Trên hải đảo, thân hình Diêu Xương Quân vừa động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy, khi xuất hiện lại đã đến trước mặt Dương Khai, lão bám theo như giòi đục xương, khó mà thoát khỏi được.

Lão hừ lạnh một tiếng, hời hợt đưa tay chộp tới Dương Khai, miệng đồng thời nói: - Sớm phối hợp với lão phu có lẽ ta sẽ không lấy mạng của ngươi!

Ngụ ý của lão, chính là hiện tại Dương Khai cầu xin tha thứ vẫn còn có thể cứu vãn được.

Lão từng bị Dương Khai đánh lén một lần, sớm đã ghi hận trong lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

- Khinh người quá đáng sẽ không có kết quả gì tốt đâu, đây là do ngươi ép ta đó! Dương Khai nghiến răng khẽ quát lên, đối mặt với một trảo của Diêu Xương Quân nhưng hắn lại không hề tránh né, hai tay kết một cái ấn quyết cực kỳ cổ quái.

Ấn quyết hình thành, loại cảm giác khiến Diêu Xương Quân kinh hồn táng đảm lập tức lại xuất hiện. Sắc mặt lão chợt biến, không dám có chút chần chờ, động tác trên tay đột nhiên tăng nhanh, định chế trụ bả vai Dương Khai.

Ngay lúc đó, vẻ mặt Dương Khai chợt bình tĩnh lại, ánh mắt phát lạnh, phát ra từng chữ một: - Thương Huyền Ấn, khai!

- Thương Huyền Ấn? Thứ quỷ gì vậy? Vẻ mặt Diêu Xương Quân mờ mịt, căn bản không hiểu Dương Khai đang nói gì, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của lão đại biến, cả người như bị sét đánh, con mắt trợn trừng, tựa như thấy ma giữa ban ngày vậy, rồi lão hú lên một tiếng quái dị, đồng thời cấp tốc lui về phía sau.



Ầm...

Một tiếng nổ vang truyền ra, bỗng nhiên một cỗ khí tức khó diễn tả được từ đan điền của Dương Khai tràn ngập ra, khí tức kia tràn đầy cảm giác âm u tà ác, tựa như mọi thứ hung ác nhất trên thế gian đều hội tụ về một chỗ vậy, khiến một kẻ mạnh như Xương Quân cũng không khỏi thất thần, sợ run cả người.

Khí tức đen như mực tràn ra, bao phủ toàn thân Dương Khai lại, khí tức này giống như có tính mạng riêng vậy, không ngừng lưu động trên người Dương Khai, hội tụ lại thành đường văn huyền diệu mà sâu xa trên người hắn.

Khí tức toàn thân Dương Khai liên tiếp được kéo lên.

Uy thế phát ra không gian xung quanh khiến thiên địa như đang run sợ, hoàn vũ sụp đổ, càn khôn điên đảo.

Ngắn ngủi một cái nháy mắt, Dương Khai đã không thấy bóng dáng. Phóng mắt nhìn tới, tại nơi đó chỉ còn lại một bóng người đen như mực, bóng đen kia như có thể thôn phệ vạn vật, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên thấu được chút nào, duy chỉ có đôi con ngươi đỏ thẫm, tràn đầy máu tanh giết chóc là hiển lộ ra ngoài.

- Ma... ma khí!

Hai hàm răng Diêu Xương Quân run rẩy va vào nhau cầm cập, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, nhìn trước mắt một màn này mà không thể tin nổi. Với kiến thức cùng kinh nghiệm từng trải của lão, liếc mắt một cái lão liền nhận ra thứ lượn lờ quanh người Dương Khai chính là ma khí, nhưng cũng không phải ma khí bình thường, mà chính là ma khí thượng cổ tinh khiết nhất!

- Làm sao có thể? Diêu Xương Quân quả thực không thể tin vào mắt của mình, không ngờ trong đời của lão lại có thể thấy được ma khí thượng cổ, hơn nữa nó lại còn xuất hiện trên người một võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Ma khí thượng cổ có đặc tính hủ thực cùng đồng hóa vô cùng, lấy tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh của lão, nếu bị ma khí thượng cổ bao phủ mà nói, tuyệt đối trong thời gian ngắn sẽ mất đi lý trí, trở thành ma vật.

Làm sao Dương Khai có thể giữ vững được thần trí chứ? Không ngờ lại chứa thứ ma khí kinh khủng như vậy trong cơ thể mình?

Nghĩ lại câu nói trước đó của Dương Khai, Diêu Xương Quân lập tức sáng tỏ, tiểu tử này không biết dùng phương pháp gì, lại có thể phong ấn ma khí trong cơ thể mình, thời điểm cần đối địch có thể giải khai phong ấn.

Nhưng bởi vậy mà muốn phong ấn ma khí lại lần nữa thì sẽ càng thêm khó khăn, hắn không sợ bản thân bị ma khí cắn nuốt thần trí, trở thành ma vật sao? Chẳng trách tiểu tử này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần chớ ép hắn, thì ra hắn thật sự có thực lực cùng lão đánh một trận. Mặc dù là dựa vào ngoại vật, nhưng đó cũng là cơ sở để hắn dám mạnh miệng.

Trong lòng Diêu Xương Quân ảo não muốn chết, nếu sớm biết đúng như hắn nói, lão tuyệt đối sẽ không ép bách quá đáng. Hiện tại tiểu tử trước mặt này đang bị ma khí quấn thân, không biết có còn lý trí hay không, ma khí cuồn cuộn kia tỏa ra uy áp khiến người ta kinh sợ, Diêu Xương Quân cũng không có ý nghĩ sẽ chiến một trận.

Lão cẩn thận đánh giá hai tròng mắt Dương Khai, thấy tuy rằng ánh mắt của hắn đỏ thẫm khát máu, nhưng dường như vẫn còn một tia lý trí đang chống cự, Diêu Xương Quân vội nói: - Tiểu huynh đệ chậm đã, để lão phu nói ra suy nghĩ của mình!

Dương Khai nghe vậy, hờ hững liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: - Ngươi nói cái gì ta cũng thấy thúi lắm!

Diêu Xương Quân nổi đóa!

Nếu lúc trước Dương Khai dám nói chuyện cùng lão như vậy, lão tuyệt đối sẽ đập cho một đập, nhưng hiện tại Dương Khai lại có tư cách nói lời này.

Trong lòng lão cảm thấy chua xót, khi ý thức được ngọn nguồn khiến lòng bất an trước đó, sắc mặt lão biến đổi không dứt.

- Dường như lực lượng mạnh hơn một chút... Dương Khai nắm hai tay lại, lặng lẽ cảm nhận trạng thái hiện tại, không mừng mà còn thấy lo, bởi vì lúc này hắn đã giải khai phong ấn Thương Thụ hai màu vàng bạc. Sau khi phóng ma khí thượng cổ Cự Ma trong cơ thể ra, hắn cảm thấy thực lực của mình so với lần ma hóa trước còn cường đại hơn nhiều.

Điều này cũng không phải là thực lực của hắn tăng lên, mà là do độ phù hợp giữa ma khí và thân thể tăng lên.

Lần trước hắn chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, sau khi ma hóa đã đại chiến một trận với tam đại Đế Tôn nhất tầng cảnh, kết quả an toàn trốn thoát, lần này ma hóa so với lần trước lại càng sâu hơn.

Điều này khiến cho Dương Khai hơi lo lắng, bởi vì thực lực sau khi ma hóa tăng lên càng lớn, thì phong ấn sau đó sẽ càng khó hơn, một khi không thể hoàn toàn phong ấn, thì hắn thật sự sẽ trở thành ma vật, mất đi thần trí, vạn kiếp bất phục.



Diêu Xương Quân không biết Dương Khai đang lo lắng điều này, chỉ nghe hắn nói lực lượng mạnh hơn còn tưởng rằng tiểu tử này đang dồn sức để ra tay, lập tức cả giận nói: - Tiểu tử, oan gia nên giải không nên kết, ta và ngươi hai người đều bị xui xẻo đưa vào đây, cần gì phải đánh đánh đấm đấm chứ, tìm đường thoát ra có phải tốt hơn không? Huống chi, tình trạng của ngươi bây giờ tuy rằng cường đại, nhưng nếu muốn giết lão phu cũng không nhất định làm được, lão phu cũng không phải là đất bùn dễ nhào nặn đâu.

Dương Khai nhìn lão lạnh lùng nói: - Nếu ngươi thật sự là Đế Tôn tam tầng cảnh, quả thật bổn thiếu giết không được, nhưng thần hồn của ngươi lại đang bị thương, trở thành tàn phế, vậy mà cũng dám ở trước mặt ta dương oai sao?

- Tàn... tàn phế? Diêu Xương Quân tức muốn lòi mắt, thẹn quá hóa giận, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với lão như vậy.

Dương Khai nói: - Bổn thiếu không có nhiều thời gian, trong vòng ba chiêu lấy mạng chó của ngươi vậy!

- Ngông cuồng! Lão phu muốn xem thử, ngươi làm như thế nào để lấy mạng ta trong vòng ba chiêu!

Diêu Xương Quân tức giận phát run, cảm thấy mình thật sự bị coi thường, trong lòng liền trào lên một cỗ ngạo khí, thầm nảy sinh tâm tư ác độc, nhất định phải khiến cho tiểu tử này đẹp mắt, cho hắn biết chó già cũng còn mấy cái răng.

Lão vừa nghĩ xong, bỗng nhiên Dương Khai ở đối diện chợt trở nên ngưng trọng, thốt ra từng chữ: - Hắc Đồng Luyện Ngục, Ám Hắc Vô Giới!

Dứt lời, cả thiên địa lập tức trở nên đen như mực, không còn thấy chút ánh sáng nào, mặc cho Diêu Xương Quân vận chuyển thị lực như thế nào, cũng không thấy được mảy may. Cứ như thể bỗng nhiên mắt lão bị mù vậy, chẳng những mắt bị mù, mà ngay cả cảm giác bén nhạy của Đế Tôn tam tầng cảnh vào giờ phút này cũng bị áp chế đến cực hạn.

Bản thân không có khả năng vô duyên vô cớ bị mù mắt, thiên địa cũng không có khả năng tự nhiên lại trở nên đen kịt, giải thích duy nhất chính là Dương Khai thi triển ra thủ đoạn nghịch thiên gì đó.

Lại nghĩ tới con mắt bên phải của Dương Khai cũng đen như mực, Diêu Xương Quân liền la lên thất thanh: - Đồng thuật!

Lời vừa ra khỏi miệng, toàn thân lão đã đổ đầy mồ hôi, bởi vì lão phát hiện âm thanh của mình cũng không truyền ra được chút nào. Dường như lão đã bị tước hết tất cả giác quan của mình rồi vậy: không thể nói, không thể nhìn, khiến người ta phát sinh một nỗi sợ hãi như thể đang tiến vào vực sâu Luyện Ngục, vĩnh viễn không có điểm cuối vậy.

Cảm nhận được trên đỉnh đầu dường như có thứ gì đó, Diêu Xương Quân kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cả người đột cứng ngắc.

Trên bầu trời vô biên đen như mực kia hiện ra một con mắt thật to vắt ngang trên không trung, không chút cảm tình nào, lạnh lùng nhìn lão chăm chú.

Con mắt kia, tựa như là thiên nhãn, đồng tử kia, tựa như là một hành tinh vậy, dưới cặp mắt vĩ đại đó, Diêu Xương Quân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé hèn mọn, chỉ trong chốc lát tâm ý của lão trở nên nguội lạnh, cảm thấy mình khổ tu vô số năm qua không có chút ý nghĩa nào, kết quả chẳng phải là cũng chỉ còn lại một đống xương khô thôi sao?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, khí thế toàn thân Diêu Xương Quân liền trở nên uể oải, một loại tử khí khó diễn tả được lượn lờ quanh người lão.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một luồng ánh sáng từ trên con mắt kia chợt bắn nhanh đến, luồng ánh sáng không ngờ chính là một thanh trường đao.

Đế Bảo, Trảm Hồn Đao!

Trảm Hồn Đao sau khi được Dương Khai luyện hóa đã có thể tùy ý sử dụng, tuy nói với tu vi của Dương Khai lúc bình thường không thể thi triển ra toàn bộ uy lực Trảm Hồn Đao được, nhưng giờ phút này Dương Khai đang ở trạng thái ma hóa, tu vi không kém Đế Tôn tam tầng cảnh chút nào, nên uy lực một kích Trảm Hồn Đao này lớn dọa người.

Huống chi, vì để giết chết Diêu Xương Quân trong thời gian ngắn, Dương Khai còn vận dụng đến cả bí thuật Phá Thiên Nhất Kích.

Phá Thiên Nhất Kích là bí thuật thần hồn, do hắn cùng Thiên Diễn học được trong thế giới Thần Du Kính. Bình thường lúc không có chuyện gì làm có thể dùng thần hồn ôn dưỡng tế luyện Trảm Hồn Đao, một khi đối địch, một kích của Trảm Hồn Đao có thể bạo phát ra lực lượng cực mạnh.

Tuy nhiên, cũng chỉ vẻn vẹn giới hạn trong kích thứ nhất.

Đế Bảo phối hợp với bí thuật, cho dù Diêu Xương Quân đang ở trạng thái hoàn hảo cũng không nhất định có thể tiếp được, huống chi thần hồn của lão còn đang bị thương chứ?

Một đao này hung hăng bổ vào trong thức hải Diêu Xương Quân, với khí thế không chết không ngừng, xé rách thức hải của hắn ra một lỗ lớn.



Thức hải Diêu Xương Quân vốn đã bị thương không nhẹ, giờ khắc này lại bị Dương Khai bổ trúng một kích, họa vô đơn chí, thức hải Đế Tôn tam tầng cảnh không ngờ mơ hồ có dấu hiệu muốn sụp đổ.

Đau đớn kịch liệt truyền ra, khiến cho Diêu Xương Quân từ trạng thái tuyệt vọng tỉnh lại, đau thấu tim gan thét lên một tiếng, một cây Ngũ Sắc Trường Mâu bỗng nhiên xuất hiện trên tay lão, trường mâu ánh sáng óng ánh, tỏa ra dao động năng lượng của Đế Bảo, uy năng khiếp người.

Diêu Xương Quân là Đế Tôn tam tầng cảnh, nên việc có một món Đế Bảo chẳng có gì lạ, nếu không có đó mới là chuyện kỳ lạ.

Lúc lão đau đớn kêu lên, liền điên cuồng rót đế nguyên vào bên trong Ngũ Sắc Trường Mâu. Trường mâu lập tức phát ra những tiềng ù ù, rồi bỗng nhiên tay lão khẽ rung lên biến mất không thấy.

Ngay sau đó, đồng tử đang vắt ngang thiên địa kia bị trường mâu xuyên qua, hắc ám đang che phủ thiên địa cũng lập tức vỡ nát.

Diêu Xương Quân ngoan cố chống cự, không ngờ lại bạo phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng, phá tan bí thuật hắc ám không giới, đây chính là bí thuật độc hữu của Cự Ma thượng cổ nhất tộc, không phải là thứ Dương Khai có thể tu luyện được, chỉ khi hắn ma hóa mới có thể thi triển ra.

Bầu trời đều bị Ngũ Sắc Trường Mâu xé rách thành một kẽ nứt, thật lâu sau vẫn không thể khép lại được.

- Tiểu tử, ngươi dám đả thương ta, lão phu muốn ngươi phải chết! Diêu Xương Quân lớn tiếng rống giận, nhưng thức hải sắp vỡ nát khiến toàn thân lão không ngừng run rẩy, da mặt co quắp, đế nguyên vô cùng bất ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play