Châu mùa đông? Cái gì là châu mùa đông! Tử Vũ đầy mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai, xem từ giọng nói cùng thần thái của Dương Khai, hiển nhiên là hắn nhận được viên châu này, thậm chí biết rõ cụ thể viên châu này có tác dụng gì. Hơn nữa viên châu màu lửa đỏ trên tay hắn hẳn là có liên quan sâu sắc gì đó với viên châu mùa đông, nếu không không đến mức sinh ra cộng minh như vậy.

- Sau này sẽ giải thích cho cô nương! Dương Khai nuốt một ngụm nước miếng, niềm vui mừng quá mức gần như hắn không thể tự kiềm chế, đâu có lòng thanh thản để giải thích cho Tử Vũ nhiều lắm.

Hắn không thể nghĩ tới, ở trong cấm địa Băng Tâm Cốc này lại thấy châu mùa đông!

Năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai chiếm được ba viên châu, chia ra làm châu mùa xuân, châu mùa hạ, châu mùa thu, trong mỗi viên châu đều chứa năng lượng thuộc tính hoàn toàn bất đồng, Dương Khai thầm suy đoán hẳn là còn có một viên châu mùa đông thuộc tính băng mới đúng, như thế mới có thể gọp đủ lực lượng của bốn mùa xuân hạ thu đông, biểu hiện năm tháng luân hồi... chỉ tiếc lúc đó hắn vô duyên không gặp được châu mùa đông, cũng không biết đi nơi nào tìm kiếm, chỉ có thể gác lại việc này.

Ba viên châu xuân hạ thu hắn luôn cất giữ trong nhẫn không gian, thời gian dài tới nay một mực không có đất dụng võ.

Ngày nay ở chỗ này, bất ngờ hắn nhìn thấy châu mùa đông còn thiếu kia! Đây thật là vô tâm cắm liễu liễu thành bóng mát! Hắn tới đây cũng chỉ là được Băng Vân nhờ vã, muốn nhìn xem rốt cuộc là đệ tử nào thông qua bí bảo liên lạc với bà mà thôi, không nghĩ tới lại còn có niềm vui bất ngờ này.

Sâu trong nội tâm hắn vui mừng tột đỉnh.



Nơi này có châu mùa đông, nói cách khác hắn đã gọp đủ xuân hạ thu đông, có thể thi triển lực lượng năm tháng luân hồi giao điệp, cũng không biết sẽ mang đến cho mình chỗ tốt cỡ nào.

Nhưng, trong cấm địa Băng Tâm Cốc này tại sao lại có châu mùa đông? Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể phỏng đoán năm đó thời điểm Băng Vân còn là Đạo Nguyên Cảnh hẳn đã từng đi vào Tứ Quý Chi Địa. Có lẽ năm đó bà từ trong Tứ Quý Chi Địa chiếm được châu mùa đông, sau đó mang tới Bắc Vực, sáng lập Băng Tâm Cốc mới đặt châu mùa đông ở chỗ này, dùng lực lượng của châu mùa đông biến thành băng hàn lực, tạo thành Băng Hồ Cấm Địa này.

Nếu đúng như vậy, mình lấy đi châu mùa đông, chẳng phải sẽ phế đi cấm địa này hay sao?

Nghĩ tới đây, Dương Khai không khỏi có phần chần chờ. Hắn cảm thấy nếu như nói thật với Băng Vân, Băng Vân cũng sẽ không keo kiệt, tặng cho mình châu mùa đông này. Châu mùa đông đặt ở chỗ này, cũng chỉ là mang đến cho Băng Tâm Cốc một chỗ cấm địa, để các đệ tử có thể tu luyện ở trong này... Nhưng nếu vào tay mình, thì rất có khả năng chạm đến truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế!

Đây chính là tâm huyết cùng cơ sở thành tựu võ đạo cả đời của một vị Đại Đế, không thể nghi ngờ phải trân quý hơn nhiều so với cấm địa này.

Ngay lúc Dương Khai do dự, không biết có nên lấy đi châu mùa đông hay không, bỗng nhiên châu mùa đông kia lại nổ bắn ra một cột sáng trắng nõn, thoáng cái phóng lên cao.

- Không xong! Tử Vũ gương mặt xinh đẹp biến sắc, khẽ kêu lên: - Dương sư huynh, mau thu lại viên châu... Dương Khai cũng ý thức được không ổn, dường như châu mùa đông này đã từng được Băng Vân tế luyện khai thác, cho nên có thể bùng phát ra một chút uy năng, không giống như ba viên châu trên tay mình, hoàn toàn không hề có tác dụng. Giờ này nó chợt bùng phát ra cột sáng, hiển nhiên là bị châu mùa hạ ảnh hưởng.

Cột sáng này vừa hiện ra, chỉ sợ cả Băng Tâm Cốc đều phải bị kinh động. Nơi này là cấm địa của Băng Tâm Cốc, không cần tới bao lâu sẽ có cường giả Băng Tâm Cốc chạy tới dò xét tình huống.

Cho nên không đợi Tử Vũ nói dứt lời, hắn vội vàng thảy châu mùa hạ vào nhẫn không gian, đồng thời đưa tay chộp tới hướng châu mùa đông kia.

Nếu đã bại lộ, thì hắn cũng không cần do dự cái gì, dứt khoát cướp lấy viên châu này rồi nói sau, cùng lắm thì đợi về tới Băng Luân Thành sẽ giải thích rõ với Băng Vân, xin bà tặng cho mình viên châu mùa đông này.

Bàn tay to chụp tới trước, băng hàn có mặt khắp nơi kia lập tức đóng băng tay hắn thành màu tím đen. Mu bàn tay băng sương bao trùm, trong nháy mắt này, Dương Khai lại cảm giác như bàn tay mình mất đi tri giác, trong lúc luống cuống hắn vội thúc giục nguyên lực chống lại.

Thật vất vả chụp lấy châu mùa đông, Dương Khai vội vàng ném nó vào nhẫn không gian, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Ngay sau đó, hắn quay qua Tử Vũ đang trợn mắt há hốc mồm, nạt nhỏ: - Đi!

Tử Vũ thất thần nói: - Dương sư huynh, vì sao lại đoạt bảo bối của Băng Tâm Cốc chúng ta?

Nàng còn có chút không kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu không phải trước đó Dương Khai lấy ra lệnh bài của tổ sư, còn biểu lộ ý đồ đến đây, chỉ sợ hiện tại Tử Vũ sẽ lập tức ra tay với hắn.

Ở trước mặt mình một đệ tử tinh nhuệ của Băng Tâm Cốc như vậy mà cướp đi bảo vật của Băng Tâm Cốc, đây quả thực là hành vi của cường đạo mà!

- Băng Vân tiền bối trước có dặn dò ta lấy mang đi viên châu này, bà có chỗ dùng khác! Dương Khai cũng không có biện pháp giải thích rõ, chỉ có thể thuận miệng bịa ra một câu.

- Vậy a! Tử Vũ không nghi ngờ hắn, cũng không hỏi thêm nữa.

Dương Khai một tay lôi kéo Tử Vũ, một tay cầm lệnh bài của Băng Vân giao cho, rất nhanh phá mở cấm chế của cấm địa, một đường phóng vọt hướng ra ngoài.

Giờ khắc này, cả Băng Tâm Cốc đều sôi trào lên, vô số đệ tử Băng Tâm Cốc đang tĩnh tọa tu luyện đều vì động tĩnh ở cấm địa bên kia quấy nhiễu, rối rít từ trong phòng của mình chạy ra, hoặc đứng tại chỗ thất thần ngắm nhìn, hoặc vội vã chạy tới hướng cấm địa bên kia muốn dò xét tình huống.



Từng đạo khí tức hoặc mạnh hoặc yếu liên tiếp hiện lên trong Băng Tâm Cốc, khiến Dương Khai thầm kinh hãi.

Băng Tâm Cốc quả nhiên không hổ là một trong tông môn đứng đầu nhất ở Bắc Vực, ngay cả lúc này không có Băng Vân trấn giữ, trong cốc cũng tuyệt đối có không ít cường giả. Đế Tôn nhất tầng cảnh lưỡng tầng cảnh đạt hơn mười vị, một lực lượng như vậy khẳng định không thua kém bao nhiêu so với Thanh Dương Thần Điện ở Nam Vực, chỉ khác là không có cường giả có thể sánh vai cùng Ôn Tử Sam mà thôi... bởi vậy có thể thấy được nội tình của Băng Tâm Cốc hùng hồn biết bao.

Nhưng mặc dù là một tông môn như vậy, cũng vẫn không chịu nổi áp lực của Vấn Tình Tông, không thể không chuẩn bị gả đệ tử ưu tú nhất trong tông môn cho Phong Khê kia. So sánh giữa hai bên, thực lực tổng hợp của Vấn Tình Tông tuyệt đối mạnh hơn Băng Tâm Cốc.

Trong cốc thật là hỗn loạn, điều này cũng tiện cho Dương Khai mang Tử Vũ lẩn trốn, hắn cẩn thận né tránh vị trí của các Đế Tôn Cảnh, trên đường đi qua cũng không có bị người nào phát hiện.

Tử Vũ cũng cảm thấy chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Lần trước lúc nàng được sư phó trợ giúp trốn ra Băng Tâm Cốc vốn cũng không có kích động như thế, khi đó nàng chỉ một lòng muốn rời khỏi Bắc Vực, vĩnh viễn không bị người của Vấn Tình Tông tìm được. Nhưng hiện tại, lại có một nam nhân mang nàng chạy trốn, cảm giác này giống như là nàng cùng sư huynh Dương Khai bỏ trốn với nhau.

Lúc này nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ dù có dốc hết nước của năm hồ bốn biển cũng không rửa sạch, căng thẳng trong lòng, trái tim Tử Vũ nhảy loạn.

- Người nào lén lén lút lút! Bỗng nhiên từ đâu đó truyền đến một tiếng kêu khẽ, ngay sau đó bên kia lóe lên một quầng sáng, rồi kiếm ý từ trên trời giáng xuống, trực tiếp phủ chụp nàng và Dương Khai trong đó.

Tử Vũ biến sắc, ý thức được hẳn là vừa rồi tâm tình mình xao động, dẫn tới bị người phát hiện tung tích, trong lúc nhất thời trong lòng nàng vô cùng áy náy.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên nàng cảm giác một lực lượng nhu hòa từ bên cạnh đẩy ra, trực tiếp đẩy nàng ra ngoài phạm vi bao phủ của kiếm ý kia, ngay sau đó, Dương Khai cũng xuất kiếm như mây trên trời, va chạm kịch liệt cùng người đến.

"Đinh đinh keng keng" liên tiếp vang lên tiếng kiếm va chạm, người đến khẽ "ồ" một tiếng, dường như rất kinh ngạc, ngay sau đó nhẹ nhàng lui về sau, cũng không có ra đòn sát thủ.

Mà Dương Khai thì nhân cơ hội thở dốc, sắc mặt có hơi trắng bệch, thân thể chấn động, ép vỡ kiếm ý băng hàn bao phủ thân mình.

Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, may mắn người tới là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu không đúng là hắn không chống đỡ nổi. Trong khoảng thời gian này hắn cũng từng chiến không ít lần với cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm quý báu, cho nên lần này mặc dù bị thất thế, nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

- Vũ nhi! Người đến nhíu chân mày, nhìn Tử Vũ hô nhỏ: - Tại sao ngươi lại ở đây!

Dương Khai nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng. Người này nếu xưng hô Tử Vũ như vậy, thì nói rõ bà là một vị trưởng bối của Tử Vũ, hơn nữa hẳn là rất yêu thích Tử Vũ, nếu không sẽ không dùng cách xưng hô vô cùng thân thiết như thế. Nếu yêu thích Tử Vũ, hẳn là không đến mức làm khó nàng.

Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới có thời gian quan sát người vừa tới. Đó là một nữ nhân ăn mặc như thiếu phụ, vóc người xinh xắn lanh lợi, cầm trong tay Anh Hoa Song Kiếm, gương mặt xinh đẹp, một thân quần áo bó sát vóc người, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, dường như bởi vì thân hình thon nhỏ, cho nên dung mạo của bà thoạt nhìn cũng không khác nhiều như một thiếu nữ.

Nhưng bất kỳ một võ giả nào tu luyện đến Đế Tôn Cảnh, cũng không thể nhìn bề ngoài mà suy đoán số tuổi, người thiếu phụ này tối thiểu cũng có mấy ngàn tuổi rồi.

- Thất sư thúc! Tử Vũ nhìn thiếu phụ kia, cúi đầu khẽ kêu một tiếng, trên mặt đầy ý khẩn cầu.

- Không ngờ ngươi có thể trốn ra khỏi cấm địa, là hắn cứu ngươi ư? Thiếu phụ được Tử Vũ kêu là thất sư thúc này như có điều suy nghĩ liếc nhìn Dương Khai một cái, đôi mắt đẹp đánh giá trên dưới, dường như là muốn xem thấu trong nội tâm Dương Khai.

Trong đôi mắt đẹp trong suốt không tỳ vết của bà, không nhiễm một hạt bụi, đối mặt với đôi mắt đó, Dương Khai có cảm giác những gì âm u tà ác ẩn giấu trong lòng mình tựa hồ đều tan rã hầu như không còn, điều này làm cho trong lòng hắn chấn động mạnh, ý thức được thiếu phụ này hẳn là tu luyện công pháp bí thuật huyền diệu gì.

- Đúng! Đây là Dương Khai sư huynh! Tử Vũ vội vàng gật đầu, giới thiệu: - Dương sư huynh, đây là thất sư thúc Trường Tôn Oánh, đối rất tốt với ta!



Nàng cố ý cộng thêm một câu cuối cùng, hiển nhiên là sợ Dương Khai xung đột với vị thất sư thúc này.

- Thì ra là Trường Tôn tiền bối, Dương Khai ra mắt tiền bối!

Dương Khai vội vàng ôm quyền thi lễ.

Trường Tôn Oánh hừ một tiếng, nói: - Trách không được ngươi một mực không đồng ý cửa hôn sự này, thì ra sớm đã có ý trung nhân!

Trường Tôn Oánh nghĩ rất đơn giản, nếu không phải Dương Khai cùng Tử Vũ tình đầu ý hợp, thì tên nam nhân này như thế nào mạo hiểm chạy tới xâm nhập Băng Tâm Cốc cứu Tử Vũ như vậy? Nam nhân nguyện ý vì thiếu nữ làm như thế, duy nhất chỉ có một giải thích: chính là yêu đối phương. Chỉ có hai chữ tình yêu, mới đủ để cho nam nhân vì một nữ nhân bỏ ra nhiều như vậy.

Tử Vũ đỏ mặt lên, khoát tay nói: - Thất sư thúc hiểu lầm rồi! Dương sư huynh là do tổ sư phái tới!

Thân mình mềm mại của Trường Tôn Oánh bỗng nhiên chấn động mạnh, bất quá rất nhanh thì bình tĩnh lại, thở dài: - Không cần gạt ta, sư phó đã không có tin tức ba ngàn năm nay... các ngươi đi thôi, coi như ta không có nhìn thấy các ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play