa Thánh Tôn, tự nhiên không muốn rét lạnh tâm chúng Yêu Vương.

- A a Dương Khai bỗng nhiên như thần kinh cười lạnh, gương mặt châm chọc nhìn rất nhiều Yêu Vương, nói:

- Rất tốt, mấy chục Đế Tôn Cảnh, tứ đại Thánh Tôn hôm nay muốn giết chết một cô gái chừng hai mươi tuổi, Cổ Địa Yêu tộc hôm nay bổn thiếu đã lĩnh giáo.

Lời này nghe có chút chói tai, không ít Yêu tộc lập tức giận tím mặt, quát lớn nói:

- Tiểu tử ngươi nói cái gì!

Sắc mặt đám người Phạm Ngô cũng đều khó coi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật như lời Dương Khai nói, bao nhiêu người mạnh như thế lại đều muốn đẩy một cô gái chừng hai mươi vào chỗ chết, chuyện lan truyền ra ngoài thật sự là không xong.

- Tiên sinh, không cần lo cho ta. Van cầu ngươi không cần lo cho ta!

Nhược Tích quỳ sụp xuống đất, bỗng nhiên duyên dáng gọi to, trong mắt tràn đầy ý khẩn thiết

- Người đi mau đi! Sau khi ý thức được vấn đề trong đó, nàng không ngừng hối hận, cảm thấy mình liên lụy Dương Khai, nếu như vừa rồi không tế Vạn Thú Ấn ra, chỉ sợ cũng không có những chuyện phiền toái này.

Dương Khai quay đầu nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu.

Nhược Tích lần nữa khóc rống lên, gào khóc không dứt:

- Tiên sinh, Nhược Tích được ngươi dạy dỗ, là phúc khí lớn nhất đời này của Nhược Tích, có thể đi theo bên cạnh tiên sinh nhiều năm như vậy, Nhược Tích đã rất vui vẻ. Nhược Tích chỉ hận chưa từng giúp tiên sinh được việc gì lại khắp nơi kéo chân tiên sinh lại! Sau này Nhược Tích không ở bên người, tiên sinh nhất định phải bảo trọng!

Dương Khai sắc mặt thay đổi, cả kinh kêu lên:

- Nhược Tích ngươi muốn làm cái gì?

Nhược Tích không đáp, lại quay đầu nhìn về Thạch Hỏa, lại nhìn nhìn những nhóm Yêu Vương kia, cuối cùng ngừng lại trên người Phạm Ngô. Đôi mắt vốn tràn đầy nước mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, thanh âm sâm u, nói năng đầy khí phách:

- Nếu Nhược Tích phạm vào kiêng kỵ của Cổ Địa, vậy liền lấy mạng bồi lại, như vậy có thể ổn định cơn giận trong lòng chư vị đại nhân, sau khi Nhược Tích chết, nếu bọn ngươi còn muốn làm khó tiên sinh nhà ta, cho dù Nhược Tích có hóa thân lệ quỷ... cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi, cả ngày lẫn đêm dây dưa bọn ngươi, thời thời khắc khắc đòi lấy tánh mạng các ngươi!

Vừa nói xong, nhiều Yêu Vương đồng loạt biến sắc, ngay cả mấy vị Thánh Tôn Phạm Ngô cũng chấn động. Bọn họ cũng đã nhìn ra, Trương Nhược Tích là muốn lấy tính mạng của bản thân ra duy trì chu toàn cho Dương Khai, chỉ là một cô gái nhu nhược lại nói ra những lời dữ tợn như vậy, có thể thấy được ý chí có bao nhiêu kiên quyết, tâm hận bao nhiêu lớn.

Trước khi chết phát ra chí nguyện to lớn như vậy, nếu không thể thỏa mãn chắc chắn nàng sẽ làm lệ quỷ, dây dưa không nghỉ. Bỗng nhiên trong lòng rất nhiều Yêu Vương sinh ra một cố hàn ý.

Nhược Tích quay đầu, nước mắt chảy qua hai má, mắt đẹp hiện ôn nhu và cực độ quyến luyến không tha, si ngốc nhìn Dương Khai bên kia, nức nở nói:

- Tiên sinh, kiếp sau Nhược Tích lại hầu hạ người!

Vừa dứt lời, một tay giơ cao, trên lòng bàn tay tràn đầy nguyên lực, hung hăng vỗ lên đỉnh đầu mình. Nếu một chưởng này hạ xuống, chắc chắn Nhược Tích sẽ mất mạng.

- Hỗn trướng!

Trong nháy mắt, khóe mắt Dương Khai như nứt ra, thân hình lắc lư, biến mất tại chỗ.

- Ngươi muốn đi đâu? Thạch Hỏa cười lạnh một tiếng, đi về phía trước một bước, quả đấm như ngọn lửa đen thiêu đốt đánh vào hư không.

Ầm Thân ảnh của Dương Khai lại xuất hiện lần nữa, giống như bị người từ trong hư không đánh ra, tiếng xương cốt gãy lìa truyền ra, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, trong miệng đẫm máu, đau đớn kịch liệt khiến hắn không thể kiềm chế nổi giận gầm lên một tiếng, không đợi rơi xuống đất lại bỗng nhiên biến mắt trong không trung lần nữa.

Thạch Hỏa hừ nói:

- Thần thông không gian, quỷ thần khó lường, nhưng ở trước mặt bổn tọa, lại có dấu vết có thể dò theo!

Vừa nói chuyện, lại đạp một cái, thân hình Dương Khai xuất hiện lần nữa, nặng nề rơi xuống đất, lăn lộn không ngừng.

- Thạch Hỏa! Giận dữ gào lên một tiếng, Dương Khai cưỡng ép thân thể đang lăn lộn dừng lại, nhảy lên một cái, hai mắt đỏ ngầu, một cỗ khí thô bạo khó diễn tả được bỗng nhiên tràn ra.

Hắn chỉ là muốn đi cứu Nhược Tích, nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy lại không thể đạt thành, hai lần thuấn di đều bị Thạch Hỏa không chút lưu tình ngăn lại. Vừa mới nói xong,Thạch Hỏa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một quyền đánh Dương Khai ngã xuống đất, sau đó chân to lại đạp lên như đạp một con kiến, đạp chặt Dương Khai trên mặt đất. Phốc Một ngụm máu vàng phun ra, như nước mưa rơi xuống.

Dương Khai gian khổ nghiêng đầu qua chỗ khác, tuyệt vọng nhìn Nhược Tích bên kia. Bị Thạch Hỏa nhiều lần ngăn cản, hắn đã bỏ qua thời gian tốt nhất cứu người, lúc này Nhược Tích chỉ sợ Thân thể đau đớn, khung xương như rời ra, nhưng so sánh mà nói, chút đau đớn này thật không tính là gì, trong lòng hắn đau đớn như hàng vạn hàng ngàn lưỡi dao đang cứa, gần như không thể hít thở... Cô gái như nhược, cô gái hay xấu hổ, cô gái rất ôn thuận lại biết điều, cô gái luôn bên cạnh mình Từ Trương gia Phong Lâm Thành cùng đi với hắn, đi tới thế giới rộng lớn phong vân biến hoá kỳ lạ này, còn chưa kịp cảm nhận hết đặc sắc của thế giới này, giờ này lại muốn hương tiêu ngọc vẫn!

Hắn hận, hận lực lượng của chính mình sao lại thấp như vậy! Hắn hối, hối tiếc bản thân không nên một mực mang cô gái kia bên người, khiến nàng trải qua đủ loại nguy hiểm.

Nàng phải lưu lại Trương gia, có được một cuộc hôn nhân thật tốt, ở nhà giúp chồng dạy con, bình an cả đời. Có chất lỏng ấm áp chảy qua khóe mắt, tầm mắt mơ hồ, Trương Nhược Tích vẫn quỳ gối tại chỗ như cũ, mặt hướng về phía hắn, tay giơ lên đã vỗ tới đỉnh đầu, nhưng trên cổ tay lại có một bàn tay cầm tay nàng lại.

- Ha ha ha ha! Sau khi Dương Khai ngẩn ra, không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười tràn đầy vui sướng, dường như vô cùng vui vẻ.

Tiếng cười mừng rỡ này hoàn toàn đối lập với hoàn cảnh đường cùng hắn đang gặp phải. Sắc mặt Thạch Hỏa trầm xuống, dưới chân hơi dùng sức.

- Phốc!

Tiếng cười của Dương Khai hơi ngừng lại, lại có một ngụm máu vàng phun ra, nhưng lại cắn răng quát:

- Tiền bối Loan Phượng, vãn bối nhận một nhân tình của người!

Người nắm lấy tay Trương Nhược Tích chuẩn bị đoạn tuyệt kia chính là Loan Phượng vẫn đứng ở phía sau nàng. Lấy thực lực của Loan Phượng, nếu không có sự đồng ý của nàng, cho dù Trương Nhược Tích có tâm muốn đoạn tuyệt cũng không có năng lực để làm.

Loan Phượng sắc mặt phức tạp nói:

- Ngươi quản tốt mình trước đi. Rõ ràng bản thân đều phải chết, lại còn nói thiếu nhân tình người nào, nhân tình này có tác dụng gì?

Hơn nữa, cho dù Dương Khai không chết, nhân tình này chỉ sợ cũng không có giá trị gì. Loan Phượng chỉ đơn thuần là bị Trương Nhược Tích làm cảm động, không muốn nhìn thấy bi kịch xảy ra mà thôi. Dù sao cũng là một thiếu nữ, cho dù là thánh linh cũng có mặt cảm tính.

- Buông ta ra! Trương Nhược Tích quật cường ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Loan Phượng, đối mặt với tồn tại cường đại đến Đế Tôn tam tầng cảnh đều phải nhượng bộ lui binh nhưng nàng lại lửa giận ngút trời, môi đỏ mọng bị cắn chảy cả máu tươi, không ngừng vùng vẫy khẽ kêu:

- Nữ nhân xấu này, mau thả ta ra!

Loan Phượng ung dung nói:

- Cho dù ngươi chết, tiên sinh nhà ngươi cũng không sống được, làm gì lãng phí tánh mạng.

Nàng đã nhìn ra, Thạch Hỏa căn bản không có ý định bỏ qua cho Dương Khai, bụng dạ hẹp hòi thật sự là muốn mạng người.

Nhược Tích ngẩn ngơ, bỗng nhiên khóc cầu nói:

- Vị tiền bối này, xin người thương xót, mau cứu tiên sinh nhà ta, cái gì Nhược Tích cũng đáp ứng người, người mau cứu hắn đi.

Ở chỗ này, nếu nói ai có thể ngăn cản Thạch Hỏa, không thể nghi ngờ chỉ còn sót lại ba vị Thánh Tôn. Nhược Tích cũng là nhìn ra điểm này mới có thể cầu khẩn.

Loan Phượng cúi đầu nhìn nàng, thản nhiên nói:

- Ta không phải là nữ nhân xấu sao?

Nhược Tích nghe lời này, lập tức nâng tay còn lại lên, hung hăng đánh miệng mình, vừa đánh vừa nói:

- Là vãn bối vừa rồi nói hươu nói vượn, xin tiền bối đại nhân đại lượng, không cần tính toán với vãn bối, vãn bối chỉ cầu tiền bối cứu lấy tiên sinh... Ba thanh âm bộp bộp vang dội vô cùng, Nhược Tích hạ thủ không chút lưu tình với chính mình, mấy cái tát trút xuống, nửa bên gò má lập tức sưng lên, khóe miệng tràn đầy máu tươi, nàng lại dường như không cảm giác được đau đớn, một lần so một lần đánh càng nặng, khiến nhiều Yêu Vương nhìn mà kinh hoàng, Thạch Linh nhất tộc gầm nhẹ không ngừng, lại hữu tâm vô lực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play