- Tài mọn còn dám đem ra xấu mặt! Diêu Trác cười lạnh, lập tức nắm lấy hạt châu, hung hang bóp chặt, trên mặt tràn đầy trào phúng.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn đại biến, bởi vì có một cỗ lực lượng khủng bố bùng nổ trong lòng bàn tay, lực lượng mạnh mẽ làm cho hắn thân là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cũng cảm thấy tâm thần thất thủ.

- Đế Tuyệt đan! Diêu Trác ít ra cũng là người thấy nhiều, lập tức hiểu được hạt châu Dương Khai ném ra không bình thường, nó là Đế Tuyệt đan!

Lạnh băng thấu xương bao trùm, Diêu Trác tự dưng rùng mình, cả người rét run lạnh băng.

Sau đó, lực lượng cuồng bạo trào ra, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diêu Trác.

Cái bóng vừa hiện thân, toàn bộ cường giả Băng Tâm Cốc đều ngây dại, nhìn về phía cái bóng, cà người run run.

- Sư phụ... An Nhược Vân đánh ra không một chút sức, chỉ ngây người nhìn dung mạo hình bóng tưởng nhớ 3000 năm, mặc cho nàng cố gắng thế nào cũng không áp chế được kích động.

Mấy người Tôn Vân Tú, Trường Tôn Oánh đều như thế, khí thế Đế Tôn Cảnh ầm ầm tan rã, rơi khỏi không trung, tập trung nhìn về phía cái bóng, liên tục hô lên sư tôn sư phụ.



- Băng Vân! Diêu Trác lại như thấy ma giữa ban ngày, sắc mặt tái nhợt nhìn cái bóng. Năm đó hắn cũng từng gặp Băng Vân, tự nhiên liếc qua là biết cái bóng này chính là Băng Vân, có nghĩa là, Đế Tuyệt đan đó là do Băng Vân ngưng luyện ra.

Một tiếng than khẽ vang lên, tuy nhỏ, nhưng truyền khắp Băng Tâm Cốc, làm tâm thần mọi người rung động.

- Băng Tuyết Lê Hoa Kiếm!

Sau tiếng than khẽ, trên tay cái bóng xuất hiện một thanh trường kiếm hoàn toàn tạo thành từ năng lượng, trắng tinh hoàn mỹ, trường kiếm rung lên, bao phủ yếu hại trên người Diêu Trác, kiếm tung như rồng.

Diêu Trác kinh hoảng, gầm lên, trong tay xuất hiện một cây trường kích, tung hoành ngang dọc, vận chuyển lực lượng liều chết phòng hộ.

Tiếng đinh đang vang lên liên hồi, đế uy tràn lan, đế ý bắn ra hư không, pháp tắc thiên địa ầm ầm tan vỡ.

Chỉ trong vòng 10 nhịp thở, Diêu Trác đột nhiên rút người lùi lại, thở hổn hển. Cái bóng Băng Vân cũng thu kiếm đứng đó, giống như có linh tính chợt quay đầu lại, nhìn qua đám người An Nhược Vân Tôn Vân Tú, thế mới vỡ tan, hóa thành những đốm sáng rồi tiêu tán.

Dương Khai trừng mắt, tràn đầy kinh ngạc.

Hắn đã từng dùng qua Đế Tuyệt đan một lần, nhưng lầnn trước sử dụng Đế Tuyệt đan của Tuế Nguyệt Đại Đế, khí thế hoành tráng, lực lượng bốn mùa tràn lan, làm hắn cảm ngộ thiên đạo võ đạo, đột phá Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Còn lần này so với lần trước, quả thật gặp sư phụ.

Dù cho kiếm thế của Băng Vân rất cao, kiếm ý thông thiên, thần thông không kém, nhưng bất kể mặt nào, cũng không so sánh được với Đế Tuyệt đan của Tuế Nguyệt Đại Đế.

Hơn nữa cũng chỉ duy trì được 10 nhịp thở liền tan biến.

Chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa Đế Tôn Cảnh bình thường và Đại Đế? Nhưng khi ngưng luyện Đế Tuyệt đan, hai người đều là Đế Tôn tam tầng cảnh mà, theo lý thì uy lực không chênh mấy mới đúng.

Nhìn lại, tuy rằng Diêu Trác chật vật, nhưng không bị thương, chuyện gì thế này?

Trong khi Dương Khai nghi thần nghi quỷ, sắc mặt Diêu Trác đột nhiên trắng bệch, hừ nặng, sau đó nhiều chỗ trên người hiện ra hoa băng màu trắng.

Những đóa hoa trắng nõn, điểm lên vai, eo, hai tay, hai chân của Diêu Trác, như giống như lấy người Diêu Trác làm đế cắm hoa.

Khi những đóa hoa này hiện lên, cả người Diêu Trác như lọt vào hầm băng, run rẩy dữ dội, môi lạnh đến tím.

- Sư thúc! Phong Khê cả kinh, hoảng hốt hô lên.

Diêu Trác bị lạnh đến không nói được một câu, cả người bị pháp tắc băng hàn quấn quanh, hồi lâu sau mới quát một tiếng, đế nguyên chấn động đánh vỡ hoa băng trên người, khôi phục bình thường.

Nhưng khí thế đã rớt xuống đáy, suy yếu cực điểm, vừa mở miệng liền phun máu, rõ ràng bị thương rất nặng.

Phong Khê vội lên nâng đỡ.

- An cốc chủ, Tôn trưởng lão, đây là đạo đãi khách của Băng Tâm Cốc các ngươi? Diêu Trác cố gượng chống, cắn răng quát hỏi An Nhược Vân, Tôn Vân Tú.

An Nhược Vân nhíu mày, lạnh băng nói: - Nếu thật là khách, Băng Tâm Cốc ta tự nhiên sẽ không thất lễ!



Ngụ ý là, Diêu Trác cùng Phong Khê ngươi vốn không phải khách của Băng Tâm Cốc.

Diêu Trác nghe vậy vừa giận lại tức, suýt nữa hộc máu, cắn rắng: - Hai ngày sau là ngày mừng của Khê nhi cùng Tử Vũ đệ tử quý tông, hai nhà ta sẽ kết liền cành, An cốc chủ lại không hợp tình người như thế?

- Tử Vũ là đệ tử của bổn cung, không có bổn cung đồng ý, nàng sẽ không gả cho ai hết! An Nhược Vân hừ lạnh nói.

Diêu Trác ngây người, hắn chưa từng thấy An Nhược Vân có một mặt mạnh mẽ như vậy, trong ấn tượng của hắn, nữ nhân này tính tình ôn hòa, thậm chí có thể nói là yếu đuối, nhưng hôm nay lại như biến thành người khác.

Diêu Trác tự nhiên hiểu được vì sao nàng có biến hóa như vậy, rõ ràng là vì Băng Vân có tin tức, trong lòng cười lạnh không thôi, thầm mắng nữ nhân này có chỗ dựa liền ngang ngạnh, cười lạnh nói: - Chuyện này là đại trưởng lão quý tông đồng ý, chúng ta cũng truyền bá rộng rãi cho các đại tông môn Bắc Vực, há chỉ bằng một lời của An cốc chủ liền phủ định. Truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm các bên cười chê Băng Tâm Cốc nói một đằng làm một nẻo.

Tôn Vân Tú đi lên một bước, lạnh nhạt nói: - Trước kia ta thật đồng ý, nhưng hiện tại ta đổi ý. Hôn sự của Tử Vũ cùng thiếu tông chủ coi như xóa bỏ, tất cả trách nhiệm do một mình bổn cung gánh chịu!

Diêu Trác ngây ra, cảm thấy trong đầu oành một cái, tay run run chỉ vào Tôn Vân Tú, hồi lâu không nói được, rõ ràng là bị chọc tức không nhẹ. Hắn không thể ngờ, chuyện lớn như thế, Tôn Vân Tú nói đổi là đổi.

Băng Tâm Cốc có thể không quan tâm tổn thất danh dự, nhưng Vấn Tình Tông không thể mặc kệ. Nếu 2 ngày sau không thể thành hôn, vậy sẽ là trò cười của cả Bắc Vực.

Phong Khê nghe thế, tràn đầy giận dữ quát:

- Tôn trưởng lão, làm người sao lại nói không giữ lời như thế, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, sao lại thất tín như vậy!

Tôn Vân Tú vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, nhàn nhạt nói: - Con mắt nào của ngươi nhìn ra bổn cung là nam tử hán đại trượng phu, bổn cung là nữ nhân!

Phong Khê liền hết chỗ nói, vừa rồi hắn cũng bị tức quá, làm cho nói năng lung tung, vừa nói ra liền biết không đúng, nhưng đã không thu lại được, đành cắn răng nói: - Được! Bổn thiếu đã hiểu thái độ của các vị, 2 ngày sau, gia phụ sẽ đích thân đến đây, mong rằng đến lúc đó các vị có thể trả lời làm hài lòng lão nhân gia. Cáo từ!

Nói rồi, ánh mắt oán độc liếc qua Dương Khai, sau đó dìu Diêu Trác đi ra ngoài. Chuyện rối thành thế này, hắn cùng Diêu Trác đã không còn mặt mũi ở lại Băng Tâm Cốc làm khách, phải rời khỏi đây đã.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc nghe nói 2 ngày sau Vấn Tình Tông chủ sẽ đích thân đến, đều biển sắc, rõ ràng rất kiêng kỵ Vấn Tình Tông chủ.

Dương Khai mặt lạnh, nhìn Phong Khê cùng Diêu Trác, trong lòng sát niệm như biển. Nếu vừa rồi không phải hắn tế ra Đế Tuyệt đan của Băng Vân đưa cho, hôm nay hắn không chết cũng phải lột da.

Lãng phí một viên Đế Tuyệt đan như thế, hắn làm sao chịu cho hai người này đi ra bình yên? Thế nào cũng phải trả giá đắt chứ? Cho nên không chờ hai người quay đi, Dương Khai đã quát lên: - Vậy là muốn đi? Các ngươi thật quá ngây thơ!

Mọi người nghe thế, thần sắc biến đổi.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc như đến giờ mới hiểu được Dương Khai gan to bằng trời, chuyện hôm nay rối tung đến thế, kết thúc thế này rõ ràng là không gì tốt hơn, nhưng nhìn Dương Khai có vẻ không chịu bỏ qua.

Hắn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, làm sao dám lớn tiếng với Đế Tôn lưỡng tầng cảnh? Chẳng lẽ trong tay hắn không chỉ có một viên Đế Tuyệt đan, nhưng dù có một viên Đế Tuyệt đan nữa, trạng thái của hắn hiện tại cũng không tế ra được.

Diêu Trác cùng Phong Khê không biết Dương Khai muốn làm gì, nghe vậy dừng chân, ánh mắt Phong Khê phun lửa, hận không thể rút gân lột da Dương Khai.

Diêu Trác lại hừ lạnh, nói: - Hôm nay coi như ta chịu thua, tiểu tử ngươi còn muốn làm gì!

Dương Khai cười lạnh, nói: - Phó tông chủ khí làm gì hung dữ muốn nuốt người như thế! Vừa rồi phó tông chủ đại nhân không biết liêm sỉ ỷ mạnh hiếp yếu ra tay với bổn thiếu, bổn thiếu bị dọa suýt chết, đến hiện tại hồn phách còn chưa về, không biết bay đi nơi nào, chỉ sợ ngày sau ba hồn bảy vía không được đầy đủ, tiền đồ rực rỡ bị hủy hoại trong khoảng khắc. Phó tông chủ đại nhân tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa đối với bổn thiếu, sao không có chút tỏ vẻ gì?

Đùng! Chúng nữ Băng Tâm Cốc đều té nhào, sắc mặt cổ quái nhìn Dương Khai.



Cái gì bị dọa suýt chết, cái gì hồn phách chưa về, cái gì bị thương không thể xóa nhòa, rõ ràng toàn là bậy bạ. Diêu Trác ra tay với Dương Khai, hắn căn bản không có giao đấu trực diện, chỉ tế ra một viên Đế Tuyệt đan liền hóa giải nguy cơ, làm gì bị thương chứ. Tiểu tử này trợn mắt nói bậy, lại còn không đỏ mặt.

Chúng nữ coi như mở rộng kiến thức, thầm nghĩ thì ra da mặt người ta cũng có thể dày đến vậy.

Phong Khê giận dữ: - Ta nhìn ngươi còn yên lành, nào có bị thương gì?

Dương Khai hừ lạnh: - Thiếu tông chủ đừng có trợn mắt nói bậy, hiện tại bổn thiếu đầu óc choáng váng, lung lay muốn té, chẳng lẽ ngươi không thấy, hay là mắt của thiếu tông chủ mọc ở dưới mông?

- Ngươi... ngươi... Phong Khê chưa từng gặp người vô sỉ như thế, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Chúng nữ Băng Tâm Cốc đều đỏ mặt, thầm mắng Dương Khai nói chuyện thô tục, thật là phá hoại văn hóa mà.

Diêu Trác cân nhắc một hồi, thế mới bừng tỉnh: - Tiểu tử ngươi muốn trấn lột ta?

Dương Khai nói: - Phó tông chủ sao nói khó nghe vậy chứ. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, chính đáng đương nhiên. Ngươi làm tổn thương căng cơ của bổn thiếu, khiến con đường võ đạo của bổn thiếu kết thúc, bổn thiếu cũng không chấp nhặt với ngươi, lấy chút đồ ra bồi thường cũng không quá chứ?

- Vậy còn không phải trấn lột ta? Diêu Trác giận dữ.

Dương Khai nhíu mày, vuốt cằm trầm ngâm một hồi, thở dài: - Được rồi, ta chính là trấn lột ngươi, phó tông chủ đại nhân còn chờ gì nữa? Tới cắn ta đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play