Lời này ngược lại cũng không phải là nói quá, Thạch Linh nhất tộc trời sinh đã nắm pháp tắc đại địa trong tay, lật tay một cái là có thể di sơn đảo hải cũng là chuyện rất bình thường.

Dương Khai quay đầu nhìn về thạch nhân khổng lồ nói: - Hắn thả ngươi ra, ngươi đừng tính sổ với hắn có được không?

Thạch nhân khổng lồ hừ lạnh nói: - Kẻ dám đánh chủ ý với Thạch Linh nhất tộc ta, đều là địch nhân. Hắn tỏ ra hậm hực không muốn từ bỏ ý đồ, khiến Dương Khai có chút không nói nên lời.

- Dương thiếu, ngươi xem đó! Tạ Vô Úy đưa tay chỉ chỉ thạch nhân khổng lồ, xác nhận lời nói lúc trước.

Dương Khai vỗ vỗ trán, có chút bất đắc dĩ nhìn thạch nhân khổng lồ, nói: - Thực lực Yêu Vương không tầm thường, nếu thật sự đánh nhau cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, có câu oan gia nên giải không nên kết, ngươi bỏ qua đi có được không? Dù sao ngươi cũng không có tổn thất gì, có thể bỏ qua được thì tha cho người ta đi.

Thạch nhân khổng lồ hừ hừ hai tiếng, thoạt nhìn còn có vẻ rất không tình nguyện.

Tạ Vô Úy cũng phất tay áo, tỏ ra rất không hài lòng.

Dương Khai nhìn thạch nhân khổng lồ, thành khẩn nói: - Không phải ngươi nói ta là khách quý của bộ tộc các ngươi sao, cho ta chút thể diện được không?

Người đá khổng lồ thở phì phò một hồi, rồi mới tỏ ra không vui nói: - Thôi, cứ như vậy đi.

Hắn đã chấp nhận chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Dương Khai lập tức ra hiệu với Tạ Vô Úy, nói: - Thả người.

Tuy Tạ Vô Úy vẫn còn có chút không quá tình nguyện, nhưng cũng không thể lay chuyển được Dương Khai, chỉ có thể thúc dục yêu nguyên. Chỉ trong chốc lát yêu khí liền tràn ngập ra, ầm ầm vọt tới xiềng xích đen như mực đang khóa thạch nhân khổng lồ kia. Cũng không biết Tạ Vô Úy động tay động chân gì, chỉ nghe vài tiếng loảng xoảng vang lên, xiềng xích trên người thạch nhân khổng lồ lập tức rơi xuống đất.

Vừa thấy thạch nhân khổng lồ thoát vây, Tạ Vô Úy liền vọt ra phía sau Dương Khai, vẻ mặt cảnh giác.

Cũng không phải là hắn e ngại thạch nhân khổng lồ, chỉ có điều tên này quả thực không dễ chọc, trúng phải một quyền của hắn cũng phải hộc máu ba thước, nếu không bất đắc dĩ, Tạ Vô Úy cũng không muốn giao thủ cùng hắn.

Thạch nhân khổng lồ chỉ liếc nhìn Tạ Vô Úy một cái, tỏ ra hung dữ, song hắn cũng coi như thủ tín, không có hành động gì.

Dương Khai ở bên cạnh nói: - Hiện tại có thể dẫn ta đi gặp Tiểu Tiểu được chưa?

Thạch nhân khổng lồ khẽ gật đầu, trên người truyền ra những tiếng ầm ầm, thân hình từ năm trượng lập tức trở nên cao lớn, tinh xảo hơn không ít. Hắn vẫy tay với Dương Khai, rồi sải bước tiến ra ngoài, xem Tạ Vô Úy như không khí.

Dương Khai vội vàng đi theo.

Tạ Vô Úy tỏ ra bất đắc dĩ, chần chờ một chút rồi cũng đi theo. Chúng yêu nghênh đón, lộ ra vẻ mặt không hiểu, không biết vì sao Yêu Vương đại nhân lại nghe theo chỉ thị của một tên nhân loại, thả thạch nhân khổng lồ cực khổ lắm mới bắt được kia ra.

Tạ Vô Úy cũng lười giải thích với bọn chúng, chỉ trầm mặt bước lên trên.

Một nén nhang sau, đám người liền ra khỏi địa cung, lần nữa quay trở về mặt đất.

Thạch nhân khổng lồ quay đầu quan sát xung quanh, phân biệt phương hướng một chút, rồi không nói một lời, dậm chân một cái, bất ngờ phóng lên cao mấy ngàn trượng, chỉ trong nháy mắt đã vọt thẳng vào khu vực rừng rậm nguyên thủy ở phía xa.

Dương Khai thấy vậy, cũng chỉ có thể vội vàng dặn dò Tạ Vô Úy: - Yêu Vương, chuyện trước đó xin hãy chú ý nhiều hơn, khi phát hiện ra thiếu nữ kia, nếu có thể an toàn bắt giữ lại thì không còn gì tốt hơn, nếu không được thì phái người giám thị, đợi ta trở lại, tuyệt đối đừng làm tổn thương nàng.

Tạ Vô Úy tỏ ra rất bất đắc dĩ, nhưng cũng đành phải ôm quyền nói: - Dương thiếu yên tâm, nhất định bổn vương sẽ không phụ lời giao phó, ngược lại chuyến này Dương thiếu nhớ cẩn thận. Thật ra hắn ước gì Dương Khai một đi không trở lại, chỉ có điều nếu Dương Khai gặp phải nguy hiểm, thì hắn thân là hồn nô cũng sẽ không có kết quả gì tốt, nên dĩ nhiên hắn không hy vọng Dương Khai gặp phải bất trắc.

Dương Khai không có thời gian dây dưa với hắn, gật gật đầu, rồi thúc dục đế nguyên bao lấy Trương Nhược Tích, xuất ra pháp tắc không gian, trực tiếp biến mất tại chỗ, đuổi theo thạch nhân khổng lồ.

Chúng yêu nhìn theo hướng Dương Khai rời đi, lúc này mới đồng loạt tiến lên, nghi hoặc nhìn Tạ Vô Úy, không biết vì sao lúc nãy Yêu Vương đại nhân lại hành động như vậy.

Tạ Vô Úy trầm mặt, nói: - Chuyện hôm nay không được có nửa điểm tiết lộ, nếu không giết không tha.

Chúng yêu khiếp sợ, vội vàng ôm quyền lĩnh mệnh.

Dường như thạch nhân khổng lồ không thể phi hành, nhưng một lần nhún nhảy lại vượt quá tưởng tượng, đi được mấy ngàn trượng, cho nên tốc độ cũng không chậm.

Hắn ở phía trước thoáng đợi Dương Khai, khi thấy Dương Khai rất nhanh đã đuổi tới, thạch nhân khổng lồ lại tiếp tục nhảy về phía trước, không quay đầu lại.

Hắn rất quen thuộc Man Hoang Cổ Địa, một đường quanh quanh quẹo quẹo, tránh khỏi rất nhiều địa bàn của cường giả, nên cũng không gặp phải trắc trở gì lớn.

Chỉ có điều, dường như lúc trước Dương Khai muốn hắn bỏ qua cho Tạ Vô Úy khiến hắn hơi khó chịu, cho nên dọc đường căn bản hắn không muốn trò chuyện với Dương Khai, làm Dương Khai muốn hỏi hắn về Thạch Linh nhất tộc cùng Tiểu Tiểu một chút cũng không có cơ hội, chỉ đành lặng lẽ bám theo sau.

Nhược Tích cũng biết rõ Dương Khai có tâm sự nên không nói một lời, sợ quấy rầy hắn.

Thành ra dọc đường đi có vẻ rất buồn tẻ.

Di chuyển trong Cổ Địa khoảng một ngày một đêm, bỗng nhiên thạch nhân khổng lồ chợt dừng bước, nhảy lên một tán cây, tay dựng trước trán đón nhận tia nắng ban mai, nhìn về phương xa.

Thịch...

Dương Khai hạ xuống bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía xa xa là rừng rậm nguyên thủy mênh mông, cổ thụ cao chọc trời, mây mù uốn lượn trông như tiên cảnh.

Thạch nhân khổng lồ đưa tay nện mạnh lên lồng ngực, phát ra tiếng "bùm bùm", khiến Trương Nhược Tích nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, sợ hắn dùng sức quá lớn tự đấm nát mình.

- Gàooo... Thạch nhân khổng lồ ngửa mặt gầm lên, trong âm thanh ẩn chứa một loại tâm trạng khó hiểu. Tiếng gầm vang vọng, truyền đi thật xa, dường như đó là một thủ đoạn truyền tin nào đó.

Rào rào bịch bịch...

Chim thú xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Ngay sau đó, ở một nơi nào đó sâu trong rừng rậm chợt có một tiếng gầm đáp lại.

Dương Khai thấp thỏm không yên, bởi vì sau khi đi tới nơi này, bỗng nhiên hắn cảm thấy ở một nơi nào đó sâu trong rừng rậm, có một tầng cảm ứng tâm linh vô hình đang liên hệ cùng hắn. Đây chính là cảm ứng huyết mạch, cho dù có trải qua vạn năm, cũng không thể phai nhòa.

Tiểu Tiểu!

Tiểu Tiểu được Dương Khai dùng máu tươi của mình thúc dục mà sinh ra, nói cách khác, trong cơ thể Tiểu Tiểu chảy xuôi dòng máu Dương Khai, tạo thành một loại liên hệ tâm linh huyền bí, bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể chặt đứt.

- Trưởng lão đã đồng ý cho các ngươi tiến vào lãnh địa của bộ tộc, đi theo ta. Thạch nhân khổng lồ chợt quay đầu nói một câu, rồi lập tức nhảy xuống tán cây, phóng đi như bay trong rừng rậm.

Dương Khai đè nén tâm trạng kích động, lập tức bám theo.

Một bóng người màu xám tro cao cỡ nửa thân người từ phía xa đang nhắm hướng Dương Khai cấp tốc chạy tới.

Khoảng cách song phương nhanh chóng được rút ngắn. Mặc dù bị ngàn vạn cây cối trở cách, nhưng song phương vẫn có thể tinh tường cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Thịch...

Dương Khai chợt khựng lại, dừng chân tại chỗ.

Ngay sau đó, ở phía trước chợt có một vệt sáng đang lao về phía hắn nhanh như thiểm điện, Nhược Tích kinh hãi, còn tưởng rằng gặp phải kẻ nào đánh lén, lập tức tế ra Vạn Thú Ấn. Tuy nhiên rất nhanh nàng đã biết mình nhầm.

Bởi vì giờ phút này, không ngờ Dương Khai lại đang mỉm cười đưa hai tay ra phía trước.

Tốc độ vệt sáng không giảm, trực tiếp bổ lên người Dương Khai.

Hai mắt Dương Khai trợn tròn sắp lồi cả ra ngoài, cả người bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ập vào, khiến hắn bị mất khống chế bay ngược về sau, liên tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ mới từ từ giảm lại.

- Khụ khụ... Dương Khai không kịp đề phòng, suýt nữa nội thương.

Cái ôm này của Tiểu Tiểu thật là bạo lực.

Dương Khai dựa lưng vào gốc đại thụ, đưa tay ra vỗ vỗ Tiểu Tiểu đang không ngừng cọ cọ đầu vào người hắn.

- Ô ô... Trong miệng Tiểu Tiểu liên tiếp phát ra thanh âm khó hiểu, tuy Dương Khai không hiểu nó đang nói gì, nhưng cũng cảm nhận được nó đang vô cùng vui sướng và phấn khích.

Xa cách gặp lại, khiến nó không thể kiềm chế được, cho nên vừa thấy mặt đã cho Dương Khai một cú húc dã man.

Rất nhanh, dường như Tiểu Tiểu ý thức được mình đã làm sai, vội vàng bò dậy, nửa quỳ nữa ngồi trước mặt Dương Khai, ánh mắt lo lắng nhìn Dương Khai, sợ đã làm hắn bị thương, còn đưa tay phủi phủi bụi trên y phục hắn.

Tuy nhiên lực đạo kia quả thật cũng hơi quá mạnh!

- Không sao. Dương Khai vui vẻ vỗ vỗ đầu nó, rồi nghiêm túc quan sát nó từ trên xuống dưới. Dường như Tiểu Tiểu cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ có điều Dương Khai cảm nhận được khí tức của nó đã cường đại hơn rất nhiều.

Thạch nhân khổng lồ đứng bên cạnh Dương Khai cũng trố mắt líu lưỡi, cái ôm vừa rồi củaTiểu Tiểu đối với Thạch Linh nhất tộc mà nói quả thật chỉ là bình thường, nhưng đối với một nhân loại có thân thể yếu đuối mà nói, không phải là ai cũng có thể nuốt trôi.

Vậy mà tên nhân loại trước mắt này không bị chút thương tích nào, lại còn híp mắt cười. Thân thể tên này... cũng có chút rắn chắc a.

- Ô ô... Tiểu Tiểu vẫn bi bô không dứt, nếu như Thạch linh có thể chảy nước mắt, chỉ sợ lúc này nhất định nó đã lệ rơi đầy mặt. Tâm tình hưng phấn không có chỗ phát tiết, khiến Tiểu Tiểu cứ nhảy qua nhảy lại chí chóe điếc tai, trông tức cười như một con khỉ vậy.

Bỗng nhiên, nó đi tới một bên, dang hai tay ôm lấy một cây đại thụ. Cây đại thụ kia không biết đã sống bao nhiêu năm, tối thiểu cũng phải ba người ôm mới hết, tán cây của nó cao ngất trong mây, che trời đứng vững. Tiểu Tiểu so với nó nhỏ bé như con kiến vậy.

Nhưng dưới một ôm này, không ngờ cây đại thụ chợt chấn động mạnh.

- Gàooo... Tiểu Tiểu gầm lên giận dữ, trong nháy mắt mặt đất liền trồi lên từng nhánh rễ cây to lớn, dày đặc như mạng nhện.

Rầm rầm uỳnh...

Tiểu Tiểu không ngừng ôm lấy thân cây nhấc lên, mỗi một lần nhấc lên khiến cho đại thụ lắc lư không thôi, sau hai ba lần như vậy, cây đại thụ to lớn đã bị nó nhổ tận gốc, bùn đất bay tứ phía.

Cảnh tượng này khiến Nhược Tích nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Nàng xem như đã được chứng kiến cái gì gọi là cự lực vô biên.

Cây đại thụ bị nhổ tận gốc ở trên tay Tiểu Tiểu nhẹ như không, bị nó ném thẳng lên trời, lập tức liền hóa thành một chấm đen, cũng không biết đã bị ném bay tới đâu.

- Gàooo... Tiểu Tiểu ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm liên miên bất tuyệt, hai tay không ngừng nện lên lồng ngực của mình, phát ra tiếng "bùm bùm" như trống trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play