Sự việc này xôn xao khắp hải ngoại thời ấy, khiến các đại tông môn mất hết thể diện. Trọng bảo của mười mấy gia tộc, tông phái bị trộm mất, làm dấy lên cơn thịnh nộ của bọn họ.

Họ tề tựu binh lực khắp nơi về một chỗ, cả những trưởng lão bế quan suốt năm cũng nhất tề hành động, nhằm truy tìm hành tung của tên tặc tử đó, lấy lại những bảo vật bị đánh cắp.

Quả là trời không phụ lòng người, trải qua mấy tháng ròng thăm dò, cuối cùng họ cũng tìm được một chút manh mối. Từ những manh mối này, họ biết được, tên đạo chích đã ăn cắp trọng bảo của mười mấy đại tông môn chính là kẻ từng bị họ xua đuổi ba mươi năm trước.

Không rõ người này đã gặp được kỳ ngộ gì mà chỉ trong vòng ba mươi năm ngắn ngủi, đã tu luyện đến cảnh giới khó ai với tới được.

Đến lúc này, các đại tông phái mới biết tại sao lại có người muốn trộm trọng bảo của họ. Thì ra vì người này luôn ghi nhớ mối hận bị họ xua đuổi năm xưa, nên muốn dạy cho đám tông môn xem thường kẻ khác này một bài học mà thôi.

Cao thủ của mấy tông môn này tìm đến hắn đòi lại vật bị đánh cắp thì bị cự tuyệt, qua một hai lời bất đồng, hai bên đã bắt đầu một cuộc chiến quyết tử trên biển.

Người này dựa vào sức một mình hắn đối chọi với vòng vây liên hợp của các cao thủ của mười mấy đại tông phái, trong trận chiến đó, có đến mấy hòn đảo lẻ ngoài khơi bị đánh tan nát, những cao thủ của các đại tông môn cũng thương vong trầm trọng, còn về phần tên đạo chích đó sống chết thế nào thì chẳng ai hay biết.

Bởi vì sau khi trở về, những người đã tham gia trận chiến đó không hề hé lấy một lời về việc này.

Có người nói hắn đã bị giết chết rồi, cũng có người nó hắn mang trọng thương bỏ trốn, chẳng ai hay biết chân tướng sự việc ra sao.

Thời gian dần trôi qua, những người tham gia vào cuộc chiến đó đều qua đời, chuyện này mới dần dần lắng xuống, nhưng những thứ bị cướp vì vẫn mãi chưa được tìm về.

Vốn dĩ Dương Khai cũng chỉ xem đó là chuyện hư cấu do tiền nhân bịa đặt, dù gì thì thời nay có rất nhiều cái gọi là truyền thuyết hầu hết được vẽ nên bởi những người kiếm ăn bằng nghề thuyết thư. Trong số những truyền thuyết đó, nếu có ba chuyện là sự thật thì đã quá tuyệt rồi. Kể cả ba câu chuyện này có được vô vàn người truyền miệng thì cũng dần mất đi nguyên vị, và được thêm mắm thêm muối vào.

Tuy nhiên, ngày hôm nay được chứng kiến tất cả, Dương Khai mới biết đó không phải chỉ là một câu chuyện, mà là một sự việc đã từng xảy ra.

Ấn giám chưởng môn của Thái Nhất Môn ắt hẳn được vận hành bằng tâm pháp độc môn của Thái Nhất Môn, mới có thể trở thành một món bí bảo sát phạt. Giờ đây, nó đang nằm ở tầng trên cùng của cái sườn đá này, cùng lớp bụi phủ bên trên.

Vô thượng công pháp của Cổ Vân Đảo, chấn tông bí bảo của Tu La Môn, Thiên Nhụy Huyết Hải Đường của Lạc Hoa Giáo...

Có cái nào không vô giá, có cái nào không có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với những tông phái đó?

Cho dù những thứ bày trên sườn đá này không có bao nhiêu giá trị, nhưng nếu đã có mặt ở đây, thì chúng chắc chắn đều là bảo bối vô cùng quý giá đối với những tông phái kia!

Thì ra năm xưa, người đó trộm bao nhiêu đều mang đến cất giữ ở đây!

Dương Khai vui mừng khấp khởi, hắn có thể tưởng tượng được, nếu những vật này tái xuất thì sẽ khiến những thế lực hải ngoại kia chấn động đến mức nào!

- Ồ, giá trị của mấy món bí bảo này vẫn còn mơ hồ lắm, thiếu chủ có cần lấy vài món mang đi phòng thân không?

Địa Ma đột nhiên lên tiếng.

Bí bảo ở đây không nhiều, chỉ có ba món mà thôi, ngoại trừ Thái Nhất Ấn Giám phải cần đến tâm pháp tương ứng mới vận hành được, hai món còn lại Dương Khai thích thì cũng sẽ lấy luôn, những bí bảo này thuộc Thiên Cấp là tối thiểu, Dương Khai dĩ nhiên cũng động lòng rồi.

Nhưng ngộ nhỡ lộ ra sơ hở gì ở bên ngoài, khiến kẻ có dụng tâm để mắt đến thì chỉ tổ rước phiền phức vào người, vậy nên Dương Khai cũng có phần do dự.

Không để ý đến câu hỏi của Địa Ma, Dương Khai trả lại đồ vật trong tay về chỗ cũ, rồi lần từng bước vào bên trong.

Đi được một lát, thì từ phía trước bỗng xộc đến một luồng năng lượng thiên địa vừa đậm đà vừa tinh thuần, nó tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ đến rung động lòng người.

Dương Khai khẽ giật mình, bước chân bất giác tăng tốc.

Hắn rẽ sang một khúc cua rồi đặt chân vào một nơi trông có vẻ như là phòng ở - nơi bắt nguồn của hào quang ngũ sắc kia.

Ngẩng lên nhìn, Dương Khai chỉ thấy một đóa hoa sen lớn bằng chậu nước đang lơ lửng giữa không trung, bên cạnh đó còn có một thứ nhìn tưởng như nước bao trùm lấy đóa hoa sen ngũ sắc này.

Nhìn thì giống nước nhưng thực chất thì không phải, ngược lại nó còn đem đến cảm giác xao động khó tả cho Dương Khai, thần hồn của hắn như chênh vênh bất ổn lạ thường.

- Ôn Thần Liên! Địa Ma thốt lên,

- Nó chính là Ôn Thần Liên! Ôi trời ơi, không ngờ nơi này lại có Ôn Thần Liên, và còn là Ôn Thần Liên ngũ sắc nữa!

- Bảo bối à?

Dương Khai liếm mép, giọng điệu hưng phấn.

- Đâu chỉ đơn giản là bảo bối, nó là chí bảo đó thiếu chủ à.

Địa Ma kích động đến độ chữ này vấp chữ kia,

- Nó là Ôn Thần Liên, cực phẩm mà võ giả toàn thiên hạ này khao khát có được. Bất luận công lực hay tu vi của ngài bao nhiêu, thì nó vẫn cực kỳ hữu hiệu đối với ngài. Khốn thật, tại sao năm đó lão phu lại không tìm được nó chứ?

Dương Khai cười ha hả: -

- Nghe ngươi nói, hình như ngươi không thể thu phục được thứ đồ chơi này?

Địa Ma rùng mình ớn lạnh:

- Thiếu chủ đừng đùa, bây giờ lão nô chỉ là một thần hồn, đừng nói thu phục nó, nếu bị nó chạm vào, không bị nó thu phục luôn mới lạ.

“Nói ta nghe xem thứ đồ chơi này rốt cuộc có ích lợi gì? Ngươi dù sao cũng là một lão ma đầu, đừng có sợ sệt như thế chứ.”

Địa Ma đuối lý, im lặng một lúc lâu, bụng nghĩ, ngài đúng là một tên ngu đần vô vị, không biết rõ độ quý hiếm và giá trị của thứ “đồ chơi” này nên mới thản nhiên như vậy, nếu ngài mà biết công hiệu to lớn của nó, bảo đảm cũng sẽ thất kinh như lão phu đây thôi.

Khốn kiếp, tại sao lão phu lại không được may mắn như vậy? Còn thiếu chủ thì cứ như số đỏ phủ đầu, mới mấy ngày trước vừa luyện hóa thiên đạo năng lượng ra phi thiên chi lực, bây giờ lại gặp được Ôn Thần Liên, tại sao số hắn lại đỏ đến mức liên tiếp gặp đại vận như vậy?

Ngưỡng mộ, đố kỵ và căm tức trào dâng trong tim lão, Địa Ma cố kìm nén một lúc lâu rồi mới từ từ bình tĩnh lại, giọng điệu cân nhắc:

- Ôn Thần Liên, đúng như tên gọi, nó là thiên tài địa bảo dùng để ôn dưỡng thần thức, thiếu chủ biết “thần thức” chứ? Tuy bây giờ ngài chỉ là Khí Động cảnh, không thể tu luyện thần thức, nhưng nếu có nó tồn tại trong tâm thức của ngài, thì cảm giác của ngài sẽ được bắt nguồn từ thần thức. Đến khi đạt đến Thần Du cảnh, thần thức càng mạnh thì lợi ích sẽ càng rõ ràng. Nếu hai người có công lực tương đương giao chiến, thì người có thần thức mạnh hơn ắt sẽ chiếm thế thượng phong.

Dương Khai nhíu chặt mày, sốt ruột cắt ngang: -

- Nói vào trọng điểm đi!

Lão già này coi hắn là đứa trẻ lên ba chắc? Thần thức thì Dương Khai chưa thể tu luyện được, nhưng làm gì có chuyện không biết.

- Dạ.

Địa Ma sầu não, tiếp tục nói:

- Việc tu luyện thần thức rất gian khổ, khó khăn hơn gấp vạn lần so với việc nâng cao sức mạnh cơ bắp. Song có một số thiên tài địa bảo có thể nâng cao sức mạnh của thần thức, và Ôn Thần Liên chính là thánh phẩm chí tôn trong số những thiên tài địa bảo loại này. Nó không bao giờ tan biến, vĩnh viễn không bị luyện hóa, nếu thu phục nó, thì nó sẽ tồn tại trong thần thức của võ giả, không cần ra sức quản lý nó vì nó tự biết chăm sóc thần thức của chủ thể, khiến thần thức dần dần trở nên mạnh hơn, chặt chẽ hơn.

- Không thể luyện hóa, cũng không tan biến?

- Đúng vậy, vì trên đời này không có ai sở hữu thần thức đủ khả năng luyện hóa Ôn Thần Liên, kể cả những người cao cường nhất!

Ngữ khí của Địa Ma rất nghiêm nghị, nặng nề,

- Nó là một loại thiên tài địa bảo vô cùng đặc biệt, luận về giá trị, Ôn Thần Liên quý giá hơn hẳn con Phệ Thiên Trùng mà thiếu chủ luyện hóa mấy ngày trước. Bởi lý do nó sẽ đồng hành cùng thiếu chủ cả cuộc đời, kể từ giờ khắc thu phục nó cho đến khi sinh mệnh của ngài đi đến hồi kết, nó sẽ luôn luôn tẩm bổ cho ngài không ngừng nghỉ, và ngài cũng không cần phải hao tâm gì cả, chỉ cần ngồi một chỗ hưởng thụ là được.

- Đồ tốt đây, ta muốn đấy!

Dương Khai sáng lóe hai mắt, lập tức xông thẳng về phía trước.

- Khoan đã!

Địa Ma kêu lên,

- Thiếu chủ chớ quá lỗ mãng.

Địa Ma bị một phen hú vía, lúc nãy trông Dương Khai không có vẻ hờ hững, nào ngờ chớp mắt đã trở nên vô cùng hưng phấn, khiến lão suýt nữa thì trở tay không kịp.

- Sao vậy?

Dương Khai tỏ vẻ không vui.

- Thiếu chủ, ngài thấy xung quanh Ôn Thần Liên này được bao bọc bởi một thứ trông như chất lỏng chứ? Ngài có biết nó là gì không?

Địa Ma đặt câu hỏi.

- Là cái gì vậy?

- Đó chính là “thức hải” - bể thần thức của cường nhân để lại sau khi chết! Nó có chứa sức mạnh thần thức của cường nhân này, nếu thiếu chủ mà manh động xông đến, với công lực Khí Động cảnh của thiếu chủ, e sẽ bị mất mạng ngay tức khắc!

- Thức hải?

Dương Khai ngạc nhiên,

- Người chết rồi mà thần thức vẫn còn tồn tại ư?

Thức hải vốn là thứ phiêu diêu vô hình, là một hình thức sức mạnh về mặt tinh thần, chủ thể chết đi cũng như ngọn đèn tắt lửa, thần thức dĩ nhiên sẽ không thể giữ lại được.

- Những người khác thì không thể, nhưng còn người sở hữu Ôn Thần Liên sau khi chết, thức hải vẫn tiếp tục tồn tại. Đây chính là điểm mạnh của Ôn Thần Liên.

Địa Ma giải thích,

- Phải rồi, nếu thiếu chủ thu phục nó thì sau này thần thức của thiếu chủ cũng sẽ như vậy.

Dương Khai bất giác trợn trừng hai mắt, cúi xuống nhìn thì quả thật bên dưới Ôn Thần Liên có một bộ xương khô, có lẽ bộ xương này chính là tên thần trộm hoành hành năm nào.

Hắn chết ngay tại đây, Ôn Thần Liên và thần thức của hắn vẫn còn tồn tại.

Khẽ nhướng mày, Dương Khai hỏi tiếp:

- Địa Ma, có phải ngươi đang cầm loại sức mạnh về phương diện tinh thần như thế này không?

Địa Ma cười ngượng ngập:

- Thiếu chủ nói rất phải. Nếu thiếu chủ không còn giao phó điều gì khác, lão nô xin phép nuốt thần thức của người này vậy.

- Cần bao nhiêu thời gian?

- Không rõ nữa, có thể phải cần một tháng.

Địa Ma đáp,

- Dẫu sao người này sinh thời cũng không hề yếu, lại có Ôn Thần Liên tương trợ, chắc thức hải cũng không phải thứ vừa.

- Một tháng, vậy thì để ta giúp ngươi hộ pháp! Dương Khai gật đầu.

- Không cần đâu, thiếu chủ nhìn sang bên kia đi, nơi này đâu chỉ có mình Ôn Thần Liên là bảo bối.

Dương Khai quay đầu nhìn sang, thì thấy một bên khác của đáy động có một nguồn năng lượng thuần khiết mờ ảo mà mắt trần nhìn thấy được – đang sôi sục, từ lúc vào đến đây, Dương Khai chỉ chú mục vào đóa hoa sen ngũ sắc, chứ chưa để ý đến chỗ khác.

- Đây là cái gì vậy?

- Năng lượng thiên địa tinh khiết, cũng có thể gọi là Địa Mạch! Thiếu chủ đúng là tốt số, ngài hấp thụ năng lượng thiên địa trong Địa Mạch này trước để tu luyện bản thân, đợi lão nô luyện hóa xong thức hải kia rồi ngài hãy thu phục Ôn Thần Liên.

- Đây chính là Địa Mạch?

Dương Khai kinh ngạc, tên thần trộm của ba trăm năm trước đúng là biết chọn nơi tu luyện, chẳng trách mới ba mươi năm mà đã tu luyện đến trình độ khiến các đại tông môn đều bó tay chịu trói.

Thì ra hắn không những có Ôn Thần Liên hỗ trợ mà còn có Địa Mạch này nữa.

- Chỉ là một đoạn Địa Mạch nhỏ thôi, hơn nữa cũng sắp cạn kiện rồi.

Địa Ma đáp.

- Được, ngươi cứ lo việc của ngươi đi, cứ mặc kệ ta.

Địa Ma mừng rỡ, vội vàng ôm theo Phá Hồn Chùy bay ra, bắt đầu công việc thôn tính lớp thức hải kia. Dương Khai thậm chí có thể nghe thấy từng âm thanh thỏa mãn phát ra từ lão, cứ như con quỷ đói lâu năm đang ôm chầm một mỹ nữ lõa lồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play