Thời gian chậm rãi trôi qua, Kim Thánh Long không ngừng cắn nuốt uy năng thiên địa, thực lực của Dương Khai cũng đang vững bước tăng trưởng, không bao lâu sau, uy lực thiên địa kia đã có vẻ hơi yếu.

Sau thời gian một nén nhang, dị tượng thiên địa trên đỉnh đầu Dương Khai dần dần tiêu tan, trở về bình tĩnh.

Sấm chớp không còn, kỳ cảnh mây ép sát đất giống như trời sập kia cũng không còn sót lại chút gì.

Bốn phía linh khí cùng năng lượng thiên địa không còn sót chút nào, hết thảy đều bị Dương Khai hút vào trong cơ thể. Mặc dù hắn ngồi không nhúc nhích, xương cốt trong cơ thể lại truyền đến tiếng nổ vang "bùm bùm", truyền lại khí tức vui thích.

Lần này tấn thăng, dường như cứ như thế bình yên vượt qua.

Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần đều nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, thất thần thật lâu, có vẻ rất ngoài ý muốn.

Tâm tình Dương Khai lại không vui sướng chút nào, không chỉ như thế, hắn còn mơ hồ có một loại cảm giác khiếp sợ, loại cảm giác này còn cường liệt hơn một chút so với lúc tấn thăng vừa rồi, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.

Hắn cảm nhận được rõ ràng cảnh giới của mình, cũng không có chân chính đạt tới Đế Tôn Cảnh, mà dừng lại ở ngoài ngưỡng cửa Đế Tôn Cảnh, chỉ cách cánh cửa kia một bước ngắn.

Đây là chuyện gì vậy?

Dị tượng thiên địa khi tấn thăng đã không còn nữa, năng lượng thiên địa kinh khủng kia thanh tẩy mình cũng chống giữ được, vì sao còn không có tấn thăng Đế Tôn? Dương Khai nghi hoặc trong lòng, đồng thời, cảm giác bất an kia càng ngày càng mãnh liệt.

Bất chợt, một khí thế hạo nhiên hùng vĩ bỗng nhiên từ trong thiên địa nảy sinh ra, hóa thành một luồng sáng giáng thẳng xuống đỉnh đầu Dương Khai, nhanh như sấm chớp.

Dương Khai biến sắc, ở trước mặt khí thế hạo nhiên hùng vĩ này, hắn lại sinh ra một loại cảm giác không thể ngăn cản, dường như đợi sau khi luồng sáng kia rơi xuống, nhất định mình sẽ tan thành mây khói.

Hơn nữa, khí tức giáng xuống này tạo cho hắn một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mơ hồ mình đã thấy qua ở nơi nào đó.

- Thiên Địa Vĩ Lực!

Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần đồng loạt kinh hô, trợn to mắt nhìn về phía Dương Khai. Trong nháy mắt tâm tình của hai vị Đại Đế phức tạp đến cực điểm, cũng không biết Dương Khai rốt cuộc làm cái gì, lúc tấn thăng Đế Tôn Cảnh lại dẫn động Thiên Địa Vĩ Lực.

Thiên Địa Vĩ Lực là một loại lực lượng vô cùng đặc thù thần kỳ, so với pháp tắc, căn nguyên, còn thâm ảo huyền diệu hơn.

Chư vị Đại Đế tinh thông các loại lực lượng pháp tắc, lúc chiến đấu là lực lượng căn nguyên pháp tắc hạ bút thành văn, không phí nhiều sức, nhưng Thiên Địa Vĩ Lực này lại không người nào có thể xem thường.

Đó là lực lượng của thiên địa.

Dưới thiên địa, chúng sinh đều là con kiến, thiên địa muốn ngươi sống thì ngươi sống; thiên địa muốn ngươi chết thì nhất định ngươi vong. Dù là nhân vật như Phệ Thiên Đại Đế, cũng không thể hoàn toàn nắm trong tay Thiên Địa Vĩ Lực. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Đoàn Hồng Trần có thể ngầm làm bị thương lão ta.

Đoàn Hồng Trần này mấy vạn năm qua không ngừng tự chém tu vi, quanh quẩn vòng vo trên con đường võ đạo, ở trong hồng trần khó khăn gian khổ đó, lão lại cảm ngộ được lực lượng của hồng trần. Lực lượng hồng trần này coi như là một loại Thiên Địa Vĩ Lực, tự nhiên có thể tạo thành thương tổn cho Phệ Thiên Đại Đế.

Dù là như thế, lực lượng hồng trần của Đoàn Hồng Trần cũng không thể sánh với Thiên Địa Vĩ Lực chân chính.

Thiên Địa Vĩ Lực vừa ra, đó chẳng khác nào là ý chí của thiên địa! Không người nào có thể phản kháng.

Tiểu tử kia chết chắc rồi! Hai vị Đại Đế còn tưởng rằng chứng kiến một kỳ tài sinh ra, nhưng không nghĩ tới kết quả lại là kết cục như vậy, làm cho bọn họ không khỏi có chút cảm khái than thầm... Dưới loại Thiên Địa Vĩ Lực này, Dương Khai làm thế nào có thể chống lại!

Hư ảnh Kim Thánh Long ngửa mặt lên trời gầm thét, bay lên đón, muốn đấu liều cùng thiên địa.

Luồng sáng giáng xuống, hư ảnh Kim Long sụp đổ, lập tức liền biến mất không thấy, dư thế kia không giảm đánh xuống hướng đỉnh đầu Dương Khai.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Có ở trong biển cả thác lũ mới hiển lộ ra bản sắc anh hùng, ở thời khắc nguy cơ như thế, đầu óc Dương Khai chợt trở nên vô cùng sáng suốt, cả người cũng bình tĩnh đến khó tin.

Hắn búng tay bắn ra, Sơn Hà Chung đột nhiên hiện ra. Sơn Hà Chung phong cách cổ xưa đón gió liền tăng lớn, lập tức to lớn như một gian phòng, đồ án hoa văn phức tạp khó hiểu phía trên thân nó cũng trong nháy mắt giống như sống lại, trông rất sống động.

Một loại khí tức trấn áp thiên địa ầm ầm tràn ra!

- Sơn Hà Chung! Đoàn Hồng Trần trợn to mắt, hoảng sợ thất sắc, kinh sợ nói: - Sơn Hà Chung... Đây là Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh!

Ô Quảng cũng kinh sợ hai tròng mắt lấp lóe như ma trơi, ngay cả đang chiến đấu cùng Đoàn Hồng Trần cũng không đoái hoài tới, nhìn chằm chằm về hướng Dương Khai, ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa nóng cháy.

Từ lúc Dương Khai tấn thăng Đế Tôn đến giờ, thi triển ra nội tình, đánh ra thủ đoạn, mỗi lần mỗi thứ đều chấn khiếp con mắt cùng tâm thần của hai vị Đại Đế. Đổi lại là trước kia, hai người thật không dám tưởng tượng, trên thân một người lại có nhiều thứ tốt như thế!

Kim Thánh Long chính là thuỷ tổ Long tộc, nghe đồn sớm đã tan thành mây khói, nhưng lực lượng căn nguyên của nó lại xuất hiện ở trên người Dương Khai; Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh chính là hồng hoang dị bảo, đó là bảo vật ngay cả Đại Đế đều thèm nhỏ dãi. Năm đó trong chiến tranh chư đế, Nguyên Đỉnh dùng hết một tia lực lượng cuối cùng nhốt đánh nó vào hư không, từ đó về sau không biết tung tích, thời khắc này cũng phát hào quang rực rỡ trên tay Dương Khai.

Tiểu tử này rốt cuộc là người nào, mà lại được thiên địa ưu ái như thế!

Bất quá từ đó, hai vị Đại Đế thật ra có chút hiểu rõ, vì sao hắn tấn thăng Đế Tôn lại dẫn động Thiên Địa Vĩ Lực nhắm vào hắn như thế.

Trong quá trình hắn lớn lên, nhất định là có rất nhiều cơ duyên, phúc trạch thâm hậu, nhưng thiên đạo là công bình công chính: Con đường võ đạo có được tất có mất, càng là võ giả có cơ duyên không tệ, tư chất không tầm thường, thì khi tấn thăng gặp phải trở lực sẽ càng lớn, giữa hai vấn đề này có quan hệ trực tiếp.

Không có người nào có thể giải thích rõ rốt cuộc điều này là vì sao, nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có ngoại lệ!

Một người có được lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long và Sơn Hà Chung, nếu còn không dẫn tới Thiên Địa Vĩ Lực nhắm vào mình, thì điều đó cũng quá không thể tưởng tượng đi!

Sau khi ý thức được điểm này, hai vị Đại Đế không còn mảy may tâm tình tiếc hận đối với Dương Khai. Bởi vì hắn trải qua kiếp nạn là điều tất nhiên phải có, cho dù không hiện ra ở thời khắc này, thì ngày nào đó cũng sẽ phủ xuống trên người hắn... chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, căn bản không thể tránh thoát.

Uy năng thiên địa thanh tẩy trước đó chỉ là món ăn khai vị, đạo Thiên Địa Vĩ Lực này đánh xuống mới thật sự là đau khổ.

Nếu có thể chống nổi, Dương Khai nhất định một bước nhảy vọt lên trời, nếu không thì từ nay về sau tan thành mây khói cũng không thể nói gì hơn.

- Ô Quảng, ngươi kiến thức rộng rãi, cảm thấy hắn có thể chống nổi không? Đoàn Hồng Trần nuốt nước miếng một cái hỏi.

Ô Quảng cũng nhúc nhích hầu kết, nhưng thân là hài cốt, căn bản không có nước miếng có thể nuốt xuống, thản nhiên nói: - Sơn Hà Chung, tiếng chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn! Năm đó trong chư đế, lão phu bội phục nhất chính là ngươi, nhưng kiêng kỵ nhất lại là Nguyên Đỉnh! Bởi vì hắn có Sơn Hà Chung!

- Đây là nguyên nhân tại sao ngươi liều mạng cũng muốn đánh hắn bị thương nặng đầu tiên?

Ô Quảng hừ lạnh nói: - Bổn tọa vốn định giết hắn, chỉ tiếc các ngươi từ trong cản trở, phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa!

- Chuyện năm đó đã sớm qua rồi, chúng ta đổi đề tài đi! Đoàn Hồng Trần cười hà hà.

Ô Quảng nói: - Nếu do đích thân Nguyên Đỉnh tế ra Sơn Hà Chung, thì Thiên Địa Vĩ Lực này đương nhiên không thể nổi lên bọt sóng gì! Sơn Hà Chung chính là trấn áp lực lượng của thiên địa, chính là khắc tinh của Thiên Địa Vĩ Lực này... Thế nhưng tiểu tử này... thì có năng lực phát huy ra bao nhiêu uy năng của Sơn Hà Chung?

Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói: - Cho nên ngươi cảm thấy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

Ô Quảng nói: - Rất khó sống sót!

Đoàn Hồng Trần đảo con ngươi một vòng, nói: - Vậy chúng ta đánh cược, thế nào?

- Cái gì đánh cược, đánh cược cái gì?

Ô Quảng trầm giọng hỏi.

Đoàn Hồng Trần chỉ ngón tay: - Là đánh cược hắn có thể sống sót hay không?!

- Nếu hắn sống thì thế nào, còn chết thì thế nào?

- Hắn chết, lão phu tự vận, tự bạo thần hồn ở trước mặt ngươi; hắn sống, ngươi cũng phải làm theo như vậy!

Một lời nói ra, Ô Quảng biến sắc mặt, quát lớn: - Đoàn Hồng Trần, ngươi cứ muốn bổn tọa chết như thế ư? Mà lại không tiếc dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cuộc?

Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói: - Lão phu nói rồi, hôm nay cho dù liều mạng thần hồn câu diệt, cũng phải kéo ngươi chôn cùng! Tính mạng đều không cần thiết, lão phu còn sợ cái gì?

Ô Quảng hai tròng mắt không ngừng lóe lên, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.

- Sợ rồi à? Đoàn Hồng Trần cười khinh miệt, nhướn một mắt hỏi.

- Đừng dùng phép khích tướng với bổn tọa! Ô Quảng hừ lạnh một tiếng: - Bổn tọa từ khi ra đời tới nay chưa từng biết sợ là gì!

- Vậy là đáp ứng?

Ô Quảng hừ một tiếng, nói: - Tính mạng của bổn tọa, bổn tọa tự nắm trong tay mình, người khác không làm chủ được!

Đoàn Hồng Trần cười ha hả một tràng: - Ô Quảng ơi Ô Quảng! Không nghĩ tới ngươi lại biến thành trái tim nhỏ cẩn thận như vậy, xem ra mấy vạn năm ngủ say, ngươi cũng thay đổi không ít, nếu là ngươi của lúc trước, đã không nói như vậy!

- Trước kia bổn tọa sẽ nói thế nào? Ô Quảng mắt lạnh nhìn lão.

Đoàn Hồng Trần đáp: - Nếu là lúc trước, khẳng định ngươi sẽ một tiếng đáp ứng ngay, rồi mới len lén thi triển thủ đoạn giết chết tiểu tử kia!

- Trong mắt ngươi, bổn tọa là người hèn hạ như thế sao? Ô Quảng hừ lạnh một tiếng.

- Hèn hạ hay không trong lòng ngươi tự biết, sao lại hỏi ta!

Trong lúc hai vị Đại Đế nói chuyện, luồng sáng do Thiên Địa Vĩ Lực biến thành kia đã cách rất gần Dương Khai, chỉ có điều sau khi Dương Khai tế ra Sơn Hà Chung, tốc độ giáng xuống của luồng sáng giảm đi nhiều.

Khí tức trấn áp thiên địa của Sơn Hà Chung tựa hồ có ảnh hưởng rất lớn đối với nó.

Chỉ có điều, thời khắc này Dương Khai lại là áp lực như núi.

Vận dụng Sơn Hà Chung tiêu hao vô cùng to lớn, mặc dù thời khắc này thực lực so với trước kia tăng lên rất nhiều, nhưng Dương Khai vẫn có chút không chịu nổi. Hơn nữa cứ trơ mắt nhìn công kích có thể uy hiếp tính mạng mình chậm chạp rơi xuống như vậy, đối với tâm lý bất cứ người nào đều sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn.

Dương Khai biết, nếu như không có cách nào chống lại Thiên Địa Vĩ Lực này, thì mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dưới khí tức tử vong bao phủ, Dương Khai chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và gian khổ như giờ phút này.

"Coong coong! Coong coong! Coong coong..." Sơn Hà Chung không ngừng phát ra tiếng vang, lực trấn áp kia cũng càng lúc càng mãnh liệt, nhưng vẫn không thể ngăn cản luồng sáng đánh xuống, ngược lại chấn cho Dương Khai lảo đảo choáng váng, miệng mũi chảy máu, cực kỳ thê thảm.

Mắt thấy luồng sáng kia cách mình càng ngày càng gần, Sơn Hà Chung không ngăn cản được nữa, tâm tình Dương Khai lập tức chìm xuống đáy cốc.

Ngay vào lúc này, trong đầu hắn linh quang nhoáng lên một cái, bỗng nhiên hiểu rõ lực lượng xuất hiện một cách kỳ dị này rốt cuộc là thứ gì.

Đây là Thiên Địa Vĩ Lực a!

Đây là ý chí của thiên địa!

Trách không được có chút quen thuộc.

Thiên Địa Vĩ Lực này, mình đã từng chạm tới.

Sau khi hiểu rõ điểm này, trong đầu hắn nảy sinh một ý nghĩ cực kỳ lớn mật.

Ngay sau đó, hắn phất tay một cái, Huyền Giới Châu bỗng nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, tâm thần vừa trao đổi bỗng nhiên từ trong Huyền Giới Châu sinh ra một lực lượng kỳ lạ, đón tiếp Thiên Địa Vĩ Lực kia đúng lúc đánh tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play