Người ở cửa động hô hấp dồn dập, quát lớn: - Cô nương đây là muốn bênh vực kẻ yếu sao? Cô nương từng nghĩ tới làm như vậy có đáng hay không. Theo tại hạ thấy, cô nương với người này cũng không quen biết đúng không? Cần gì vì hắn mà đắc tội người khác.

Trương Nhược Tích hừ nhẹ nói: - Đáng hay không đáng ta không biết, dù sao ta nhìn không thuận mắt, nhìn không thuận mắt thì ta phải ra tay.

- Quả thật không thể nói lý!

Người ngoài cửa động giận dữ, lửa giận trong lòng như núi lửa bạo phát, thiếu chút đã đốt cháy hắn. Quả thật là xui xẻo, cũng không biết từ đâu nhảy ra một tiểu nương bì thích quản chuyện người khác như vậy, còn chọn ngay nơi có nguy hiểm tính mạng này nữa.

Nếu là thường ngày, hắn còn có thể lý luận vài câu với Trương Nhược Tích nhưng hiện giờ hắn ở đâu còn có lòng dạ này.

Đúng lúc này, Dương Khai đột nhiên nhướn mày, hướng về phía người ở cửa động liếc một cái, thản nhiên nói: - Gió ngoài kia càng ngày càng lớn rồi, bằng hữu nếu còn không đi tìm nơi khác tránh gió thì sẽ không kịp nữa đâu.

Người kia nghe vậy, nhìn Dương Khai một cái thật sâu, trong mắt đầy vẻ oán độc, đột nhiên xoay thân nhanh chóng chạy về phía trước, đảo mắt liền biến mất không thấy, ngay cả một lời nói độc ác cũng không có để lại.

Hắn cũng biết, nếu tiếp tục cùng Trương Nhược Tích dây dưa thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, còn không chắc có thể giành được một chỗ ở nơi này không. Đến lúc đó nhất định sẽ chết ở trong Phong Khiếu, bây giờ rời đi có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen.

- Đa tạ cô nương, ân cứu mạng hôm nay tại hạ suốt đời khó quên, ngày sau nhất định báo đáp! Thanh niên tránh ở sâu trong động không ngừng chắp tay với Trương Nhược Tích, lời nói tràn đầy cảm kích.

Lúc nãy nếu không phải Trương Nhược Tích ra tay bênh vực hắn, lúc này hắn nhất định đã bị ném ra sơn động tự sinh tự diệt rồi, bởi vậy hắn vô cùng cảm kích Trương Nhược Tích.

Trương Nhược Tích quơ quơ tay, mỉm cười nói: - Không có gì!

Nụ cười này tựa hồ làm cho cả sơn động cũng sáng lên. Ngay lập tức, thanh niên đó nhìn đến không chớp mắt, lộ ra thần sắc kinh diễm.

Nhận ra thần sắc của hắn, sắc mặt Trương Nhược Tích hơi đỏ lên, tâm hồn thiếu nữ thầm buồn bực.

Ban lão ho nhẹ một tiếng, cười khổ nói: - Tiểu thư lòng dạ nhân hậu, lão già bội phục, nhưng mà... cái này cũng vô dụng a!

- Cái gì? Trương Nhược Tích quay đầu nhìn Ban lão, biểu tình nghi hoặc.

Ban lão than nhẹ nói: - Lúc Phong Khiếu tới, những chỗ tránh nạn này sẽ trở thành nơi tranh đoạt của mọi võ giả, cô nương có thể đuổi đi một người, chẳng lẽ còn có thể đuổi đi toàn bộ sao?

Hắn vừa dứt lời, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng thở "phì phò"

Ngay sau đó, vài đạo thân ảnh như cầu vòng từ trong sương mù kỳ lạ xông ra, chạy thẳng đến cửa sơn động.

Những người này rõ ràng là tới tìm chỗ tránh gió, khi đến nơi bọn họ nhìn vào trong sơn động, phát hiện trong sơn động đã đầy ấp người thì sắc mặt đều trầm xuống.

Nhưng bọn hắn dường như đã sớm dự liệu được tình huống này nên căn bản không có dừng lại hay nhiều lời, mỗi người trực tiếp tế ra bí bảo đánh ra công kích hung mãnh nhất hướng về phía mấy người đứng ở gần cửa động.

Ánh sáng rực rỡ, linh khí hỗn loạn kèm theo hai tiếng kêu thảm.

Trong những võ giả đứng sát cửa động nhất có hai người căn bản chưa kịp phản ứng liền trực tiếp bị đánh chết tại chỗ, máu tươi vẩy ra, mùi máu tanh lập tức tràn ngập.

Trong đám võ giả đến sau, có người cười ha hả, tùy tiện đá hai thi thể ra ngoài, trong miệng quát lớn: - Không muốn chết thì mau chóng nhường chỗ cho các đại gia mau!

Dứt lời, công kích của bọn hắn càng thêm hung mãnh, đánh đến mấy võ giả gần cửa động không ngừng kêu khổ.

Trương Nhược Tích trợn mắt há hốc mồm, ngay lập tức hiểu được tại sao ở cửa sơn động lại có nhiều hài cốt như vậy.

Thì ra những hài cốt đó thật sự không phải là chết dưới gió mạnh mà là chết dưới tay người khác. Mỗi lần Phong Khiếu tới, sơn động này sẽ xảy ra vô số lần tranh đấu, đều sẽ có người chết, dần dần tích lũy lại, nơi này được xưng là mộ phần của võ giả cũng không quá đáng.

Tình huống của sơn động này là như thế, vậy những sơn động khác chỉ sợ cũng giống nhau.

Đó cũng không phải tỷ thí đơn thuần mà là chân chính đánh nhau sống chết. Bởi vì ai cũng biết, nếu không có cách nào tranh đoạt một chỗ trong sơn động thì sớm muộn cũng sẽ chết trong gió mạnh. Cho nên ra tay không chút lưu tình, từng chiêu đều chí mạng.

Trong lúc nhất thời, cửa động trở nên mù mịt, cát bay đá chạy.

Chiến đấu ở nơi này còn chưa kết thúc, bên ngoài lại có thêm vài người chạy đến, một lời không nói liền ra tay hung mãnh.

Cuộc chiến vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có người kêu thảm ngã xuống, mặt đất cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sẫm. Chỗ cửa động, những thi hài tàn phế cụt tay đâu đâu cũng thấy, mùi máu tươi nồng đậm quả thực khiến người ta muốn ói.

Sóng lớn đào cát, dưới cục diện hỗn loạn này còn có thể sống sót được đều là cường giả vô cùng lợi hại, thực lực hơi có chút kém căn bản không có tư cách sống tạm.

Những cường giả đó xông qua cửa động, vô cùng hung mãnh chen lấn vào trong, dường như muốn chen vào sâu trong động vậy.

Bởi vì chỉ có chen lấn đến chỗ sâu trong động mới thực sự không còn lo lắng, ở lại bên ngoài chỉ có thể trở thành đối tượng cho người đến sau công kích.

Không lâu sau, cả sơn động hoàn toàn loạn lên.

Chiến đấu ở gần cửa động vô cùng khí thế, trong sơn động cũng đánh thành một mảnh, hào quang của bí bảo bí thuật không ngừng nở rộ, người bên cạnh hầu như đều là địch nhân, căn bản không có một đồng bạn nào.

Dương Khai ba người vốn đang ở chỗ sâu bên phải sơn động nhưng lúc này cũng không tránh khỏi bị cuốn vào trong chiến đấu.

Nhưng sau khi Dương Khai tiện tay giết chết hai cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh muốn ra tay với Trương Nhược Tích và Ban lão thì tình huống cũng tốt hơn một chút.

Thỉnh thoảng lại có võ giả bị người lợi hại hơn ném ra sơn động, theo thời gian trôi qua, mười mấy người vốn ở trong sơn động giờ chỉ còn lại không đến một nửa, những người khác đều là sau này xông vào.

Tiếng gió gào thét, gió càng ngày càng mạnh.

Lúc này, những võ giả không thể xông vào trong sơn động tránh nạn mà vẫn còn đứng ở bên ngoài bỗng nhiên đồng loạt kinh hô lên, khóe mắt của mỗi người như muốn nứt ra, lộ ra biểu tình cực kỳ hoảng sợ, như không muốn sống xông về phía sơn động nhưng lại bị những người khác gắt gao cản lại.

Mà dưới ánh mắt của mọi người, da thịt lộ ra bên ngoài của những võ giả đó giống như bị những con dao vô hình cắt vậy, từng mảnh từng mảnh bị lột ra, lộ ra gân cốt ở bên trong.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, tràng diện đáng sợ đó khiến cho người xem da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo.

Những người ở trong sơn động đều không tự chủ lùi về sau một bước.

Trước sau không đến mười hơi thở, những võ giả còn dừng ở bên ngoài sơn động đã trở thành những bộ hài cốt. Quần áo đồ vật cùng da thịt trên người đều biến mất không thấy, chỉ còn những khung xương trắng hếu rơi xuống đất phát ra tiếng "cạch cạch".

- Lần này xem như an toàn rồi!

Hồi lâu sau Ban lão mới thở ra một hơi.

Uy lực của Phong Khiếu đã hoàn toàn hiện ra, những võ giả trong thời gian này còn không tìm được chỗ tránh gió thì căn bản không thể sống sót được, tất cả đều sẽ chết dưới gió mạnh, cho nên sơn động này cũng sẽ không có người xông đến nữa. Mười mấy võ giả đang tránh trong sơn động tự nhiên không cần phải lo lắng có người đến chiếm đoạt vị trí.

Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc trước từng người chiến đấu với nhau, tựa như người bên cạnh đều là địch nhân, ít nhiều gì cũng có giao thủ qua, bộ dạng như có thù giết cha đoạt vợ, hận không thể đẩy người khác vào chỗ chết vậy.

Nhưng lúc này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thu lại địch ý trên người, nhìn nhau một cái sau đó từng người khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Dường như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.

Lúc nãy là tranh đoạt chỗ dung thân, phải lấy cái chết ra liều mạng, trước mắt nguy hiểm đã qua thì tự nhiên không cần thiết phải đánh giết nhau nữa, điểm này mọi người đều hiểu rõ.

Trương Nhược Tích quay đầu nhìn một vòng cũng không có nhìn thấy vị thanh niên nàng cứu lúc trước, không khỏi than một tiếng, hiểu rằng người đó khẳng định là trong trận loạn chiến lúc nãy bị người giết hoặc ném ra ngoài rồi.

Ban lão nói nàng làm như vậy cũng vô dụng, quả thật là không nói dối.

Nàng có thể cứu vị thanh niên đó một lần nhưng không thể bảo vệ hắn bình an mãi mãi, con đường võ giả chỉ có cường đại bản thân mới là vốn liếng thật sự của mình.

Lúc này có mười mấy người trong sơn động, trừ Ban lão là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ra, những người còn lại đều là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh trở lên, trong đó tam tầng cảnh chiếm đa số, phần lớn đều là sau này đi vào, khí tức mỗi người đều vô cùng hung hãn.

Trận đại chiến lúc trước làm không ít người tiêu hao cực lớn, do đó lúc này ai cũng đang điều tức hồi phục. Trong sơn động nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa động không ngừng truyền đến tiếng gió rít khiến cho người nghe không khỏi có chút lo lắng cơn gió mạnh đó có thể thổi vào trong sơn động hay không.

Phong Khiếu không có chút dấu hiệu ngừng lại nào, ngược lại càng ngày càng mạnh.

Hai canh giờ sau, Dương Khai vốn đang tĩnh tọa đột nhiên chau mày, nhìn hướng của động.

Hắn có một loại cảm giác bất an nhàn nhạt không giải thích được.

Chỉ là hiện giờ bên ngoài sơn động bị sương mù kỳ lạ bao phủ, Phong Khiếu hung mãnh, cho dù là thần niệm của hắn cũng không cách nào dò xét ra ngoài nên căn bản không biết tình huống ngoài đó như thế nào.

Ngay lúc hắn đang chú ý quan sát, đột nhiên một âm thanh gào khóc thảm thiết từ nơi sâu trong sương mù kỳ lạ truyền đến, tuy âm thanh đó bị Phong Khiếu thổi cho có chút lạc tiếng nhưng cũng đủ cho mọi người nghe được rõ ràng.

Đôi mắt của mọi người toàn bộ mở ra, đều kinh ngạc nghi hoặc không chừng nhìn về phía trước.

- Các vị... có nghe được cái gì không?

Một người trong đám võ giả gần cửa động nhất cau mày hỏi.

- Quỷ vật! Một người khác trầm giọng đáp.

- Hừ, thông đạo Cổ Địa có nhiều quỷ vật thì có cái gì kỳ lạ. Nơi này quanh năm suốt tháng chết không biết bao nhiêu người, sinh ra một chút quỷ vật cũng là chuyện bình thường.

- Chuyện thông đạo có nhiều quỷ vật ta đương nhiên biết, chỉ là các ngươi không lẽ không cảm thấy nhứng quỷ vật này đang tới gần phía chúng ta sao?

Võ giả lên tiếng sớm nhất nghi hoặc không chừng hỏi.

- Ha ha, vị bằng hữu này nói đùa rồi, trong thời gian Phong Khiếu không chỉ những người sống như chúng ta cần tìm chỗ tránh mà những quỷ vật kia cũng đều ẩn nấp ở nơi bí ẩn không thể ra ngoài thì làm sao đến gần chúng ta được.

- Không sai, bổn tọa ở nơi này đợi cũng đã vài năm còn chưa từng gặp quỷ vật trong thời gian Phong Khiếu, vị băng hữu này có phải có chút nghĩ nhiều rồi không?

- Cũng đúng!

Người đó nghĩ một hồi, cảm thấy quả thật có chút đạo lý nên lập tức không nghĩ nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play