Vạn Thú Ấn có lực khắc chế cực mạnh đối với thú hồn, những thú hồn đang bay múa kia bất kể mạnh yếu lớn nhỏ, một khi bị Vạn Thú Ấn khóa lại thì có muốn thoát cũng không thoát được, rối rít bị thu vào trong đại ấn biến mất không thấy.
Dương Khai thấy rõ, nhiều thú hồn có thể so với yêu thú bậc mười hai đều bị kéo vào. Lần này Nhược Tích quả thật là phát lớn rồi, sau chuyến này, không biết uy năng của Vạn Thú Ấn sẽ tăng đến mức nào.
Suy nghĩ một lát, sắc mặt Dương Khai lại trầm xuống, nơi này là Vạn Linh Chi Mộ, hắn không biết ra ngoài bằng cách nào, cũng không biết xé rách không gian chỗ này có hiệu quả hay không.
Ầm ầm ầm Vô số thú hồn đụng phải vách núi xương, khiến nó bị tàn phá tan tành, không ngừng có xương trắng bị nghiền nát rơi xuống như tuyết. Bỗng nhiên một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt chợt bay tới trước mặt Dương Khai, Dương Khai đưa tay bắt lấy luồng sáng trong tay, đó là một vật tròn xoe, nắm trong tay có cảm giác mát lạnh, năng lượng không kém lập tức truyền tới.
"Nội đan!"
Mắt Dương Khai sáng ngời, lộ ra thần sắc ngạc nhiên. Không ngờ lại là nội đan của yêu thú, hơn nữa từ dao động năng lượng phát ra cho thấy, dường như đây là nội đan của yêu thú bậc mười một.
Hắn khiếp sợ đứng chết trân mất một hồi, cũng không biết nghĩ tới cái gì, có vẻ vô cùng kích động. Hắn vung tay lên, phát ra một trận cuồng phong. Rào rào rào Núi xương cốt sụp đổ, vô số xương thú hóa thành tro bụi, phát tán ra khắp xung quanh.
Ở nơi đó xuất hiện một luồng lốc xoáy, mà ở trung tâm gió lốc lại lộ ra một khoảng đất trống mười mấy trượng, trên mặt đất có mấy chục viên nội đan màu sắc không giống nhau đang nằm ngổn ngang.
- Ha ha ha... Dương Khai không nhịn nổi cất tiếng cười to, nhìn mấy chục viên nội đan trên mặt đất, cười suýt chảy nước mắt.
Mặc dù Trương Nhược Tích vô cùng chăm chú phong ấn thú hồn, nhưng nàng vẫn quan sát động tác của Dương Khai, lúc này vừa thấy, liền duyên dáng gọi to nói:
- Tiên sinh, chẳng lẽ sau khi những yêu thú kia chết đều lưu nội đan lại nơi này?
- Chắc chắn là như vậy. Nhược Tích, chúng ta phát tài rồi.
Dương Khai vui sướng trả lời, sau đó cách không thu hồi mấy chục viên nội đan lại. Mặc dù mấy chục viên nội đan này có phẩm chất khác nhau, nhưng thấp nhất cũng là bậc chín, cao nhất còn có cả bậc mười hai.
Vô số yêu thú chết ở trong Vạn Linh Chi Mộ, sau khi chúng chết hồn phách hóa thành thú hồn, bảo vệ chỗ này. Thân xác hóa thành huỳnh quang biến mất không thấy, nhưng nội đan lại đượuc lưu lại hoàn chỉnh không chút sứt mẻ.
Không thể đếm được có bao nhiêu thú hồn, tương tự, ở nơi này cũng không thể tính toán được hết số lượng nội đan. Nội đan của yêu thú được sử dụng rất rộng rãi, nhiều nhất là dùng để luyện đan.
Rất nhiều linh đan đều cần nội đan yêu thú phụ trợ luyện chế. Trên tay Dương Khai tích góp không ít linh thảo diệu dược, nếu ở trong này có thể chiếm được nội đan đủ nhiều, như vậy lúc hắn luyện chế linh đan có thể có nhiều lựa chọn.
Lúc trước hắn còn cảm thấy nơi này chính là cơ duyên của Trương Nhược Tích, không nghĩ tới trong nháy mắt cơ duyên này cũng rơi lên đầu mình. Nếu quét sạch nội đan trong mộ địa này, đó sẽ là khoản tài phú khổng lồ đến mức nào?
Chỉ sợ ngay cả 10 đại Đế Tôn đều phải đỏ mắt a. Thu xong mấy chục viên nội đan kia, Dương Khai lại phất tay quét qua, dọn sạch đống hài cốt gần đó, trên mặt đất lập tức có thêm mấy chục viên nội đan có phẩm chất không giống nhau.
Ở bên kia, Trương Nhược Tích đang ra sức phong ấn hồn thú, bên này Dương Khai cũng ra sức thu nội đan, nhìn như mỗi người một việc nhưng lại có vẻ hợp tác vô cùng hòa hợp.
Lúc mới bắt đầu, Dương Khai còn dọn hài cốt, nhưng làm vậy cảm thấy phiền toái, liền dứt khoát thả thần niệm ra tìm vị trí của những viên nội đan, sau đó mới phóng Kim Huyết Ti ra thu những viên nội đan bị vùi lấp trong đống hài cốt lại, cũng làm giảm bớt bụi bặm, chướng khí nơi này.
Hiệu suất lập tức tăng lên không ít. Chẳng mấy chốc, thú hồn gần đó đều bị Trương Nhược Tích dẹp xong, nội đan trong phạm vi mười mấy dặm cũng bị Dương Khai cướp đoạt sạch sẽ, mặc dù không đếm kỹ càng nhưng cũng có hơn vạn viên.
Trong hơn vạn viên nội đan này, mặc dù nội đan yêu thú bậc mười hai chỉ chiếm một phần trăm, nhưng như vậy cũng đã là hơn trăm viên nội đan bậc mười hai rồi, mỗi một viên đều vô giá.
- Đi thôi, đổi sang nơi khác xem. Xung quanh trống rỗng, không có thú hồn cũng không còn nội đan. Dương Khai lập tức kéo Trương Nhược Tích dời đi, còn làm sao để ra ngoàitrước tìm thêm chỗ tốt đã rồi nghĩ sau cũng không muộn.
Lại là một ngọn núi hài cốt, Trương Nhược Tích tế ra Vạn Thú Ấn, Dương Khai thì thả ra thần niệm tìm kiếm những nội đan bị lấp dưới hài cốt. Không đến thời gian uống cạn một chung trà, chỗ này lại bị quét sạch. Không nói nhiều, Dương Khai lại kéo Trương Nhược Tích lần nữa chuyển sang chỗ khác.
Một đường quét sạch, thú hồn thì bị Trương Nhược Tích phong ấn sạch sẽ, nội đan thì bị Dương Khai cướp đoạt không còn, cả Vạn Linh Chi Mộ từ khi hình thành tới nay, chỉ sợ đây là lần đầu gặp phải biến cố như vậy. Đây quả thực là cướp sạch a. Chuyện này nếu để tứ đại thánh linh Man Hoang Cổ Địa biết được, không biết sẽ có cảm giác gì.
Nơi này không có nhật nguyệt tinh tú, không phân biệt ngày đêm, nhưng Dương Khai đoán mình và Trương Nhược Tích ở chỗ này đã được khoảng ba ngày, không sai biệt lắm đã chạy hết cả mộ địa. Trong này hẳn là một mảnh tiểu thiên địa bị ngăn cách, diện tích cũng không quá lớn, hai người ở trong này ba ngày chủ yếu là phong ấn thú hồn và thu nội đan, nếu dùng sức phi hành, không đến một canh giờ là có thể bay hết mộ địa.
Thu hoạch khó có thể tưởng tượng nổi. m khí trên Vạn Thú Ấn dày đặc, càng thêm xanh đen, mặc dù không thúc giục uy năng cũng có thể khiến người khác cảm giác được sự mạnh mẽ của nó, theo như Trương Nhược Tích nói, Vạn Thú Ấn gần như sắp bão hòa, bên trong phong ấn tối thiểu cũng mấy trăm ngàn thú hồn, đó là còn chưa tính những thú hồn bị Phệ Hồn Trùng cắn nuốt.
Mấy ngày nay Phệ Hồn Trùng cũng được đại bổ, những thú hồn kia có hơn phân nửa là bị Trương Nhược Tích phong ấn, còn lại hơn một nửa đều bị bọn chúng thôn phệ sạch sẽ. Hiện tại Phệ Hồn Trùng truyền tới Dương Khai một loại cảm giác lười biếng, dường như có dấu hiệu muốn ngủ say.
Dương Khai biết đây là dấu hiệu báo trước bọn chúng muốn tiến hóa, trong lòng cũng mừng rỡ không thôi. Mà số lượng nội đan Dương Khai chiếm được đâu chỉ một triệu, trên đất trống của Tiểu Huyền Giới, nội đan gần như chất thành một ngọn núi nhỏ, từ bậc chín đến bậc mười hai đều có đủ.
Số lượng nội đan lớn như thế, một thế lực đơn độc không thể lấy ra nổi, cho dù đó là tông môn do Đại Đế sáng lập ra cũng không có tài lực này. Lại chạy một vòng quanh Vạn Linh Chi Mộ, xác nhận không còn nhiều cá lọt lưới, Dương Khai mới dừng chân, quay đầu nhìn về một hướng.
- Tiên sinh muốn đi bên đó sao? Trương Nhược Tích thu Vạn Thú Ấn, duyên dáng đứng cạnh hắn hỏi.
Mấy ngày nay hai người chạy khắp mộ địa, nhưng cũng không có phát hiện ra cửa ra, càng không tìm thấy dấu vết của lão tam. Nếu nói là có cửa ra gì đó, thì cũng chỉ có hướng kia mới có khả năng, bởi vì bên kia không có hài cốt yêu thú, cho nên hai người cũng không có đi vào bên trong dò xét.
Nơi đó hẳn là trung tâm của Vạn Linh Chi Mộ, tất cả yêu thú tới đây chờ chết đều xếp thành hình tròn bao vây khu trung tâm kia, tạo thành một khu vực trống trải. Lúc trước Dương Khai luôn chuyên chú thu nội đan, nên cũng không chú ý đến tình huống nơi đó.
Hiện tại phải đi xem một chút, nếu lão tam còn ở nơi này, vậy nhất định sẽ ở khu trung tâm kia, cũng không biết hiện tại nàng còn sống hay chết. Dương Khai gật gật đầu, khẽ dậm chân bay về hướng kia, Trương Nhược Tích vội vàng đi theo phía sau.
Xuyên qua núi xương cốt trắng như tuyết, rất nhanh hai người đã đi tới khu vực trống trải kia, phóng mắt nhìn tới, ở phía xa dường như thấp thoáng có tia sáng màu đen lóng lánh phát ra, Dương Khai tăng cường thị lực, híp mắt quan sát. Trong chốc lát, sắc mặt hắn tỏ ra vui mừng.
Bởi vì tia sáng màu đen kia, không ngờ chính là thứ hắn nhìn thấy ở cửa mộ lúc trước. Nếu trong kia thật là cửa ra, nếu như có thể từ nơi đó đi ra ngoài, thì Dương Khai sẽ không cần phiền toái thi triển lực lượng không gian xé rách không gian nữa, hơn nữa Dương Khai cũng không nắm chắc có thể xé rách giới diện của một tiểu giới diện. Tốc độ Dương Khai lập tức tăng vọt, đang bay được nửa đường, bỗng nhiên Dương Khai chợt dừng lại, cúi đầu quan sát phía dưới.
Trương Nhược Tích cũng trợn tròn mắt, tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì ở nơi nào đó phía dưới, không ngờ lại có một luồng khí tức cực kỳ hung hãn truyền đến, mà ngọn nguồn của khí tức kia rõ ràng là một thân thể gầy gò, da bọc xương.
Thân thể kia, tóc tai bù xù, trông tàn tạ không chịu nổi, nhưng rõ ràng vẫn còn sinh cơ. Trên thân thể gầy yếu có khói đen lượn lờ xung quanh, nhiều đốm sáng không ngừng phiêu dật.
- Yêu tộc. Trương Nhược Tích khẽ thốt lên, liếc mắt liền nhận ra sinh linh kia chính là một Yêu tộc, hơn nữa còn là một Yêu tộc có thực lực cực mạnh.
- Là một Yêu Vương. Dương Khai bổ sung một câu, trong lòng khiếp sợ.
Hắn không biết tên Yêu Vương này như thế nào lại xuất hiện ở nơi này, bởi vì nơi này thoạt nhìn không giống như chỗ Yêu tộc có thể đặt chân, nếu không cũng không sẽ không có khu vực trống trải này, sớm đã chất đầy xương trắng rồi. Hơn nữa, Yêu Vương này rõ ràng còn chưa chết, đang cực khổ ngăn cản sinh cơ của bản thân mất đi. Chỉ có điều nhìn bộ dáng của hắn, hẳn là không cầm cự được bao lâu nữa.
Chẳng trách lúc trước Dương Hữu Vi có nói cho dù là Yêu Vương cường đại nhất tiến vào Vạn Linh Chi Mộ cũng chỉ có đường chết, Yêu Vương trước mắt này chính là bằng chứng tốt nhất. Có thể trở thành Yêu Vương Yêu tộc, đều có thể so với cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh đỉnh phong, nhưng vào trong này vẫn như cũ không thể thoát khỏi.
Chần chờ một chút, Dương Khai liền lắc mình đi tới trước mặt Yêu Vương kia. Tên Yêu Vương này rõ ràng hoảng sợ, thân mình chỉ còn da bọc xương run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai. Hai hốc mắt sâu thẳm kia đã hơi thất thần, quả thật đã nỏ mạnh hết đà.
- Sao lại là nhân loại Khóe miệng Yêu Vương mấp máy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Trước đây ngươi có thấy người nào khác tới đây không?
Yêu Vương kia rõ ràng sắp chết, nhưng không ngờ lại vô cùng ương ngạnh không thiện ý, nghe vậy liền mở miệng, nỗ lực nặn ra một nụ cười lạnh, so với khóc còn khó nhìn hơn, nói:
- Dựa vào cái gì mà bổn vương phải nói cho ngươi biết.
Ánh mắt Dương Khai lóe sáng, chỉ vào quang môn bên kia, nói:
- Lát nữa ta muốn từ nơi đó ra ngoài, nếu ngươi muốn sống, ta có thể mang ngươi đi theo.
Yêu Vương ương ngạnh kia lập tức tỏ ra mất bình tĩnh, ánh mắt vô thần liền sáng lên, tỏ ra rất quan tâm, nhưng rất nhanh lại biến mất, hừ một tiếng nói:
- Ngươi mà có lòng tốt như vậy sao?
Dương Khai hờ hững nói:
- Trao đổi cùng có lợi thôi, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta điều ta muốn biết, ta tiện tay cứu ngươi một mạng cũng không tính là cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT