Vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng Dương Khai nhất thời lạnh lẽo.

- Vậy đại nhân thủ hạ của ngươi… Dương Khai lại hỏi.

- Sau đó đã đến! Ban Thanh không kiên nhẫn nhíu nhíu mày,

- Bổn tọa thích một người hành động… Sau khi nói xong, hắn nghi ngờ quan sát Dương Khai,

- Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?

- Không có gì. Dương Khai hít sâu một hơi, từ từ nói:

- Tiểu tử chỉ là…nếu đắc tội!

Dứt lời, cả người hắn đã hóa thành một đạo quang lưu, thẳng hướng Ban Thanh phóng tới.

Dương Khai nghĩ rất kĩ, nếu thời khắc này Thiên Yêu Sơn đã bị phong tỏa, ngoại trừ Ban Thanh ở ngời, ba cường giả Đế Tôn Cảnh khác đều ở nơi khác tìm kiếm, mà thủ hạ của Ban Thanh lúc này chưa có chạy đến, như vậy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất đối phó hắn.

Chạy thoát, là không thực tế, không nói đến bản thân Ban Thanh am hiểu ẩn nấp ám sát thuật, thân pháp tinh diệu, Dương Khai có thể chạy thoát hay không. Mặc dù trốn thoát, Thiên Yêu Sơn mênh mông này, hắn có thể chạy trốn tới nơi nào? Một lần không xong, sẽ gặp phải những người khác, đến lúc đó bị người ta trước giáp sau kích, hoàn toàn không có hy vọng.

Không bằng thừa dịp Ban Thanh lẻ loi một mình cùng hắn đánh một trận, đánh không lại thì chạy thoát cũng không muộn, nếu là đánh thắng được…vậy cũng không cần chạy thoát.

- Ân? Ban Thanh nhướn mày, làm như không nghĩ tới Dương Khai lại lớn mật như thế, chẳng như to gan, hơn nữa còn có năng lực dưới uy áp của mình tự do hành động.



Lúc trước hắn không coi Dương Khai ra gì, đó là bởi vì giữa hau người có thực lực tương đối cách biệt, uy thế Đế Tôn Cảnh vừa ra, võ giả Đạo Nguyên Cảnh căn bản không thể động đậy.

Thời khắc này nam nhân trung niên ngã xuống đất là minh chứng tốt nhất.

Trong mắt Ban Thanh, tu vi thực lực của Dương Khai và trunh niên nam tử kia là ngang nhau, đều là trình độ Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ là thần hồn Dương Khai cường độ hơn một chút muốn ngưng lại thành một tia như vậy, nghiễm nhiên đã muốn tới bộ dáng Đế Tôn Cảnh.

Nhưng như vậy vẫn không có ý nghĩa quá lớn, không vượt qua ngưỡng cửa Đế Tôn Cảnh. Vĩnh viễn đều là thiên địa chi phân.

Hắn cảm thấy dưới uy áp của mình, Dương Khai chỉ sợ ngay cả động một ngón tay cũng không thể.

Nhưng là lúc Dương Khai thật sự hành động, lại là nhanh như gió mạnh, động nhược lôi đình, giống như căn bản không chịu ảnh hưởng uy áp của hắn.

Sự phát hiện này khiến Ban Thanh có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thẹn quá hóa giận.

Hừ lạnh một tiếng. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà là toàn lực phóng ra uy áp bản thân, toàn bộ hướng Dương Khai bao phủ.

- Ô… Đang ở nửa đường, Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình đột nhiên chợt ngừng, tại một sát kia, hắn cảm giác không gian bốn phía tựa hồ đều đọng lại, khiến hành động của hắn bị kềm chế cực lớn!

- Dũng khí cũng được, nhưng…thật quá nhu xuẩn!

Ban Thanh lạnh lùng nhìn Dương Khai. Trong mắt tràn đầy ý khinh thường.

- Đại nhân coi thường người khác như vậy…thật tốt sao? Dương Khai quát lớn, năng lượng thần hồn toàn bộ bộc phát ra, dấy lên một tầng lửa cháy hừng hực bên ngoài thân.

Ngọn lửa thiêu đốt kia, nhúc nhích, khiến cả người Dương Khai thoạt nhìn liền giống như một hỏa nhân, mà nhiệt độ bốn phía, cũng dường như tăng lên không ít, cây cối xanh mướt kia thậm chí chớp mắt một cái biến thành cây khô. Mặt đất trở nên khô cằn.

- Thần thức chi hỏa! Ban Thanh mi mắt đột nhiên co rút, kinh hãi lên tiếng.

Biến dị thần thức lực bất kể ở nơi nào cũng là cực kỳ khó khăn. Nhưng không thể phủ nhận nó có uy lực cực lớn, nhất là thần thức lực thuốc tính hỏa, từ trước đến nay mới nghe danh bá đạo và lực phá hoại mạnh.

Răng rắc…

Không gian bốn phía, vang lên một trận tiếng vang chằng chịt, đó là động tĩnh uy áp Đế Tôn Cảnh của Ban Thanh bị vỡ vụn.

Dương Khai thần thức chi hỏa vừa xuất, áp lực bản thân giảm đi. Đã hoa thành một đạo ánh lửa, bay tới trước mặt Ban Thanh, một tay nắm chắc thành quyền, quyền từ trên ngọn lửa, hung hăng nện xuống.

- Trách không được lớn lối như thế. Thì ra là có chút bản lĩnh.

Đối mặt với một kích kinh khủng này, Ban Thanh cũng không có lộ ra ý hoảng loạn, mà là nhàn nhạt bình luận một câu, lúc này dưới chân khẽ động, phiêu nhiên lui về sau.

Vừa lui, dường như vượt qua cách trở không gian, chờ đến lúc xuất hiện lại, dĩ nhiên đã ở vị trí cách Dương Khai hơn mười trượng.

Một quyền khí thế hung hăng kia, trong nháy mắt đập vào khoảng không.

- Ở tu vi cùng đẳng cấp, chỉ sợ trên đời này quả thật rất ít người có thể làm đối thủ của ngươi, nhưng… Ban Thành lạnh lùng cười,

- Bổn tọa là Đế Tôn Cảnh a, ngươi có phải chưa tỉnh ngủ hay không? Ân?

Một chữ cuối cùng kia hô lên, vốn là uy áp ngưng trọng, đột nhiên lại thêm mấy phần.

Ánh lửa trên người Dương Khai trong nháy mắt lấp lóe bất định, cả người giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, thân thể trầm xuống.

Dưới áp lực cực lớn, Dương Khai bạo rống lên một tiếng, cố nén đau đớn khắp thân thể, lại lần nữa lắc lư thân hình, cưỡng ép áp lực trói buộc kia, lại một lần nữa vọt tới trước mặt Ban Thanh.

- Tiểu tử ngươi muốn chết? Ban Thanh lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng, trong miệng quát khẽ.

Bởi vì Dương Khai bất kể áp lực bản thân như vậy, cưỡng ép dưới uy áp của hắn đột phá, thật ra có tổn thương rất lớn với bản thân, sơ ý một chút chính là kết quả câu diệt thần hồn.

Nhưng Dương Khai dường như không thèm quan tâm, cũng không lo lắng sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào, một bộ tư thế muốn lấy mạng đổi mạng!

Ban Thanh thật đúng là chưa từng gặp qua người như thế, muốn hình dung người như vậy, chỉ có bốn chữ thích hợp nhất kẻ bị truy nã!

- Nếu ngươi không tự nhìn rõ thực tế, vậy bổn tọa để cho ngươi nhìn rõ ràng! Ban Thanh giận dữ, đưa tay hướng phía trước đẩy đi, lực lượng hùng hồn từ trong lòng bàn tay bính phát ra, cuốn lên một cỗ năng lượng triều dâng, đem Dương Khai nuốt sống.

Đặng đặng đặng…



Thân hình Dương Khai lùi mạng, trong miệng không ngừng truyền đến tiếng rên thống khổ vô cùng đè nén, ánh lửa trên người cũng đột nhiên mờ đi không ít.

Một kích này, Dương Khai hiển nhiên đã bị thương!

Cảnh giới Đế Tôn, vừa ra tay liền không giống bình thường.

Nhưng, có Ôn Thần Liên yên bụng, Dương Khai cũng không có bao nhiêu lo lắng, nếu là người khác bị thương như thế, chỉ sợ sớm đã bắt đầu muốn rút lui, chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi trị thương quan trọng hơn.

Nhưng Dương Khai không cần, chỉ cần thần hồn của hắn không bị vỡ nát, không bị hủy diệt, trong thời gian lặng đọng, Ôn Thần Liên có thể chữa trị như lúc ban đầu.

Hắn có vốn liếng điên cuồng.

Thân hình lảo đảo, sắc mặt ảm nhiên, thân hình Dương Khai còn chưa có đứng vững, Ban Thanh bỗng nhiên biến mất tại chỗ không thấy.

Ngay sau đó, thanh âm của hắn ở bên cạnh Dương Khai vang lên, ngữ khí lạnh nhạt:

- Hiện tại…ngươi đã hiểu chưa?

Không thể không nói, Ban Thanh quả thật rất am hiểu ẩn nặc ám sát, chiêu thức ấy hắn hành động không có dấu hiệu nào, quả thực làm người ta khó lòng phòng bị, từ lúc hắn biến mất không thấy đến lúc xuất thủ lần nữa. Thời gian không có chút nào gián cách.

Trên tay hắn, vẫn là chủy thủ từ năng lượng thần hồn ngưng tụ ra kia, một kích này của hắn, đâm thẳng vào giữa ngực Dương Khai.

Giống hệt với thủ đoạn vừa rồi hắn đối phó với nam tử trung niên kia.

Nhưng là giờ khắc này, khóe miệng Dương Khai lại quỷ dị cong lên, lộ ra một vòng cung vi diệu.

Chớp mắt tiếp theo. Ánh sáng mày tím chợt hiện ra, một tầng quầng sáng không khỏi hiện lên bên ngoài thân thể Dương Khai, tạo thành màn hào quang, đem bao phủ bên trong.

Đinh…

Tiếng thanh thúy truyền ra.

Ban Thanh đánh vào Tử Dương Huyền Quang Tráo, bí bảo phòng hộ thần hồn cấp Đạo Nguyên hạ phẩm kia biến thành quầng sáng nhưng lại không đỡ được một kích kinh khủng này, từ điểm tiếp xúc vỡ ra, chớp mắt một cái, liền biến thành nhiều điểm ánh huỳnh quang. Biến mất không thấy.

Ban Thanh chỉ thuận tay một chiêu, liền phá đi phòng hộ Tử Dương Huyền Quang Tráo!

Bí bảo thần hồn này cũng vì vậy mà tổn hao linh tính rất nhiều, muốn vận dụng lần nữa, Dương Khai phải dùng lực lượng thần hồn không ngừng nhiệt dưỡng tu bổ nó mới được.

Nhưng như vậy đã đủ rồi…

- Thử quỷ gì? Ban Thanh mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Hắn tuy rằng thân là một trong bốn đại phó thống lĩnh Thần Du Quốc, trong cuộc đời này chưa từng thấy qua loại đồ chơi bí bảo thần hồn này, cho nên sau khi hủy đi Tử Dương Huyền Quang Trảo của Dương Khai, phản ứng đầu tiên chính là cảm giác có chút không đúng.

Còn không chờ hắn muốn hiểu rõ, trong thiên địa này bỗng nhiên một trận vù vù.

Kèm theo tiếng vù vù vang lên. Ban Thanh không khỏi sinh ra một loại cảm giác thần hồn run sợ, lợi run sợ và hoảng loạn này đến từ chính bản năng của bản thân. Là tính bẩm sinh lúc đối mặt với nguy hiểm không thể ngăn cản mới có phản ứng.

Ban Thanh không khỏi trợn tròn mắt, hướng trên tay Dương Khai mà nhìn.

Hắn phát hiện trên tay Dương Khai không biết từ lúc nào, lại xuất hiện một thanh đao.

Một thanh đao nhìn như vô cùng bình thường, tạo hình không tính là trương dương, cũng không khoa trương, dường như tùy ý có thể nhìn thấy. Nhưng chính là chuôi đao này, khiến Ban Thanh có một loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng, từ trong thân đao truyền đến tiếng vù vù nhè nhẹ, phảng phất thúc giục hồn phù âm, khiến sau khi Ban Thanh nghe vào trong tai tâm tình liền vô cùng sợ hãi. Trên thân đao kia lưu chuyển vầng sáng, dường như cũng có thể cắn nuốt hồn phách của hắn, khiến hắn vĩnh viễn rơi xuống vực sâu.

Ban Thanh chợt cảm thấy không ổn, vội vàng thoát ra lui về sau.

Nhưng đã muộn.

Không gian bốn phía trong nháy mắt, đột nhiên đọng lại.

Lực lượng pháp tắc không gian!

Dương Khai tuy là linh thể thần hồn đi vào chỗ này, không có thân thể, không thể vận dụng bí bảo và bí thuật, nhưng là đối với lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc vô cùng chắc chắn, lại vẫn có thể dùng đến như cũ.

Chỉ có điều bí thuật Nguyệt Nhận, Trục Xuất như vậy nhưng không có cách nào sử dụng, bởi vì thi triển chút ít bí thuật này, cần nguyên lực và lực lượng thần hồn phụ trợ cho nhau, thiết một thứ cũng không được.



Điểm này, thời điểm lúc trước hắn và yêu thú chiến đấu, đã chứng minh qua.

Bởi vì chút ít bí thuật này không chỉ là sử dụng đối với pháp tắc chi lực, cũng cần lấy thân thể là cơ bản và căn nguyên lực lượng.

Lực lượng pháp tắc tăng thân, ngay cả bản thân Ban Thanh là cường giả Đế Tôn Cảnh, động tác cũng thoáng khựng lại.

Mà đang ở một sát này, Dương Khai đã nhếch miệng cười gằn, giơ đao bổ xuống.

- Không biết đại nhân ngươi có phát hiện hay khong, ngươi đặc biệt thích đánh bất ngờ từ phía bên phải đối thủ, đồng thời công kích vị trí trung tâm….đây là thói quen tự nhiên đi, hay là đại nhân ngươi muốn chương hiển thực lực cường đại của bản thân đây?

Lời nói của Dương Khai vang lên bên tai Ban Thanh, tràn đầy ý vị trêu chọc.

Nhưng Ban Thanh nào có tâm tư đi để ý những lời này? Từ lúc chuôi đao kia bổ xuống, hắn như nghe được tử vong gọi về, mỗi một cỗ khí tức nghênh diện đánh tới khiến hắn kinh hồn táng đảm.

- Huyền Long Phong! Ban Thanh chợt quát một tiếng, thần hồn lực trong cơ thể đột nhiên thúc đẩy, ngay sau đó, phía trước mặt hắn xuất hiện một tầng quầng sáng phòng hộ dày đặc.

Điều này hiển nhiên là một chiêu bí thuật thần hồn, hơn nữa uy năng không tầm thường.

Trong thế giới võ giả Thần Dung Kính, bởi vì không có bí nảo, không có thân thể, cho nên bọn họ muốn tăng thực lực, chỉ có thể tăng thần hồn bản thân, bắt tay vào tu luyện bí thuật thần hồn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, trên đời này, các võ giả nắm giữ bí thuật thần hồn dĩ nhiên trình độ xuất thần nhập hóa, căn bản không phải võ giả Tinh Giới có thể so sánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play