Đế Tuyệt đan thứ này, cho tới bây giờ đều là vật quý hiếm, mặc dù Phong Khê là thiếu tông chủ của Vấn Tình Tông, trên tay cũng không có khả năng có nhiều Đế Tuyệt đan. Một quả lúc trước kia Phong Khê đã dùng xong, mà không có Đế Tuyệt đan, hắn chỉ là một con mèo bệnh mà thôi, Dương Khai căn bản không cần để trong mắt.
Trước khi đi vào Toái Tinh Hải, hắn đã có thể dễ dàng nghiền ép võ giả cùng cấp, có thể nói là tồn tại vô địch trong Đạo Nguyên Cảnh, mà ở trong Toái Tinh Hải, hắn lĩnh ngộ thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, thu phục Sơn Hà Chung, bất luận là thần niệm hay là nguyên lực đều có tăng lên mười phần.
Dương Khai tin tưởng nếu lúc này đối mặt với quả Đế Tuyệt đan của Phong Khê kia, khẳng định sẽ không chật vật giống như lần trước.
- Dương sư huynh tuyệt không thể khinh thường, giờ này Phong Khê hắn đã xưa đâu bằng nay... Nữ đệ tử Băng Tâm Cốc kia thấy Dương Khai tỏ vẻ xem thường không có coi Phong Khê vào đâu, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên một hướng hư không, trầm giọng quát: - Tới rồi!
- Tới rồi ư? Ba nữ đệ tử Băng Tâm Cốc nghe vậy ngạc nhiên, đồng loạt nhìn theo hướng hắn nhìn, nhưng dù các nàng thả ra thần niệm, cũng không thể dò xét được mảy may.
Dương Khai mỉm cười, nói: - Tinh Ấn của ta là Thất Mang Tinh Ấn, cho nên có thể cảm ứng khoảng cách xa hơn các vị!
- Phong Khê cũng là Thất Mang Tinh Ấn! Một nữ đệ tử Băng Tâm Cốc trong đó gương mặt xinh đẹp trắng nhợt:
- Dương sư huynh có thể cảm ứng được bọn họ, vậy Phong Khê khẳng định cũng cảm ứng được chúng ta, bọn họ tới mấy người?
Dương Khai nói: - Ta cảm ứng được hai người, nói như vậy hẳn là ba người!
Nếu Phong Khê là Thất Mang Tinh Ấn, thì dĩ nhiên Dương Khai không thể cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, bất quá khiến hắn cảm thấy nghi ngờ là, Phong Khê lại cũng có Thất Mang Tinh Ấn! Hắn làm sao làm được?
Chính mình là ở trong khe hở hư không đó thu thập Tinh Ấn của mấy chục võ giả sau khi chết để lại, mới có Thất Mang Tinh Ấn, còn Phong Khê chẳng lẽ có thể giết chết mấy chục người? Thực lực của hắn tuy rằng không tầm thường, nhưng cũng không có lợi hại đến loại trình độ này mới đúng? Võ giả trong Toái Tinh Hải, đâu có người nào là dễ trêu?
Đang lúc nghi hoặc không chừng, Dương Khai cũng quét thần niệm dò xét khí tức ba người đang nhanh chóng đến gần bên này, một người trong đó hắn rất quen thuộc, đích thật là Phong Khê không thể nghi ngờ.
Ngay sau đó, Dương Khai trợn trừng con ngươi, giật mình nói: - Này... Phong Khê khi nào thì tấn thăng Đế Tôn Cảnh vậy?
Hắn rõ ràng nhận ra trên thân Phong Khê quanh quẩn một màn đế vận, tuy rằng lực lượng trong cơ thể còn chưa củng cố, nhưng khẳng định là đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh không thể nghi ngờ.
Có phát hiện này, còn làm cho hắn khiếp sợ hơn so với hắn biết được Tử Vũ ở chỗ này đột phá.
Mình chẳng qua là ở lại trong khe hở hư không thời gian một năm rưởi mà thôi, phía ngoài lại đã xảy ra biến đổi lớn như vậy?
Đầu tiên là Tử Vũ đang bắt đầu đột phá, sau có Phong Khê đã sớm tấn thăng Đế Tôn... vậy những thiên tài của các tông môn khác thì sao? Có thể hay không cũng đều đã tấn thăng hoặc là đang trong tấn thăng?
- Chính vì Phong Khê đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh, cho nên tỷ muội chúng ta mới hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Chỉ có thể chật vật chạy trốn, cũng may hắn còn chưa có củng cố cảnh giới, nếu không chúng ta căn bản không có đường để chạy trốn! Nữ đệ tử Băng Tâm Cốc kia cười khổ nói.
Giờ này Dương Khai mới chợt hiểu, tại sao trước đó nàng lại nói Phong Khê đã xưa đâu bằng nay!
Đạo Nguyên Cảnh cùng Đế Tôn Cảnh, tuy rằng chỉ chênh lệch một cảnh giới, lại là cách biệt một trời một vực!
- Dương sư huynh, hay là huynh đi mau đi! Nữ đệ tử Băng Tâm Cốc kia vội nói tiếp: - Phong Khê hắn có thù với huynh, nếu hắn nhìn thấy huynh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
- Ta đi thì các cô làm sao bây giờ? Dương Khai liếc nhìn nàng một cái.
- Phong Khê luôn đuổi theo chúng ta, cũng không phải vì muốn giết chúng ta, mà chỉ muốn ép đại sư tỷ đi vào khuôn khổ mà thôi... Cho nên thật ra chúng ta cũng không có nguy hiểm đến tính mạng!
Dương Khai nói: - Mặc dù Phong Khê không có lòng giết các cô, nhưng lúc này Tử Vũ đang tấn thăng, các cô cảm thấy Phong Khê sẽ ngồi xem không quản hay sao?
Vấn Tình Tông với tình nhập đạo, Phong Khê muốn có được Tử Vũ, tất nhiên phải có thực lực áp chế tuyệt đối mới được, cho nên bất kể như thế nào, Phong Khê cũng sẽ không để Tử Vũ thành công tấn thăng, hắn nhất định sẽ ra tay cản trở. Bởi vì một khi Tử Vũ tấn thăng thành công, thì hắn sẽ không có ưu thế gì.
Nhưng thời điểm mấu chốt khẩn yếu bực này, sao có thể để cho người ra tay quấy nhiễu?
Người ra tay quấy nhiễu nếu như khống chế vừa đúng, hẳn có thể làm cho Tử Vũ tấn thăng thất bại mà không lo sầu về tính mạng. Còn nếu như khống chế không đúng, thì Tử Vũ sẽ chết dưới thiên địa hạo kiếp.
Bất luận là kết quả loại nào, đều không phải Tử Vũ có thể chấp nhận.
Ba người nữ đệ tử của Băng Tâm Cốc hiển nhiên cũng nghĩ đến bước này, cho nên khi Dương Khai hỏi tới, ba nàng đều đầy mặt sầu lo, không biết phải làm gì cho đúng.
- Có lẽ, chúng ta có thể thay thế đại sư tỷ, bảo Phong Khê dừng tay tại đây? Một người trong đó chua xót đề nghị.
Hai nàng khác đều sắc mặt trắng nhợt, nhưng cũng im lặng trầm mặc.
Dương Khai hừ lạnh nói: - Không phải ta đả kích các cô, cũng không phải các cô không đẹp, chỉ là các cô thấy đấy: Phong Khê thê thiếp vô số, các cô gái xinh đẹp dạng gì chưa từng thấy? Nếu hắn coi trọng Tử Vũ, tự nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay. Có thể nói, Tử Vũ cô nương đã là một cái hố trong lòng hắn, cái hố này hắn nhất thiết phải nghĩ biện pháp bước qua... ba người các cô không thể thay thế Tử Vũ!
- Vậy phải làm thế nào? Liều mạng với bọn hắn ư?
Dương Khai ung dung mà cười lạnh, thản nhiên nói: - Yên tâm, nếu bọn chúng thật dám đến, ta sẽ cho chúng có đến mà không có về!
Một lời nói ra, ba nàng đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, đầy mặt ngạc nhiên.
Nếu như trước đó Dương Khai nói lời này là bởi vì không biết Phong Khê đã tấn thăng Đế Tôn, có chút tin tức không đủ, vậy bây giờ sau khi biết thực lực chân chính của Phong Khê lại vẫn dám nói lời này, thì có vẻ quá cuồng vọng tự đại.
Dương Khai dù lợi hại mấy đi nữa, cũng chỉ là Đạo Nguyên Cảnh.
Đạo Nguyên Cảnh thì thế nào có thể là địch với Đế Tôn Cảnh? Hai người căn bản không ở cùng một tầng thứ, nếu thật sự đấu với nhau, khẳng định Dương Khai sẽ chết rất thảm!
Dương Khai thấy sắc mặt các nàng có điều khác lạ, biết ngay các nàng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không có giải thích nhiều, mà nghiêm mặt nói: - Đế Tôn Cảnh ra tay uy lực phi phàm, mà Tử Vũ cô nương đang ở thời điểm mấu chốt tấn thăng, không được quấy nhiễu, cho nên lát nữa ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn dắt Phong Khê rời đi, ba người các cô tận tâm cảnh giới bảo vệ Tử Vũ cô nương là được!
- Dương sư huynh, chẳng lẽ huynh định... Một nữ đệ tử Băng Tâm Cốc bỗng nhiên đưa tay bưng kín đôi môi đỏ mọng, nhìn Dương Khai vừa cảm kích vừa khiếp sợ, dường như hiểu rõ hắn định làm gì.
Hiển nhiên là hắn không quản tới an nguy của bản thân cũng muốn tạo ra không gian cùng thời gian cho Tử Vũ tấn thăng đây!
Bỗng nhiên nàng trầm mặt xuống, nói: - Dương sư huynh, ta cùng đi với huynh!
Dương Khai cau mày nói: - Cô theo ta có thể làm được gì?
Nàng cắn bờ môi đỏ mọng nói: - Dương sư huynh làm gì, ta có thể làm cái đó! Nàng nói với dáng vẻ không quản tới sống chết.
Dương Khai bật cười nói: - Không cần, một mình ta là đủ rồi!
Sau khi nói xong, cũng không đợi nàng ta dây dưa gì nữa, Dương Khai bay thẳng hướng hư không, bỏ lại một câu nói: - Hãy canh phòng cho Tử Vũ, ở cách gần quan sát tìm hiểu tấn thăng Đế Tôn Cảnh như vậy, đối với các cô cũng có chỗ tốt rất lớn, đừng bỏ lỡ cơ duyên!
Lúc dứt lời, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Để lại ba nữ đệ tử Băng Tâm Cốc đều ưu tư lo lắng nhìn lên hư không, không biết có nên đi hỗ trợ cho hắn hay không.
Nhưng hiện tại Tử Vũ cần phải có người ở lại chỗ này cảnh giới, các nàng cũng không dám tùy tiện hành động, trong lòng cấp bách như kiến bò trên chảo nóng.
Trong hư không, ba người Vấn Tình Tông đang cấp tốc chạy tới hướng bên này, ai nấy đều hăng hái, người cầm đầu rõ ràng là thiếu tông chủ Phong Khê.
Từ nửa năm trước sau khi Phong Khê tấn thăng Đế Tôn Cảnh, ba người bọn họ ở trong Toái Tinh Hải này quả thực là vô địch, nhờ phúc của Phong Khê, hai tên đệ tử đi theo hắn cũng thăng cấp Tinh Ấn của mình đến trình độ Lục Mang Tinh Ấn.
Mà Phong Khê đã có Thất Mang Tinh Ấn! Có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này bọn họ đã giết bao nhiêu người, đoạt Tinh Ấn và đồ vật của bao nhiêu người?!.
Đế Tôn Cảnh cường đại, khiến lòng tự tin của Phong Khê tăng cao, luôn cảm cảm thấy trên đời này không có người nào là đối thủ của mình.
Đang lúc bay ào tới, bỗng nhiên Phong Khê nhướn mày, thân hình ngừng lại giữa hư không, híp mắt quan sát hướng phía trước.
- Thiếu tông chủ, thế nào? Hai người kia thấy vậy, cũng vội dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Phong Khê thản nhiên nói: - Có người chạy tới nghênh đón!
Một người thanh niên mặt vàng trong đó nghe nói vậy sắc mặt hung ác, hừ lạnh nói: - Là ai lại không biết sống chết như thế, dám cản đường thiếu tông chủ!
Một người trung niên ăn mặc kiểu nho sĩ cũng nói:
- Có lẽ là tên nào đó không có mắt, giết là được!
Phong Khê nhẹ gật gật đầu, nói: - Giết tự nhiên là phải giết, chỉ là khí tức của người này... cảm giác thật quen thuộc... dường như đã gặp qua ở đâu...
Nói chuyện, Phong Khê lại sinh ra một cảm giác vô cùng bất an, trong lòng kinh hoàng, khiến tâm thần hắn không ổn định, điều này làm cho hắn thất kinh, từ khi hắn tấn thăng Đế Tôn Cảnh tới nay, bất kể đối mặt bao nhiêu địch nhân đều không có xảy ra tình huống như vậy, hắn còn cho là mình đã đạt tới cảnh giới giếng cổ không dao động... nhưng bây giờ tâm thần lại xuất hiện gợn sóng...
"Rốt cuộc là người nào?" Phong Khê bỗng nhiên tập trung ánh mắt quan sát hướng phía trước.
Chốc lát, một quầng sáng từ phương xa bắn nhanh đến, bỗng nhiên hạ xuống cách ba người Vấn Tình Tông không xa, tia sáng tan đi, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt Phong Khê quen thuộc mà lại vô cùng oán hận.
- Làm sao có thể? Phong Khê liên tục đổi sắc mặt, kinh hãi kinh ngạc nhìn Dương Khai, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Hai năm rưởi trước đây, lúc mới đi vào Toái Tinh Hải, hắn truyền tống đến cùng một chỗ với Dương Khai, biết mình không phải là đối thủ của Dương Khai, hắn quyết đoán tế ra Đế Tuyệt đan, dưới một kích đó Dương Khai hoàn toàn không có khí tức, hắn nghĩ là Dương Khai sớm đã chết không có chỗ chôn thây.
Sự thật chứng minh, thời gian hơn hai năm qua, hắn hoàn toàn không có gặp lại Dương Khai, cũng không nghe bất cứ tin tức gì liên quan tới Dương Khai.
Tên khốn làm cho người ta chán ghét này, gần như sắp biến mất trong trí nhớ của Phong Khê.
Thế mà hiện tại hắn lại giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa xem ra lông tóc không tổn hao gì.
Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Một Đạo Nguyên Cảnh ngay mặt ăn uy lực một quả Đế Tuyệt đan của mình, không ngờ không chết? Phong Khê gần như hoảng loạn, thất thanh nói: - Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ!
Dương Khai toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, nói: - Hơn hai năm không thấy, thiếu tông chủ vẫn nhiệt tình như cũ a! Vừa gặp mặt liền hỏi đề tài nhạy cảm như vậy, người ta phải trả lời như thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT