Một lúc sau, Dương Khai mới từ từ thở ra một hơi, lần nữa lấy ra một bộ quần áo khoác lên người, miệng vết thương bị hủ thực bên ngoài thân hắn mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ khôi phục, vết máu cũ rất nhanh rơi xuống, để lộ ra làn da mới tinh.
- Ực! Tên kia nhìn thấy mà không khỏi nuốt nước miếng đánh "ực" một cái, gương mặt hoảng sợ.
Dương Khai quay nhìn về phía hắn, ngay sau đó thân hình khẽ rung một cái đã xuất hiện trước mặt hắn.
Tên này có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, trong khắp Toái Tinh Hải, tu vi như thế không tính là cao, cũng không tính là thấp, thuộc loại trung bình yếu, hắn có dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa, thoạt nhìn không giống như loại người tốt.
Thấy Dương Khai chớp nhoáng xuất hiện trước mặt mình, hắn hoảng sợ, vội vàng lui về sau hai bước, sợ hãi nói: - Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Dương Khai khó chịu nhìn hắn, hừ lạnh nói: - Vừa rồi ta nghe ngươi nói, nơi này là bổn nguyên hải?
- Đúng... đúng vậy! Nơi này chính là bổn nguyên hải! Tên kia hơi líu lưỡi, vội vàng trả lời.
- Bổn nguyên hải là cái gì, nói rõ ràng cho ta.
Tên này tỏ ra sầu khổ nói: - Bổn nguyên hải chính là bổn nguyên hải... Trong đó hội tụ đại lượng lực lượng căn nguyên, hơn nữa nơi đó nhìn như là một hải dương vậy, cho nên mọi người đều gọi nó là bổn nguyên hải, cũng không có gì khó nói cả.
- Làm sao ngươi tìm được nơi này? Sao nơi này lại có nhiều người như vậy? Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta đi cùng với sư huynh đồng môn, sư huynh được một người gọi đến đây... Vị bằng hữu này, ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Dường như tên này cũng đã bình tĩnh lại, thấy Dương Khai cũng không quá ác ý, nên tò mò nhìn hắn hỏi.
- Nói qua cho ta nghe tình huống của bổn nguyên hải một chút, người biết gì thì nói hết ra.
Tên này nhất thời hồ nghi nói:
- Chẳng lẽ bằng hữu chưa từng nghe qua bổn nguyên hải sao?
Dương Khai giơ tay cốc vào đầu tên này, cả giận nói: - Nếu ta đã biết, còn hỏi ngươi làm gì?
Tên này bị đánh đầu co rụt lại, trong lòng căm tức, nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, cả kinh nói: - Không thể nào, tu vi bằng hữu không yếu, sao có thể chưa từng nghe qua bổn nguyên hải chứ? Địa phương này, trong điển tịch các đại tông môn hẳn đều có ghi lại mới đúng chứ.
- Đều có ghi lại?
Dương Khai nhướng mày.
- Đúng vậy, bổn nguyên hải là một nơi cực kỳ nổi tiếng trong Toái Tinh Hải, bởi vì nơi này có đại lượng lực lượng căn nguyên, chúng ta có thể thoải mái hấp thu luyện hóa, chỉ cần tìm được nơi này thì không cần phải đi tìm những căn nguyên tinh tú tàn khuyết nữa. Tuy nhiên bổn nguyên hải không phải lần nào cũng xuất hiện, thời gian, địa điểm điểm nó xuất hiện rất vô định, nhưng nhìn chung cứ ba lần Toái Tinh Hải mở ra, sẽ có một lần xuất hiện bổn nguyên hải, đây chính là phúc địa của các võ giả a!
- Nơi này chỉ có lực lượng căn nguyên thôi sao? Vậy vầng sáng màu xanh nhạt kia là gì, vì sao có lực ăn mòn mãnh liệt như vậy? Dương Khai trầm giọng hỏi. Vừa rồi hắn bị thua thiệt chính là do quầng sáng màu lam nhạt kia, thoạt nhìn nó giống như nước biển, dùng thần niệm dò xét không thấy nguy hiểm chút nào, nhưng khi chạm vào lại gặp phải lực ăn mòn cực mạnh, nếu Dương Khai không lui nhanh, chỉ sợ thương thế sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
- Quầng sáng màu lam nhạt kia rốt cuộc là thứ gì thì không ai biết, nhưng nó rất nguy hiểm, từ khi có bổn nguyên hải xuất hiện nó đã tồn tại, nếu có người xông vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ... Nói tới đây, hắn chợt nhớ tới, không phải Dương Khai không chết đó sao? Hắn liền ngượng ngùng cười, nói:
- Bằng hữu thật là lợi hại, lại có thể thoát khỏi đó.
- Nhờ phúc của ngươi đó! Dương Khai cười lên một tiếng kỳ dị đáp.
Vừa rồi tên này ở cách đó không xa đứng nhìn, lúc thấy hắn xông vào cũng không nhắc nhở qua, mặc dù quả thật hai người không có giao tình gì, nhưng trơ mắt nhìn như vậy cũng quá thất đức đi.
Nếu thực lực của hắn hơi yếu một chút mà xông vào, thì cái mạng của hắn còn giữ được sao? Có điều, việc này cũng không trách người khác được, người ta có quyền không quan tâm đến việc làm của hắn.
Tên này cũng nghe được ý trách cứ trong lời nói của Dương Khai, không khỏi ngượng ngùng cười.
- Nói tiếp đi! Dương Khai hừ lạnh nói.
Tên này vội vàng hạ thấp giọng, nói: - Trong bổn nguyên hải có rất nhiều chỗ tốt, rất nhiều người khi tìm được nơi này sẽ không ngừng hấp thu luyện hóa căn nguyên cho đến khi Toái Tinh Hải đóng cửa. Bằng hữu, ngươi cũng thấy đấy, bổn nguyên hải này vô cùng rộng lớn, như là một hải dương vậy, cho nên cho dù có nhiều người hơn nữa tới nơi này, cũng không có khả năng luyện hóa sạch sẽ lực lượng căn nguyên ở nơi đây. Hơn nữa... nói cho ngươi biết một bí mật, trong bổn nguyên hải này chẳng những có lực lượng căn nguyên tàn khuyết, mà có người còn tìm được căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh và ngũ hành căn nguyên ở trong đó!
- Căn nguyên hoàn chỉnh? Dương Khai biến sắc hỏi.
Bản thân hắn là Tinh Chủ, dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa lực lượng căn nguyên tàn khuyết và căn nguyên hoàn chỉnh, căn nguyên hoàn chỉnh có thể giúp võ giả dễ dàng cảm ứng được thiên đạo võ đạo, còn căn nguyên tàn khuyết thì hiệu quả kém hơn rất nhiều.
Hắn cũng không ngờ, trong bổn nguyên hải này lại có lực lượng căn nguyên hoàn chỉnh, chẳng những vậy mà còn có cả căn nguyên ngũ hành.
Lúc trước, khi hắn chiếm được Phượng Hoàng Chân Hỏa, tuy rằng cũng là lực lượng căn nguyên hỏa hệ, nhưng đó là căn nguyên thánh linh, cũng không phải là lực lượng căn nguyên ngũ hành, giữa hai thứ vẫn có sự khác nhau.
Sở dĩ Huyền Giới Châu của hắn không thể nào giúp cho người ở bên trong tấn cấp được một đại cảnh giới, cũng là vì pháp tắc thiên địa của nó không hoàn chỉnh, mà muốn bổ khuyết đầy đủ pháp tắc thiên địa, thì không thể thiếu được lực lượng căn nguyên hoàn chỉnh.
Nếu có thể tìm được lực lượng căn nguyên hoàn chỉnh ở chỗ này, đưa vào Tiểu Huyền Giới mà nói, có lẽ pháp tắc thiên địa trong Tiểu Huyền Giới sẽ trở nên hoàn chỉnh. Khi đó, việc tấn cấp hoàn toàn có thể tiến hành trong Tiểu Huyền Giới, không cần lo lắng sẽ bị người khác quấy rầy nữa.
Cho nên sau khi nghe nói trong bổn nguyên hải có căn nguyên hoàn chỉnh, lập tức Dương Khai vô cùng động lòng.
Song rất nhanh, hắn lại trầm mặt xuống, nói: - Bổn nguyên hải này nguy hiểm như vậy, làm cách nào để hấp thu luyện hóa lực lượng căn nguyên ở bên trong an toàn? Không phải ngươi đang gạt ta đó chứ?
- Ta nào dám. Tên kia tỏ ra oan uổng, lớn tiếng phân bua: - Bằng hữu không đi vào sâu bên trong bổn nguyên hải, cho nên không rõ tình huống bên trong cho lắm, ở bên trong bổn nguyên hải, có rất nhiều nơi tựa như tiểu đảo vậy, có thể để cho võ giả đặt chân ở đó. Ở nơi đó sẽ không cần lo lắng bị lực lượng bổn nguyên hải ăn mòn, có thể an tâm luyện hóa lực lượng căn nguyên.
- Hử? Còn có chỗ tốt như vậy sao! Hai mắt Dương Khai sáng ngời, vừa rồi hắn chỉ vừa mới tiến vào bổn nguyên hải được một đoạn, không xâm nhập vào sâu bên trong, cho nên cũng không có phát hiện tiểu đảo nào.
Song nhìn dáng vẻ tên này cũng không giống như là đang lừa gạt hắn.
- Bằng hữu, ngươi phi hành một lúc là biết liền, nhưng cũng không nên tùy tiện tiến nhập vào trong khu vực nhìn như hải dương kia nha. Tên này có vẻ hảo tâm nhắc nhở, sau đó lại nhìn Dương Khai với vẻ nịnh nọt nói:
- Những điều nên nói ta cũng đã nói rồi, ngươi xem...
- Hừ! Dương Khai trầm mặt, nói: - Nếu bổn nguyên hải có nhiều chỗ tốt như vậy, vì sao ngươi vẫn còn ở đây không đi vào? Có phải còn có nguy hiển gì khác hay không?
Tên này vội vàng nói: - Ta ở đây để đợi những huynh đệ đồng môn khác, đại sư huynh đã phân phó ta ở lại đây, nếu không ngươi tưởng ta muốn đợi ở đây sao? Ta cũng muốn tiến vào hấp thu luyện hóa lực lượng căn nguyên lắm chứ.
Hắn tỏ ra ủy khuất nói, nhìn như có vẻ đang oán trách tên đại sư huynh kia lắm.
Dương Khai lúc này mới gật gật đầu rồi quay người lại, bay về phía bổn nguyên hải.
Sau lưng hắn chợt truyền đến âm thanh của tên kia: - Ngươi nhớ cẩn thận đó, hiện tại trong bổn nguyên hải có vài vị Đế Tôn Cảnh, trêu chọc phải bọn họ không ai có thể nào cứu được ngươi đâu.
Dương Khai nghe vậy trong lòng trầm xuống, phát hiện chuyện này quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đã có không ít người tấn cấp Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải, Tử Vũ và Phong Khê cũng không phải là người duy nhất.
Đây vẫn chỉ là tình huống ở bổn nguyên hải, còn những cường giả đang phân tán ở những nơi khác trong Toái Tinh Hải thì sao chứ?
Có lẽ, số tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh cũng không ít.
Toái Tinh Hải, quả nhiên là một bí cảnh khó gặp.
Tâm trạng Dương Khai rất nặng nề, hắn phi hành trên bổn nguyên hải, cúi đầu nhìn xuống, trong tầm mắt liền hiện lên một hình ảnh bao quát.
Trên vùng biển rộng mênh mông này, phía dưới là đại dương xanh thẳm, sóng biển cuồn cuộn, điểm xuyến trên đó quả thật có những hòn đảo nhỏ, nhỏ chỉ có thể đứng một người lên đó, mà lớn cũng chỉ có thể đứng được bốn năm người mà thôi.
Những nơi này đều đã có võ giả chiếm đoạt được, đang khoanh chân ngồi đó hấp thu luyện hóa lực lượng căn nguyên từ trong từng đợt sóng tràn tới.
Mặt biển bắt đầu xuất hiện thủy triều, khi thì sóng biển trào dâng, khi thì sóng êm gió lặng, khiến người ta không thể nắm bắt được.
Khung cảnh như vậy, võ giả không thể ổn định thân hình để luyện hóa căn nguyên trên mặt biển được.
Xem ra, chỉ có thể tìm chỗ đặt chân trước mới được. Lúc trước Dương Khai đã từng ăn thiệt thòi trước loại nước biển này rồi, cho nên đã biết sự lợi hại của nó. Nếu không tìm được chỗ đặt chân, căn bản không có cách nào yên ổn để luyện hóa căn nguyên được.
Nghĩ rồi, ánh mắt của hắn liền quét xuống dưới, muốn tìm một vị trí thích hợp để hạ xuống.
Ở đây, võ giả đang tìm một nơi để đặt chân như hắn không ít, bọn họ đều phi hành trên không trung, tuy nhiên những người này đều không có ý định xuất thủ với nhau. Lực lượng căn nguyên ở nơi này nồng đậm như vậy, chỉ cần có thể yên ổn hấp thu, nhất định sẽ chiếm được chỗ tốt to lớn. Tranh đoạt ở nơi này không có chút ý nghĩa nào, trừ phi là tranh đoạt địa bàn.
Quả thật cũng có người đang tranh đoạt địa bàn, Dương Khai phi hành trên không đã gặp được mười mấy cuộc chém giết lẫn nhau, không ngừng có thi thể võ giả từ không trung rơi xuống bổn nguyên hải kia, ngay cả tăm hơi cũng không thấy.
Phi hành lòng vòng trên bổn nguyên hải suốt một canh giờ, Dương Khai vẫn không tìm được chỗ đặt chân, tất cả mọi nơi hắn đi qua đều đã có người chiếm đoạt trước.
Điều này khiến cho hắn rất bất đắc dĩ.
Tính cách của hắn cũng không phải là loại người vô duyên vô cớ thích cướp đoạt địa bàn người khác, cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn tìm kiếm, cũng may bổn nguyên hải cũng đủ lớn, vẫn còn những nơi hắn chưa tìm tới.
Hắn tin tưởng nhất định mình sẽ tìm được một nơi tốt.
Xa xa phía trước lại có một đám người đang tranh đoạt địa bàn, đánh nhau đến trời đất u ám, năng lượng bạo động.
Dương Khai vốn định đi vòng qua chiến trường này, nhưng đúng lúc đó, một tiếng quát khẽ chợt truyền vào trong tai hắn.
- Địa Kiếm... Vẫn Lôi!
Thanh âm vang lên, một loạt tiếng nổ ầm ầm rung trời liền truyền ra. Không gian bên đó bỗng nhiên hiện lên một tia chớp màu lam phá vỡ chân trời, hướng về một vị trí ầm ầm vọt tới.
Hắn liền biến sắc, vội vàng nhìn về phía đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT