háp thân cười lớn: - Hình thể ta thế này, sao có thể dễ dàng hành động một mình được chứ?

Dương Khai hừ lạnh nói: - Coi như ngươi cũng tự biết thân biết phận.

Pháp thân nói: - Thấy ngươi tịch mịch, bồi tiếp ngươi tâm sự thôi.

Khóe miệng Dương Khai giật một cái:

- Điều này có khác gì tự lầm bầm một mình chứ?

Tuy rằng như thế, nhưng rất nhanh tâm tình Dương Khai cũng đã bình ổn lại.

- Có một việc ta vẫn luôn không nói cho ngươi biết. Bỗng nhiên ngữ khí của pháp thân tỏ ra hơi nghiêm nghị.

- Chuyện gì? Dương Khai hỏi.

- Ta cảm thấy dường như bản thân tu luyện đã đến một loại bình cảnh.



Dương Khai nói: - Con đường tu luyện thường xuyên gặp phải bình cảnh là tất nhiên, ngươi cũng không phải mới tu luyện ngày một ngày hai, cũng bình thường...

Chưa dứt lời, Dương Khai chợt cảm thấy không đúng.

Pháp thân cũng nói tiếp: - Nhưng loại công pháp Phệ Thiên Chiến Pháp nghịch thiên này, theo lý mà nói sẽ không có bình cảnh, bộ công pháp này ngươi đã nghiên cứu qua, biết rồi đó.

Dương Khai gật gật đầu. Năm đó hắn được Ô Mông Xuyên truyền thụ cho Phệ Thiên Chiến Pháp quả thật đã nghiên cứu qua, lúc đó hắn cảm thấy công pháp này không khỏi quá mức nghịch thiên, phàm là vật có linh khí trong trời đất, không có gì là nó không thể thôn phệ, hơn nữa tu luyện sẽ không có bình cảnh gì, cho nên hắn mới không dám tu luyện.

Nhưng hiện tại, pháp thân lại gặp bình cảnh, đây không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng không bình thường.

- Ta có một loại cảm giác, bình cảnh này không thể dựa vào tu luyện hay cơ duyên để đột phá, năm xưa Ô Mông Xuyên truyền thụ công pháp cho ngươi chẳng lẽ không hoàn chỉnh?

Dương Khai nghe vậy, trong lòng cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ.

Nếu như nói năm xưa Ô Mông Xuyên không truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp hoàn chỉnh cho hắn, vậy thì tình huống gặp pháp thân gặp phải có thể lý giải được.

Chỉ là Dương Khai vẫn nghĩ không ra, vì sao Ô Mông Xuyên phải truyền thụ công pháp này cho hắn. Nếu như nói là vì báo đáp ân cứu mạng của Dương Khai, như vậy cũng không khỏi quá lớn một chút. Công pháp này được xưng là đệ nhất công pháp trong Tinh Giới, chính Phệ Thiên Đại Đế đã dựa vào công pháp này mới đăng quang lên chiếc ghế cường giả chí cường trong Tinh Giới, ngay cả cường giả Đế Tôn Cảnh cũng vô cùng mơ ước đối với công pháp này

Hiện tại nghĩ lại, chuyện năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ a.

- Đợi sau khi xong chuyện ở Toái Tinh Hải này, chúng ta sẽ đi đến Vũ Tông một chuyến, tìm Ô Mông Xuyên hỏi cho rõ ràng. Dương Khai trầm ngâm một hồi rồi quyết định.

Trước kia hắn còn e ngại Ô Mông Xuyên, thứ nhất là vì lai lịch đối phương không nhỏ, hắn chính là hậu nhân chính tông của Phệ Thiên Đại Đế, trong tay ít nhiều vẫn còn một vài lá bài tẩy, hai là cũng vì thực lực Dương Khai không bằng người ta.

Nhưng hiện tại xưa đâu bằng nay chứ, võ giả ngang cấp, Dương Khai không e ngại người nào. Cho dù những năm qua Ô Mông Xuyên đã đột phá đến Đế Tôn Cảnh, Dương Khai cũng có lòng tin khi giao thủ.

...

Trong tinh không, Dương Khai xuyên qua xuyên lại dò xét, từ lúc chia tay với đám người Hoa Thanh Ti đến nay đã gần một tháng, trong khoảng thời gian này hắn thu hoạch cũng tàm tạm.

Dựa vào Lục Mang Tinh Ấn, cứ cách mấy ngày Dương Khai lại cảm ứng được dao động lực lượng căn nguyên một lần. Lực lượng căn nguyên gặp được đều bị hắn và pháp thân cùng luyện hóa toàn bộ.

Pháp thân cũng có căn nguyên tinh tú, thân thể của nó sở dĩ to lớn như vậy, cũng chính là vì dung hợp với Huyền Không đại lục. Trong Huyền Không đại lục đã sớm sinh ra lực lượng căn nguyên, dĩ nhiên bị nó nhất nhất đều dung hợp vào đó.

Thu hoạch căn nguyên không nhiều lắm, nhưng hắn lại gặp được mười mấy tên gây hấn. Bởi vì tác dụng đặc thù của Tinh Ấn, dẫn tới võ giả trong Toái Tinh Hải vừa thấy mặt liền vung tay.

Đối với những người này, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nhẹ tay nương tình, toàn bộ đánh chết.

Nhưng Lục Mang Tinh Ấn cũng không có dấu hiệu thăng cấp, chỉ có màu sắc hơi sáng hơn một chút mà thôi.

Một ngày nọ, Dương Khai lần nữa cảm ứng được một tia dao động nguyên lực, dao động này hô ứng với Lục Mang Tinh Ấn trên mu bàn tay Dương Khai. Hắn lập tức thay đổi phương hướng, bay về hướng nguyên lực dao động.

Còn chưa tới nơi, Dương Khai lại cảm ứng được hai luồng dao động lực lượng bất đồng khác.

Loại ba động này hắn rất quen thuộc, rõ ràng là dao động phát sinh giữa hai Tinh Ấn với nhau. Nói cách khác, ở vị trí có lực lượng căn nguyên kia, đã có hai người tới trước.

Dương Khai hơi chần chờ, cũng không thay đổi phương hướng, tăng tốc bay tới. Rất nhanh, hắn đã bay tới trên một khối vẫn thạch to lớn.



Khối vẫn thạch này ít nhất cũng rộng mấy ngàn trượng, vắt ngang trong tinh không, không chuyển động chút nào, mặt ngoài tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Khối vẫn thạch này hiển nhiên là một phần hành tinh tu luyện bị ai đó đánh nát, thứ này ở Toái Tinh Hải chỗ nào cũng có, nhiều không đếm xuể.

Dương Khai cảm thấy ngạc nhiên chính là, lực lượng căn nguyên hắn cảm ứng được trước đó lại phát ra từ khối vẫn thạch này. Nói cách khác, trong khối vẫn thạch này có căn nguyên tinh tú tàn khuyết, hơn nữa cũng không tính là ít.

Lúc trước hắn tìm được căn nguyên tàn khuyết, đều là trên những hành tinh tu luyện tan vỡ nát tìm được. Vẫn thạch có căn nguyên, loại chuyện kỳ quái như thế này hắn mới gặp phải lần đầu.

Giờ phút này, trên khối vẫn thạch đã có hai người đứng đó, một nam một nữ, đều có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Một nam một nữ này dường như đang chém giết tranh đoạt lực lượng căn nguyên, không biết đã giao thủ được bao lâu. Khi Dương Khai tới nơi này, hai người đều đã thở hồng hộc, khí tức hỗn loạn, không thể nghi ngờ đều là nỏ mạnh hết đà.

Trang phục của nam tử bên trái Dương Khai nhìn có chút quen mắt, tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt hung ác.

Nữ nhân bên phải dáng người thướt tha, khuôn mặt góc cạnh, đem đến cho người ta một loại cảm giác chanh chua, hơn nữa khí tức toàn thân của nàng khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, vô cùng âm lãnh.

Loại âm lãnh này không giống với công pháp băng hệ mà đệ tử Băng Tâm Cốc tu luyện, đây là một loại âm hàn có tính bài xích bản năng, tựa như nó không thuộc về giới này vậy.

Hai người đang liều mạng ra tay, chợt phát hiện thấy Dương Khai, lập tức tỏ ra hoảng sợ, vội vàng nhảy lùi lại đi, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai.

Khi hai người này quét thần niệm qua người Dương Khai, thấy hắn là một võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vẻ mặt một nam một nữ liền trở nên ngưng trọng. Bọn họ đều chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, giao thủ tương đương, xem như kỳ phùng địch thủ. Nếu như phải đối mặt với Dương Khai, với trạng thái hiện tại của bọn họ nhất định không có phần thắng.

Dương Khai hờ hững liếc nhìn hai người một cái, khi ánh mắt hắn nhìn lên mu bàn tay, thấy hai người này đều là Ngũ Giác Tinh Ấn, cũng không biết là do giết người thăng cấp, hay vốn đã có như vậy.

Tuy nhiên với hiểu biết của Dương Khai đối với Tinh Ấn, dĩ nhiên Ngũ Giác Tinh Ấn tự hình thành không nhiều, tối đa chỉ là tam giác Tinh Ấn và Lăng Hình Tinh Ấn. Hai người này có thể có Ngũ Giác Tinh Ấn, chắc chắn đã giết qua không ít người trong Toái Tinh Hải.

Đều không phải là thứ tốt lành gì! Dương Khai thầm hừ lạnh một tiếng.

Thấy Dương Khai đứng ở đó không nói một lời, hai người đều cảm thấy áp lực như núi, thiếu nữ kia dường như không thể chịu được không khí trầm mặc như vậy, chợt nặn ra một nụ cười, tỏ ra thân thiện nhìn Dương Khai gật gật đầu.

Tuy nhiên không đợi nàng lên tiếng, tên nam tử đã ôm quyền cắt ngang lời nàng: - Vị bằng hữu này, tại hạ là đệ tử của Vấn Tình Tông tại Đông Vực, Quan Khải, không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?

- Vấn Tình Tông? Dương Khai nhướng mày, lộ ra vẻ chợt hiểu.

Hắn vốn đang suy nghĩ trang phục đối phương có vẻ quen mắt, thì ra là đệ tử Vấn Tình Tông a.

Nhớ đến Vấn Tình Tông, hắn cũng nhớ tới Phong Khê và Phong Huyền, một già một trẻ này đều là loại người không biết xấu hổ, già thì thích ỷ lớn hiếp nhỏ, trẻ thì thích ỷ mạnh hiếp yếu. Khi vừa mới vào Toái Tinh Hải, Dương Khai đã bị thua thiệt nhiều trong tay Phong Khê, một viên Đế Tuyệt đan suýt nữa khiến hắn mất đi cái mạng nhỏ. Đối với Vấn Tình Tông dĩ nhiên hắn không có cảm tình gì.

Thấy Dương Khai phản ứng, Quan Khải liền nhướng mày, nói: - Bằng hữu cũng là người Đông Vực sao?

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta có phải người Đông Vực hay không, mắc mớ gì tới ngươi!

Hắn nói câu này không chút khách khí, khiến trên mặt Quan Khải có chút nhục nhã. Tuy rằng hắn chỉ có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, so với Dương Khai thấp hơn một chút, nhưng hắn chính là đệ tử tinh anh của Vấn Tình Tông, có thể tiến vào Toái Tinh Hải đã nói rõ tư chất của hắn không tầm thường. Nếu như ở bên ngoài, Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường hắn thật không coi vào đâu, chỉ cần báo ra danh hào, Đạo Nguyên tam tầng cảnh phải lạy lục hắn đếm không hết.

Nhưng hiện tại hắn vừa mới đại chiến quá một cuộc, thực lực không bằng một nửa lúc đỉnh phong, Dương Khai thoạt nhìn cũng không phải là một người dễ nói chuyện, nên hắn nào dám gây chuyện gì chứ, chỉ có thể nén giận trong lòng.

Mà bên kia, nữ nhân thấy Dương Khai không cho Quan Khải chút mặt mũi nào, lập tức tâm trạng đang khẩn trương cũng buông lỏng xuống.

Quả thật nàng rất sợ Dương Khai có quen biết với Quan Khải, hoặc là có quan hệ sâu xa gì đó với Đông Vực Vấn Tình Tông, nếu là như vậy, nàng cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi.



Lúc này không thể nghi ngờ là tình huống mà nàng ta muốn nhìn thấy nhất. Cho nên nàng liền phát ra tiếng cười như chuông bạc, lên tiếng: - Vấn Tình Tông là cái gì chứ, cũng dám báo danh tại Toái Tinh Hải, thật là đồ con lừa không biết mặt dài.

Đầu tiên là bị Dương Khai khiến cho nghẹn khuất, hiện tại lại bị thiếu nữ này châm chọc khiêu khích, sắc mặt Quan Khải lập tức khó coi vô cùng.

Thiếu nữ kia không để ý tới hắn nữa, mà chỉnh đốn trang phục thi lễ với Dương Khai, ánh mắt long lanh như nước, nhìn Dương Khai dịu dàng nói: - Sư muội là đệ tử Đông Vực Hoàng Tuyền Tông Vu Oanh, tham kiến vị sư huynh này!

Đồng tử Dương Khai co lại, khẽ kêu lên: - Hoàng Tuyền Tông!

Vu Oanh hơi sửng sốt, không biết vì sao Dương Khai lại có phản ứng mạnh như vậy, liền thấp thỏm hỏi: - Xem ra vị sư huynh này đã nghe nói qua Hoàng Tuyền Tông chúng ta?

Dương Khai khẽ hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục kích động trong lòng, mỉm cười gật gật đầu nói: - Đã nghe qua, dĩ nhiên là đã nghe qua, đại danh Hoàng Tuyền Tông quả thực như sấm bên tai, ta đã sớm nghe được, sao có thể chưa từng nghe qua chứ?

Bên kia, Quan Khải nghe Dương Khai nói như vậy, liền tức giận muốn lệch mũi.

Lúc trước hắn tự giới thiệu mình là đệ tử Vấn Tình Tông, lại đổi lấy một câu "Mắc mớ gì tới ngươi" của Dương Khai, đến lượt nữ nhân này báo ra danh hào Hoàng Tuyền Tông, hắn lại nói cái gì mà "như sấm bên tai", đối lập trước sau cũng quá lớn đi.

Phóng nhãn khắp cả Tinh Giới mà nói, Hoàng Tuyền Tông và Vấn Tình Tông thật ra đều xem là tông môn đứng đầu, bàn về những thế lực lớn trong Tinh vực, địa vị hẳn là ngang nhau.

Nhưng Dương Khai trước sau lại phản ứng hoàn toàn bất đồng như vậy, khiến Quan Khải cảm thấy bị vũ nhục sâu sắc, trong lúc nhất thời giận dữ, hắn chỉ hận không thể xông lên giết chết đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play