Ba người Trường Hạo vui mừng quá đỗi, hiểu được Dương Khai đã ngầm cho phép, động tác càng thêm nhanh chóng.

Nhưng trong chớp mắt khi ba người bọn hắn xuyên qua khe nứt không gian, Dương Khai bỗng nhiên giơ tay ra nắm chặt lại.

Khe nứt không gian bị xé mở lấy thế sét đánh không kịp, lập tức khép lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể hai tên bị chém thành hai đoạn, máu tươi nội tạng lập tức tuôn ra ào ào, trong nháy mắt khí tức đã hoàn toàn mất hết, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Trường Hạo ngược lại phản ứng cực nhanh, trong thời khắc mấu chốt lập tức bứt lui về sau, tránh được một kích phải chết.

Sau khi đứng vững vàng, Trường Hạo trong lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói: - Ngươi... không ngờ ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt!

Dương Khai âm trầm nhìn hắn, nói: - Người chọc vào bổn thiếu, chưa từng có ai có kết cục tốt!

- Làm người không nên quá lớn lối, Trường Hạo ta cũng là Thánh tử Phạm Thiên Thánh Địa, không có gì phải sợ ngươi cả! Trường Hạo ngoài mạnh trong yếu quát lớn.

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn: - Nói xong chưa?

Trường Hạo cả kinh, sợ hãi nói: - Ngươi đừng có quá đáng!

- Nói xong rồi thì lên đường đi! Dứt lời, hai tay hắn chợt vung lên, không gian loạn lưu xung quanh lập tức sôi trào, tựa như được dẫn dắt lao về phía Trường Hạo, trong nháy mắt đã bao kín hắn lại, khiến hắn không thể động đậy.

Sắc mặt Trường Hạo cuồng biến, liều mạng điều động nguyên lực vùng vẫy, nhưng căn bản không thể thoát khỏi không gian loạn lưu quỷ dị trói buộc, ngược lại càng giãy dụa càng hãm sâu. Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, run giọng nói: - Tha cho ta, ta nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào, cho dù là giao ra thần hồn lạc ấn của bản thân.

Giao ra thần hồn lạc ấn của bản thân, cũng có nghĩa là sau này phải nghe theo Dương Khai sai khiến, trở thành nô bộc của Dương Khai. Thân là Thánh tử Phạm Thiên Thánh Địa, hắn có thể đưa ra điều kiện như vậy, có thể thấy được hắn thật sự rất hạ mình.

Nhưng sống chết tồn vong trước mắt, Trường Hạo chỉ muốn sống, đâu còn quản được những thứ khác chứ?

- Thực lực ngươi quá thấp, giữ lại có tác dụng gì? Dương Khai khẽ nhấc tay, pháp tắc không gian ùn ùn hiện ra, xung quanh thân thể Trường Hạo bỗng nhiên xuất hiện vô số khe nứt không gian thật nhỏ, nhiều không kể xiết.

- Thực lực quá thấp...

Vẻ mặt Trường Hạo tỏ ra ngốc trệ, lần đầu tiên cảm thấy mình bị vũ nhục sâu sắc, Dương Khai cũng chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tu vi tương đương với mình, nhưng hắn lại nói tu vi mình quá thấp.

Trường Hạo thẹn quá hóa giận, điên cuồng hét lên: - Ta liều mạng với ngươi!

Dứt lời, sắc mặt hắn chợt đỏ lên, nguyên lực toàn thân bỗng nhiên dao động cuồng loạn, thân thể truyền ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Dương Khai thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: - Muốn tự bạo sao? Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có cơ hội đó hay không đã.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Những khe nứt không gian nhỏ bé bỗng nhiên như sống dậy, đồng loạt cắt vào thân thể Trường Hạo.

Sau một loạt tiếng cắt vang lên, Trường Hạo chợt khựng lại tại chỗ, thần sắc ngốc trệ, hai tròng mắt vô thần, sinh cơ toàn thân nhanh chóng tiêu tán, khí tức nguy hiểm trong cơ thể truyền ra cũng lặng lẽ rút lui.

Chỉ trong chốc lát, từ trên thân thể Trường Hạo truyền ra một loạt tiếng vang nhỏ, biến thành vô số mảnh vỡ, vung vãi ra đầy xung quanh, bị không gian loạn lưu cắn nuốt hầu như không còn.

Đúng như Trường Hiền lúc trước yêu cầu, Trường Hạo quả thật là bị bầm thây vạn đoạn.

Một đạo Lục Mang Tinh Ấn từ đó bắn lại, biến thành điểm điểm tinh quang bị Thất Mang Tinh Ấn của Dương Khai hấp thu hết.

Giết chết Trường Hạo xong, Dương Khai liền thở phào nhẹ nhõm, tâm tình phiền muộn cũng hơi thả lỏng xuống.

Hắn đứng tại chỗ, nhíu chặt mày, sắp xếp lại thông tin Doãn Nhạc Sinh đã nói cho hắn.

Không ngờ Tiểu Tiểu lại đi tới địa phương đó, đây là điều mà hắn không bao giờ nghĩ tới.

Nhưng nếu quả thật nó đã đi tới nơi đó, ngược lại có hại cũng có lợi. Dương Khai vẫn luôn lo lắng Tiểu Tiểu sẽ trở thành đối tượng truy đuổi của những người khác, lúc này đã không còn phải lo lắng về điều đó nữa. Bởi vì nơi đó, cho dù là võ giả cũng hiếm thấy ai đặt chân tới.

Đó là một nơi tràn đầy nguy hiểm, cũng không biết Tiểu Tiểu ở đó có bình yên sống sót hay không.

Xem ra, hắn đành phải đi tới Đông Vực một chuyến a.

Hắn thầm quyết định, đợi sau khi chuyện ở Toái Tinh Hải kết thúc, sẽ lập tức xuất phát đi tìm tung tích Tiểu Tiểu.

Chủ ý đã quyết, Dương Khai liền điều chỉnh lại tâm trạng, rồi quay đầu mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Sơn Hà Chung.

Lúc trước, khi Sơn Hà Chung xuất thế, mấy chục võ giả đuổi riết không bỏ tới tận nơi này. Hiện tại trong đường hành lang hư không này cũng chỉ còn lại một mình hắn, những người còn lại hoặc đã ly khai, hoặc đã chết hết, hắn có rất nhiều thời gian để thử luyện hóa Sơn Hà Chung này.

Tề Hải đã nói, Sơn Hà Chung này là hồng hoang dị bảo, năm xưa được Nguyên Đỉnh Đại Đế mang ra từ Man Hoang Cổ Địa, nếu có thể luyện hóa nó, vậy thì không uổng công chuyến này của hắn.

Tuy nhiên, loại bảo vật này muốn luyện hóa tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Dương Khai cũng không biết làm sao mới có thể luyện hóa nó, chỉ có thể thử sử dụng phương pháp trước đó Tề Hải đã đề cập qua.

Năm xưa Nguyên Đỉnh Đại Đế phải thừa nhận chín chín tám mươi mốt hồi chuông vang lên không chết, mới có thể được khí linh thừa nhận, đem nó từ Man Hoang Cổ Địa ra ngoài, hiện tại Dương Khai cũng chỉ có thể học theo mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái bản thân đến trình độ tốt nhất, rồi từng bước một đi tới Sơn Hà Chung.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, thời khắc này ánh sáng của Sơn Hà Chung đã tắt ngấm, ngay cả đồ án thần kỳ phức tạp khó hiểu ở mặt ngoài cũng không còn thấy được, tựa như một chiếc chuông lớn bình thường đã bị sứt mẻ vậy, cho dù đưa tới trước đám đông, mọi người cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng nó vẫn khiến cho Dương Khai có một loại cảm giác như thể cự long đang ngủ say, một khi bị thức tỉnh sẽ phát ra tiếng ngâm vang trời.

Một lát sau, Dương Khai đã đi tới phía trước Sơn Hà Chung, ngoài dự liệu của hắn, đến tận đây mà Sơn Hà Chung vẫn không có bất kỳ dị động.

Hắn nín thở ngưng thần, hết sức chăm chú, thấp thỏm đưa một tay ra khẽ chạm vào Sơn Hà Chung.

Trong khoảnh khắc khi bàn tay Dương Khai chạm vào Sơn Hà Chung, bỗng nhiên Sơn Hà Chung hơi chấn động một chút, rồi trong đầu Dương Khai chợt vang lên một tiếng vang chấn động thiên địa. Trong tiếng vang kia ẩn chứa một cỗ khí tức hồng hoang, mang theo lực lượng hủy diệt khiến Dương Khai lập tức cảm thấy choáng váng, tựa như bị đưa về ngược dòng thời gian tới thời kỳ viễn cổ vậy.

Trong đầu liên tiếp hiện lên những ảo giác khó hiểu.

Có khung cảnh trời long đất lở, sóng gió ngập trời, sức mạnh thiên nhiên vô cùng khủng bố, tựa như đến ngày tận thế vậy.

Lại có những cự nhân cường tráng để trần, đầu đội trời, chân đạp đất, ngạo nghễ mà đi. Những nơi đi qua, vạn linh tránh lui.

Có võ giả đỉnh tiêm di sơn đảo hải, thôn thiên độn địa, thi triển đại thần thông tranh đấu cùng thiên địa tai ương, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Có vô số thánh linh tranh đấu lẫn nhau, tranh đoạt địa bàn, máu tươi tuôn khắp mặt đất, giao đấu đến hoàn vũ vỡ nát, càn khôn điên đảo.

Thời gian bãi bể nương dâu, biến ảo không ngừng, trong nháy mắt dường như đã trôi qua ngàn vạn năm.

Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân như bị một tòa núi lớn va chạm, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, văng mạnh ra sau hơn vạn trượng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức hỗn loạn.

Một lúc sau, hắn mới khoanh chân ngồi được, thầm vận huyền công trị thương.

Đau đớn trong đầu quả thực không ai có thể nhịn được, đó là thần hồn trực tiếp bị thương, đổi thành người khác chỉ sợ đã không cách nào khôi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần hồn khô kiệt, mất mạng mà chết.

Mặc dù Dương Khai có Ôn Thần Liên, nhưng muốn khôi phục cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Không chỉ như thế, Dương Khai còn nhận ra có một tia lực lượng cổ quái theo chấn động của Sơn Hà Chung, xâm nhập vào trong cơ thể mình, lực lượng này không nói rõ được, nhưng đối với hắn cũng không có tác hại quá lớn, chỉ để lại cho hắn một cảm ứng mơ hồ đặc biệt.

Dương Khai tốn hết 10 ngày mới chữa trị hoàn toàn thương thế của thần hồn, mà tia lực lượng cổ quái hắn cũng hoàn toàn luyện hóa, trong minh minh, hắn cảm thấy tựa như đã đạt được thứ gì đó, vô cùng mờ ảo, vô định.

Sau khi mở mắt ra, Dương Khai trầm ngâm một hồi lâu, rồi lần nữa lại đứng dậy bước tới Sơn Hà Chung.

Chỉ trong chốc lát, hắn lại gặp phải như tình trạng lúc đầu, bị Sơn Hà Chung đánh bay ra ngoài, máu tươi cuồng phun, mất nửa cái mạng. Sau khi chật vật đứng dậy liền vội vàng trị thương.

Ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn tái diễn quá trình như vậy, bị đánh bay, trị thương, tiếp tục thử luyện hóa thu phục, tiếp đó lại bị đánh bay, trị thương...

May mắn nhất của hắn là hắn đã từng tu luyện qua một bộ công pháp luyện thể cường đại, lại được thiên địa chí bảo như Ôn Thần Liên bảy màu chữa trị, bất kể thiếu thứ nào, hắn cũng đều không có khả năng duy trì hắn hành động như vậy, cho dù không bị đánh chết tại chỗ, cũng sẽ bị thương ngầm. Nhưng nhờ có khí lực cường đại và Ôn Thần Liên, đủ để cho hắn hoàn toàn khôi phục.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, thời gian khôi phục của hắn cũng càng ngày càng ngắn lại, thương thế sau mỗi lần bị chấn văng cũng cũng nhẹ dần.

Tia lực lượng cổ quái kia tích tụ dần, khiến hắn dần hiểu ra đây là một loại lực lượng gì đó.

Hai tháng sau, rốt cục Dương Khai cũng có thể chịu đựng được một kích của Sơn Hà Chung mà vẫn bình yên vô sự, nhưng ở kích thứ hai thì lần nữa bay đi.

Ba tháng sau, hắn đã có thể liên tiếp thừa nhận năm lần chấn động.

Nửa năm sau, 20 lần.

Một năm sau, 60 lần! Tiến bộ có thể nói thần tốc.

Một năm rưỡi sau, một ngày nọ, Dương Khai với bộ dạng mặt mũi xưng vù, quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, quần áo rách nát tràn đầy máu tươi đã khô lại, thoạt nhìn vô cùng thê lương, nhưng khí tức của hắn lại càng thêm hùng hồn, sâu không lường được.

Hắn nhắm mắt lại, hai tay như thường lệ áp vào mặt ngoài Sơn Hà Chung.

Giờ phút này, món dị bảo hồng hoang này đã lần nữa khôi phục lại dáng vẻ như khi Dương Khai mới gặp lần đầu, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vô số phù văn phức tạp khó hiểu ở mặt ngoài chuông bơi lượn qua lại như cá vậy, tràn ngập khí tức hồng hoang nồng đậm.

Từng tiếng chuông vang lên quanh quẩn trong đầu Dương Khai, mỗi một lần âm thanh vang lên đủ để khiến cho một võ giả Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong hộc máu ba thước, nhượng bộ lui binh.

Nhưng gương mặt Dương Khai lại tỏ ra vui vẻ chịu đựng, chẳng những không có chút biểu hiện đau đớn nào, mà ngược lại còn như thể thu được lợi ích rất lớn vậy.

Rầm rầm uỳnh...

10 lần, 20 lần, 30 lần... Dương Khai không nhúc nhích chút nào.

50 lần, 60 lần, 70 lần... Vẻ mặt của hắn rốt cục cũng trở nên ngưng trọng không ít, nhưng nhìn chung vẫn không có gì đáng ngại.

Mãi đến sau 70 tiếng chuông, tiếng vang trong thức hải mới khiến cho sắc mặt Dương Khai hơi trắng bệch lại, khí huyết toàn thân như muốn sôi lên, dáng vẻ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể không chịu nổi vậy.

Nhưng hắn vẫn như cũ lù lù bất động, chịu đựng chấn động của Sơn Hà Chung đánh vào.

Mãi đến lần thứ tám mươi, Dương Khai mới chợt kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, toàn thân hơi chao đảo một cái, suýt nữa bay ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play