- Tức chết bổn tọa! Thạch Hỏa bên trong Sơn Hà Chung rống giận không ngừng, rung Sơn Hà Chung vang lên vù vù: - Tiểu tử ngươi chớ để bổn tọa thoát vây, nếu không người thứ nhất tha không được chính là ngươi.
Lời vừa nói ra, Phạm Ngô Loan Phượng cùng Thương Cẩu đều mặt đen như đáy nồi.
Vừa rồi Dương Khai còn nói sợ Thạch Hỏa thoát vây tìm hắn phiền toái, hiện giờ Thạch Hỏa không ngờ tự mình nói ngay. Hơn nữa một bộ giá thế không đem Dương Khai ra sao ra sao thì thề không cam lòng. Đây rốt cuộc không có đầu óc đến bực nào mới có thể nói ra như vậy.
- Thạch Hỏa, chớ có hồ ngôn loạn ngữ. Loan Phượng không nhịn được khẽ quát một tiếng, sợ sau khi Thạch Hỏa nói ra ngôn ngữ gì không thể vãn hồi.
Gượng mặt của Dương Khai sợ hãi chỉ vào Sơn Hà Chung, nói: - Mấy vị đại nhân các ngươi nghe rồi chứ? Bộ dáng này của hắn khiến ta làm sao dám giải trừ thần hồn lạc ấn của Sơn Hà Chung? Mạng của tiểu tử tuy rằng không đáng giá, nhưng cũng không muốn chết vô ích.
Phạm Ngô trầm mặt, nhìn Dương Khai nói: - Tính khí của Thạch Hỏa rất quật cường, ngươi bảo hắn thề là không thể nào. Chuyện này ngươi đừng hy vọng. Tuy nhiên hắn trái lại có thể đáp ứng sau khi ngươi thoát vây không tìm phiền toái với ngươi nữa.
Dương Khai hừ nói: - Ngươi là ngươi, hắn là hắn. Ngươi làm sao biết tâm tư của hắn chứ?
Phạm Ngô quay đầu nhìn về Sơn Hà Chung, nói: - Thạch Hỏa, tỏ thái độ đi.
Bên trong Sơn Hà Chung trầm mặc một hồi, thanh âm của Thạch Hỏa mới bất đắc dĩ vang lên: - Được, bổn tọa sẽ không chấp nhặt với tiểu tử kia.
- Như thế nào? Phạm Ngô lại nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai sờ cằm, cười gằn một tiếng, nói: - Chỉ là một câu nói, không đau không ngứa, ta vẫn không có cảm giác gì an toàn a, không bằng để cho ta mang Thạch Linh nhất tộc rời đi mấy ngàn dặm trước đã...
- Chuyện này tuyệt không thể nào. Trên mặt của Phạm Ngô không kiên nhẫn: - Nếu như ngươi cảm thấy điều kiện của bổn tọa ngươi không có cách nào khác chấp nhận, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất Thạch Hỏa bị trấn áp, còn ngươi... thì vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, thật nếu để cho hắn cách xa mấy ngàn dặm, Phạm Ngô cũng không nắm chắc có thể ngăn cản hắn, làm sao có thể đáp ứng.
Sắc mặt của Dương Khai khó coi hỏi: - Không có thương lượng sao?
Phạm Ngô hơi khẽ nâng lên một tay, đáp: - Cho ngươi thời gian ba hơi thở suy tính, sau ba hơi thở, bổn tọa sẽ ra tay chém chết ngươi. Ngươi tự mình suy nghĩ kỹ càng.
Dương Khai cắn răng, trên mặt một mảnh khuất nhục. Hắn rất ít bị người bức bách đến trình độ như vậy, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị ép đến tuyệt cảnh.
Tay của Phạm Ngô tiếp tục nâng cao. Khí tức trên người lại càng ngày càng nguy hiểm.
Mắt thấy lão ta lập tức muốn xuất thủ, Dương Khai mới nặng nề mà than thở một tiếng, nói: - Ta đáp ứng.
Phạm Ngô hơi gật đầu, tuyệt không thấy ngoài ý muốn, dù sao không có người nào không coi trọng tánh mạng của mình. Lão ta thản nhiên nói: - Thả Thạch Hỏa ra trước đi.
Dương Khai bấm pháp quyết, đưa tay vừa nhấc. Sơn Hà Chung to lớn vù vù lên, lộ ra thân ảnh của Thạch Hỏa một mực bị trấn áp trong đó. Ngọn lửa đen thiêu đốt hừng hực trên người của Thạch Hỏa. Đôi mắt kia tràn đầy vẻ phẫn nộ vô cùng.
Dương Khai âm thầm cảnh giác, một khi phát hiện Thạch Hỏa có chỗ nào không thích hợp thì lập tức trấn áp lại lần nữa. Chẳng qua là vừa rồi thành công trấn áp lão là có may mắn, hiện giờ lão ta có phòng bị, tỷ lệ thành công không lớn.
Cũng may Thạch Hỏa chỉ là trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Hừ lạnh một tiếng, cũng không có động tác khác.
- Giải trừ thần hồn lạc ấn của ngươi đi. Phạm Ngô lên tiếng thúc giục.
Dương Khai thu hồi Sơn Hà Chung, gương mặt không đành nhìn một hồi. Lúc này thần niệm mới bắt đầu khởi động, thi triển bí thuật giải trừ thần hồn lạc ấn trên Sơn Hà Chung.
Trên Sơn Hà Chung tinh xảo, quầng sáng nhoáng lên một cái, bỗng nhiên trở nên giản dị vô cùng.
Dương Khai thuận tay ném một cái, ném nó tới Phạm Ngô.
Phạm Ngô vung tay áo, nhận lấy Sơn Hà Chung, nhưng không ngờ vừa vào tay liền truyền đến một cổ cự lực, khiến cho lão ta không có thể tiếp nhận.
Một tiếng ầm, Sơn Hà Chung rơi trên mặt đất, mặt đất rung lên lắc lư một trận, phảng phất như bị cắm chặt vào đất vậy, không nhúc nhích tí nào.
- Hồng hoang dị bảo, danh bất hư truyền. Trong mắt của Phạm Ngô lóe lên vẻ khiếp sợ. Sơn Hà Chung này mặc dù thành vật vô chủ, lão ta không ngờ cũng cầm không nổi. Trong thiên hạ, e rằng chỉ có chủ nhân của nó mới có thể thu phục, mới có thể tùy ý sử dụng.
Một cổ lực lượng dao động cuồng bạo bỗng nhiên trầm bổng.
- Thạch Hỏa, ngươi làm gì vậy? Tiếng quát sợ hãi của Loan Phượng cùng lúc đó truyền đến.
Phạm Ngô hơi biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thạch Hỏa lại là gương mặt cười gằn nhào tới trước mặt Dương Khai. Quả đấm của hỏa diễm màu đen thiêu đốt ầm ầm đập rơi xuống Dương Khai, trên mặt treo nụ cười gằn, quát lớn: - Tiểu tử nhận lấy cái chết!
Sắc mặt của Dương Khai đại biến, mặc dù luôn luôn cảnh giác Thạch Hỏa, nhưng vẫn không nghĩ tới tên này thân là một phương Thánh Tôn, lại còn lật lọng, vừa thấy mình giải trừ Sơn Hà Chung lạc ấn không ngờ liền thống hạ sát thủ.
Giữa lúc hấp tấp, Dương Khai căn bản không kịp tránh nhanh.
Lực lượng nóng rực nọ dường như có thể hòa tan không gian với phương viên mấy chục trượng. Quả đấm to lớn càng có thể hủy thiên diệt địa.
Ầm...
Một quyền đi xuống, Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bị đập vào trong mặt đất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
- Grừừừ
Đám Thạch linh đồng loạt rống giận, trong nháy mắt khóe mắt sắp rách ra. Nhất là pháp thân, trơ mắt nhìn cái bóng của Dương Khai bị đập cũng mất đi. Lực lượng bên trong thân thể cao lớn bỗng nhiên bạo động. Nhưng bọn họ bị nhiều Yêu Vương chế ước, căn bản không thể thoát khỏi khống chế.
- Thạch Hỏa ngươi có biết mình đang làm gì không hả? Khuôn mặt tươi cười của Loan Phượng băng hàn vô cùng, dường như có thể quét ra một tầng sương lạnh, cắn răng khẽ kêu.
Sắc mặt của Phạm Ngô và Thương Cẩu đều khó coi.
Bọn họ lúc trước vừa mới đáp ứng Dương Khai thả hắn một con đường sống, nhưng không nghĩ tới Thạch Hỏa lại bội bạc. Người này bị phẫn nộ choáng váng đầu óc, tổn hại danh dự của bọn họ coi như không có gì.
Chuyện này vừa xảy ra, đám Yêu Vương thủ hạ làm sao nhìn bọn họ chứ? Sau này làm sao đặt chặn vào Cổ Địa, nơi này chính là hội tụ chiến lực đỉnh cao nhất của cả Cổ Địa, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm a.
- Xong rồi, xong rồi...
Cách đó không xa, sắc mặt của Tạ Vô Úy trắng nhợt, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Mặc dù ông ta là một vị Yêu Vương có thể có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, gặp được một màn trước mắt cũng không nhịn được sinh lòng tuyệt vọng. Trước đó ông ta tuy rằng rơi lại phía sau bốn vị Thánh Tôn một đoạn lớn, nhưng đến chỗ này cũng có một khoảng thời gian, một mực vì sự an toàn của Dương Khai lo lắng đề phòng. Mắt nhìn hắn cùng mấy vị Thánh Tôn đạt thành hiệp nghị, trong lòng âm thầm may mắn cuối cùng là trốn khỏi một kiếp. Nhưng không nghĩ tới Thạch Hỏa lật lọng, dùng lực lượng của Thánh Tôn đánh lén một người Đế Tôn nhất tầng cảnh.
Ông ta là hồn nô của Dương Khai, cùng một nhịp thở với sự sống chết của hắn. Dương Khai chết thì ông ta cũng không thể sống một mình.
Lần này thật xong rồi, bị Dương Khai liên lụy chết đi, gương mặt của Tạ Vô Úy bi phẫn. Sớm biết như thế, còn không bằng chết trong Vạn Linh Chi Mộ, tối thiểu nơi đó là nơi chốn của sinh linh Cổ Địa, chết cũng không tịch mịch.
Hiện tại tốt rồi, vô duyên vô cớ chết ở chỗ này, sợ là ngay cả thu thi cũng không có.
Tuy nhiên rất nhanh, Tạ Vô Úy liền phát hiện không bình thường.
Bởi vì mình lại không chết, ông ta không dám tin sờ thân thể của mình, có thể tinh tường cảm nhận được bên trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập. Ánh mắt đột nhiên chợt ngưng trọng, làm như ý thức được điều gì, vội vàng nhìn lại cái hố to trên mặt đất.
Bản thân mình không chết, vậy đã nói rõ Dương Khai cũng không chết.
Nhưng điều này sao có thể? Đối mặt một vị Thánh Tôn đánh lén, hắn làm sao có thể sống được chứ?
- Thạch Hỏa! Phạm Ngô cắn răng, gằn từng chữ quát khẽ, trong hai tròng mắt đều là hàn quang: - Hắn đã như ước định trước đó, chấp nhận giải trừ lạc ấn của Sơn Hà Chung. Ngươi vì sao còn muốn thống hạ sát thủ, ngay cả chút dung nhân chi lượng này ngươi cũng không có sao?
- Dung nhân chi lượng? Thạch Hỏa hừ lạnh một tiếng, một thân ngọn lửa thiêu đốt từ từ thu liễm trở về, rổn rảng nói: - Bổn tọa chỉ biết là có cừu báo cừu có oán báo oán. Tiểu tử dám dùng Sơn Hà Chung trấn áp bổn tọa, chết không có gì đáng tiếc!
Lão ta quay đầu, ung dung nhìn mặt ba vị Thánh Tôn khác một cái, nói: - Làm sao vậy, mấy vị chẳng lẽ muốn vì tiểu tử này muốn cùng bổn tọa đánh một trận sao? Đừng làm rộn, tiểu tử này chết cũng đã chết rồi, người chết là không có giá trị.
Mặc dù lời nói của lão ta có chút vô lại, nhưng không thể phủ nhận quả thật như thế, người chết có thể có giá trị gì? Vì một tên Dương Khai cùng Thạch Hỏa xích mích còn có ý nghĩa gì?
- Ngươi không nên như thế! Phạm Ngô trầm mặt nói. Lão ta ngược lại không phải tiếc hận cái chết của Dương Khai, chỉ là tại tức giận Thạch Hỏa không nói chữ tín. Thân phận thực lực đến trình độ của bọn họ, một lời nói đáng giá ngàn vàng, nói ra có đôi khi còn trọng yếu hơn so với tánh mạng.
- Được rồi được rồi! Thương Cẩu nhảy ra ngoài hoà giải: - Chuyện cũng đã xảy ra, trách mắng hắn cũng không có ý nghĩa. Chuyện này là chúng ta sai rồi. Tên nhân loại này... liền hậu táng đi!
Tựa hồ đối với bọn họ mà nói, có thể hậu táng Dương Khai đã là thù vinh cực lớn của hắn rồi...
Loan Phượng hơi gật đầu, thở dài nói: - Tiểu bằng hữu này chắc cũng là một thiên tài tuyệt thế. Chuyện này do bổn cung tổ chức đi, nhất định sẽ không bạc đãi hắn.
Phạm Ngô gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Hỏa một cái. Thạch Hỏa đứng tại chỗ, gương mặt biểu tình không sao, chỉ toét miệng cười nói: - Hả được một cơn tức trong lòng, sướng!
Ngay vào lúc này, mấy vị Thánh Tôn dường như có điều cảm ứng vậy, đồng loạt quay đầu nhìn lại một phương hướng.
Chích thấy bên kia một đạo thân ảnh cấp tốc chạy tới bên này. Nhìn thân ảnh kia dường như là thiếu nữ, nhưng một thân thực lực cũng không coi có nhiều mạnh mẽ, không ngờ chỉ có trình độ của Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Mà theo sát phía sau thiếu nữ, còn có thân ảnh của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh khác.
Hai người nọ một trước một sau, bay nhanh chạy tới bên này. Thiếu nữ bay ở phía trước thoạt nhìn vô cùng lo lắng.
Một đám tiểu yêu bảo vệ ở bên ngoài rối rít chặn lại bầu trời, nhưng đều bị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh võ giả đánh xuống.
Giữa giây lát, hai đạo thân ảnh đã vọt tới.
Xoạt xoạt...
Hai người đều là như ngừng lại giữa không trung. Gương mặt của cô gái cầm đầu không dám tin nhìn cái hố to phía dưới. Nước mắt lập tức tuôn ào ra, như đoạn tuyến trân châu rơi xuống.
Còn cô gái đầu tóc rối bù đi theo phía sau vô cùng lôi thôi lếch thếch, một thân quần áo cũng đều rách rưới.
Hai người này vọt vào chỗ bầy yêu hội tụ, vọt tới trước mặt tứ đại Thánh Tôn, một bộ dạng không biết chữ chết làm sao, khiến không ít Yêu tộc tắc lưỡi lấy làm kỳ.
- Nhược Tích... Pháp thân nhìn thân ảnh giữa không trung, thần sắc chợt ngưng lại, thở dài trong lòng.
Nhược Tích bỗng nhiên lao ra ngoài, không thể nghi ngờ là thấy được một màn Dương Khai bị Thạch Hỏa đánh lén, cho nên mới dũng cảm quên mình như thế.
Người con gái cùng đi theo Nhược Tích tới đây, không thể nghi ngờ chính là Băng Tâm Cốc lão tam.
Lão tam đứng ở phía sau Nhược Tích, trên mặt một bộ biểu tình hung ác, trong miệng phát ra thanh âm cổ quái. m thanh đó thật giống như dã thú duy trì địa bàn của mình, cảnh cáo người khác không nên tới gần.
Thế nhưng Phạm Ngô chỉ là một ánh mắt trợn nhìn qua, lão tam tức thì cả người giật mình, cả người co lại thành một đoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT