Man Quái gào thét thảm thiết khiến mấy người Dương Khai đều biến sắc, quay đầu lại rối rít phóng ra thần niệm dò xét.
Đợi thấy rõ trạng huống của hắn, mọi người đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Giờ khắc này, Man Quái không biết vì sao, hai tay đặt trên cánh cửa đá Dị Vực Thiên Kim kia, dường như bị hút dính vào, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không giãy thoát ra được. Nếu chỉ như vậy cũng thôi đi, cố tình cánh cửa đá kia lại cắn nuốt tinh hoa khí huyết của hắn, tốc độ còn nhanh quá mức tưởng tượng, mắt thường có thể thấy được, khí huyết lực đỏ sẫm bị cánh cửa đá kia cắn nuốt hầu như không còn, vốn cánh cửa đá không bắt mắt chút nào chỉ trong thời gian ngắn biến thành đỏ bừng như máu, tản ra một khí tức khiến người ta buồn nôn.
- Đại sư cứu ta! Man Quái cạn kiệt sức lực rống lớn, vô cùng hoảng loạn. Nếu hắn sớm biết cánh cửa đá này quỷ dị như vậy, khẳng định sẽ không tùy tiện chạm vào, nhưng chuyện đã đến nước này, nói cái gì đều muộn rồi.
Lúc này chỉ mới qua thời gian mấy hô hấp, hắn đã cảm giác suy yếu một nửa, nếu qua một lúc nữa chẳng phải là sẽ bị hút thành thịt khô hay sao?
Mấy người Dương Khai đồng loạt nhìn vào Tang Đức, muốn biết lão định giải quyết thế nào?
Tang Đức vội vàng nói: - An tâm một chút chớ nóng vội, lão phu lập tức tới ngay!
Trong lúc nói chuyện, quả nhiên lão chạy thẳng tới chỗ Man Quái. Chốc lát, bên kia truyền đến hàng loạt dao động lực lượng kịch liệt, dường như Tang Đức đang cố gắng nghĩ cách cứu viện Man Quái, nhưng tình huống cụ thể như thế nào cũng không ai có thể thấy rõ, bởi vì bị Tang Đức khuấy động như vậy, thần niệm của mấy người Dương Khai thả ra dò xét đều bị quấy nhiễu.
Không lâu sau, tiếng kêu la của Man Quái từ từ biến mất.
Tang Đức sắc mặt âm trầm từ bên kia từ từ quay trở về, đi tới trước mặt mọi người, lão lộ vẻ mặt đau khổ nói: - Man huynh hắn... bất hạnh đi rồi!
Xà Nương Tử, Thẩm Phi hơi biến sắc, ánh mắt âm trầm nhìn Tang Đức, Dương Khai cũng sắc mặt trầm như nước.
Man Quái thực lực cường đại bao nhiêu, bọn họ đều biết đại khái, nhưng một người như thế lại chỉ trong thời gian ngắn liền chết đi. Có thể thấy khẳng định là trúng phải cấm chế hay bẫy rập gì đó. Nếu đổi lại là Xà Nương Tử hay Thẩm Phi, chỉ sợ cũng không tốt gì hơn.
- Thật đáng hận! Trên Trấn Long Thạch kia lại có giấu Phệ Linh Đại Trận, lão phu nhất thời không quan sát không thể phát hiện, khiến Man huynh gặp phải tai bay vạ gió. Thật là đáng buồn, đáng hận! Tang Đức than thở một hồi, giọng điệu trầm thấp, dường như bởi vì tao ngộ của Man Quái mà cảm thấy đau lòng.
Lão dừng một chút, giương mắt nói: - Hy vọng tao ngộ của Man huynh không có tạo ra bóng ma gì trong lòng các vị!
Mấy người đều hờ hững im lặng.
Man Quái tao ngộ chuyện này, cũng không biết là Tang Đức thật sự xem xét không chu đáo, không thể phát hiện Phệ Linh Đại Trận kia, hay là lão vốn đã biết trước mà cố ý không nói... để Man Quái đi chịu chết. Không quản ra sao, mọi người đều đã tới chỗ này, hơn nữa chết chỉ là người ngoài, tự nhiên không có khả năng ở chỗ này rút lui có trật tự.
Chỉ là sau chuyện này, bất luận người nào cũng không dám sơ suất: ở ngay hang ổ của đế trận sư này, bất kỳ chỗ nào đều có thể là trí mạng.
- Nếu các vị không có ý kiến, thì cứ tiếp tục đi cùng lão phu thôi!
Tang Đức quét mắt nhìn mọi người một vòng.
Dương Khai thản nhiên nói: - Đại sư, ngài chuẩn bị năm người, giờ này thiếu một người, kế tiếp không thành vấn đề chứ?
Tang Đức nói: - Không có vấn đề gì lớn! Lão phu tìm tới Man Quái, chủ yếu là muốn hắn đẩy ra Trấn Long Thạch kia, không phải hắn đã hoàn thành nhiệm vụ sao? Còn lại vốn cũng không cần hắn ra sức lực gì!
- Thì ra là thế!
Dương Khai toét miệng cười: - Vậy thì tốt, đại sư tiếp tục dẫn đường đi!
Tang Đức gật gật đầu, quả nhiên đi đằng trước dẫn đường.
Còn lại ba người liếc nhìn nhau, rồi đều bước chậm đi theo. Bất quá qua câu hỏi của Dương Khai vừa rồi như vậy, ba người gần như có thể xác định, chuyện trên Trấn Long Thạch kia có ẩn giấu Phệ Linh Đại Trận, khẳng định là Tang Đức có biết, lão cũng biết sau khi Man Quái đẩy ra cửa đá kia sẽ gặp phải cái gì. Chỉ là cố ý không nói ra mà thôi! Nói cách khác, sau khi đẩy ra Trấn Long Thạch, Man Quái đã không còn giá trị lợi dụng, sống hay chết cũng không sao cả.
Lão già này lúc bình thường thoạt nhìn cả người vô hại, thật ra cũng là một bụng ý nghĩ xấu, hai người Xà Nương Tử, Thẩm Phi đều không khỏi không phòng bị lão.
Một đường đi tới, không có gặp mảy may trở ngại.
Động phủ này đúng là một cường giả lưu lại, bên trong không gian rộng rãi, hai bên vách động được khảm kỳ thạch phát sáng, toả ra ánh sáng mờ mờ, làm cho cả động phủ đều có vẻ mờ ảo.
Sau nửa canh giờ, ước chừng mọi người di sâu vào trong lòng đất hơn một ngàn trượng, lúc này mới đi tới một cái động đá to lớn.
Động đá này trên vách đá bốn phía treo ngược nhũ thạch, tiếng nước nhỏ giọt liên tiếp thanh thúy, nước bắn ra tung tóe.
Mà vừa đi tới nơi này, ánh mắt của mọi người lập tức bị một vật đặt ở vị trí trung tâm hấp dẫn.
Đó rõ ràng là một bí bảo dạng chiếc thuyền hình thoi, dài đến hơn 7, 8 trượng, toàn thân đường cong sáng loáng, đạo đạo khí vận lưu chuyển trên đó, làm cho bí bảo này thoạt nhìn vô cùng bất phàm.
Sau khi đến chỗ này, Tang Đức lập tức sáng mắt lên, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bí bảo hình thoi, một khắc cũng không rời mắt.
Mấy người Dương Khai cũng đều nhìn với ánh mắt kinh dị. Tang Đức dẫn bọn họ tới nơi này để lấy một kiện công cụ có thể rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, điểm này bọn họ đều biết, thời khắc này nhìn thấy vật này, tự nhiên là có một chút liên tưởng.
- Đại sư, cái này chẳng lẽ chính là... Xà Nương Tử là người đầu tiên không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Thẩm Phi tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt tha thiết lại bán đứng hắn.
- Không sai!
Tang Đức ngưng trọng gật gật đầu: - Đây chính là Ích Hải Toa do lão quỷ luyện chế! Mặc dù không phải Đế Bảo, nhưng cũng chỉ kém là đế vận mà thôi! Có nó, lão phu liền có thể rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh!
Lão nói, trên mặt đầy vẻ kích động, tâm tình vô cùng phấn khởi.
Thẩm Phi cùng Xà Nương Tử cũng rất mừng rỡ, hồn nhiên không nghĩ tới chuyến này lại thành công dễ dàng như thế.
Dù sao lần này đi theo Tang Đức đến đây, trừ trước đó đi vào hòn đảo nhỏ cần năm người hợp lực phá trừ Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận ra, những thứ khác dường như cũng không có gặp khó khăn gì, duy chỉ có Man Quái tao ngộ bất hạnh, bọn họ cũng chỉ đi theo Tang Đức tới đây, là nhìn thấy công cụ đặc thù này... quả thực là dễ như trở bàn tay nào có gì khó khăn đâu!?.
- Đại sư, lúc rời đi cũng đừng quên công lao của chúng ta! Thẩm Phi vội vàng nhắc nhở một câu.
Tang Đức cười hà hà, nói: - Dĩ nhiên sẽ không quên! Lão dừng một chút, nói tiếp: - Lão phu trước đây giao cho các ngươi trận kỳ, đều còn trên tay chứ?
Mấy người tuy rằng không biết tại sao lão hỏi như vậy, nhưng đều lấy ra trận kỳ trước đó. Những trận kỳ này vốn là dùng để phá trừ Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, sau khi phá giải Tang Đức cũng không có lấy lại, mọi người liền tự mình thu cất.
- Rất tốt! Tang Đức mỉm cười: - Ở quanh Ích Hải Toa này còn có trận pháp cần phá giải, lão phu cần mượn lực lượng của các người!
Xà Nương Tử vội nói: - Đại sư cứ việc phân phó là được!
Chuyện đã đến nước này, tự nhiên là nàng tỏ ra rất hợp tác, sớm đã quên mất cái chết thảm của Man Quái.
- Tất cả đi theo ta! Tang Đức phất tay nói, rồi dẫn đầu bay đi tới chỗ Ích Hải Toa. Mấy người vội vàng bay theo, ai nấy đều vô cùng kích động, tâm tình nóng cháy.
Không đợi bay tới gần Ích Hải Toa, Tang Đức thân ở giữa không trung, bỗng nhiên bấm tay kết ấn, trong miệng khẽ thốt một chữ, ngay sau đó, với tốc độ cực nhanh bay tới phía trước.
Trong nháy mắt nghe lão thốt ra chữ kia, ba người Dương Khai liền biến sắc, cảm thấy không đúng, đợi khi nhìn thấy lão lại nhanh chóng bay đi, sao còn không biết lão già này có gian trá?
Ba người trong lúc kinh hãi, đang định đuổi theo, bỗng nhiên từ trên tay Thẩm Phi truyền ra một tiếng nổ vang.
Trận kỳ hắn cầm trên tay lại bỗng nhiên nổ tung, dao động lực lượng cuồng bạo bắn ra tung tóe, Thẩm Phi trực tiếp bị nổ loạng choạng lảo đảo, một thân nguyên lực hộ thể trong nháy mắt tiêu tan.
Còn không chờ hắn lấy lại tinh thần, lại truyền ra một tiếng tiếng nổ vang, lần này lại là trận kỳ trên tay Xà Nương Tử nổ tung.
Ngay sau đó là trên tay Dương Khai, ba bộ trận kỳ liên hoàn bùng nổ, uy lực vô cùng kinh khủng.
Nhưng mấy người Thẩm Phi đều không phải kẻ yếu, mặc dù nhất thời bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời tế ra bí bảo phòng ngự thúc giục nguyên lực bảo vệ thân mình, vô cùng nguy hiểm mới tránh khỏi ách vận tử vong tại chỗ.
Bỗng nhiên gặp phải đánh lén như vậy, còn là do tay Tang Đức, đương nhiên là Thẩm Phi, Xà Nương Tử vô cùng phẫn nộ, đợi sau khi chống đỡ được lực bùng nổ phản chấn kia liền định tìm Tang Đức tính sổ.
Thế nhưng bọn họ lại biến sắc: trong chớp nhoáng này bọn họ lại đều bủn rủn toàn thân, một chút khí lực đều không đề tụ được, từ giữa không trung rơi thật mạnh xuống, ngã trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
Dương Khai thoạt nhìn cũng không tốt hơn chút nào, rơi xuống bên cạnh hai người kia, không nhúc nhích.
- Có độc! Thẩm Phi sắc mặt khó coi đến cực điểm, làm sao không biết trận kỳ kia chẳng những bị Tang Đức cho vào cấm chế bùng nổ, mà vật liệu luyện chế cũng có vấn đề lớn. Chỉ sợ từ lúc lão giao trận kỳ cho đám người mình phá giải Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, lão đã mưu đồ chuyện này.
Tang Đức chậm rãi từ một góc đi tới, bước chân không nhanh không chậm, sắc mặt bình thản, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng nhìn ba người nằm trên đất, không tỏ ý thương tiếc chút nào.
- Đại sư, tại sao phải làm như vậy?
Xà Nương Tử muôn vàn lần không nghĩ ra, mình cũng không có biểu hiện ý đồ muốn đối phó với lão gì đâu? Hơn nữa Ích Hải Toa kia vừa thấy là biết không gian bên trong to lớn, tối thiểu cũng có thể chứa hơn 20 người... Mà vật Tang Đức còn chưa lấy vào tay, tại sao bỗng nhiên trở mặt?
Không có xung đột trên ích lợi, Tang Đức làm như vậy là vì cái gì?
Thẩm Phi cũng vô cùng đau đớn nhìn Tang Đức. Hắn sớm biết Tang Đức không thể tin, nhưng không nghĩ tới lão già này trở mặt nhanh như vậy. Hắn vốn tưởng rằng dù Tang Đức muốn trở mặt, cũng phải chờ đến lấy được Ích Hải Toa kia vào tay.
- Các vị đừng lấy làm lạ, lão phu cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Tang Đức từ tốn nói một câu, cũng không có ý muốn giải thích, ngược lại hai tay nhanh chóng bấm ấn quyết.
Kèm theo ấn quyết biến ảo, truyền ra một tràng tiếng vang kỳ dị, ba người quay đầu nhìn lại, lập tức đều da đầu tê dại.
Chỉ thấy trên đất không biết từ đâu xuất hiện nhiều lỗ thủng, thời khắc này máu tươi đỏ sẫm đang róc rách chảy ra bên ngoài, những máu tươi này theo văn lộ trận pháp trên mặt đất lan ra bốn phía, từ từ tụ thành một cái đồ án kỳ lạ.
Mùi tanh máu tươi này rất mới, hơn nữa khí tức chứa trong đó cũng làm cho mọi người có cảm giác quen thuộc.
- Máu của Man Quái! Thẩm Phi dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch kêu lên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT