Nghe Dương Khai hỏi, phu nhân cười thảm thương:

- Ta đâu phải không muốn biết vì sao Miêu Hóa Thành đối xử với cô nhi quả phụ ta như vậy, hỏi đủ kiểu, mới biết được, căn nguyên của tất cả là vì một thứ đồ năm xưa lão gia và Miêu Hóa Thành hai người thu được.

- Đồ gì?

- Một cái mai rùa!

Phu nhân đáp:

- Năm đó khi lão gia và Miêu Hóa Thành du ngoạn ở gần Hải thành, lấy được một cái mai rùa kì lạ, trên mai rùa, có một bức bản đồ đảo, chuyện đã qua vài năm rồi, hai người lúc ấy đã thăm dò các hòn đảo xung quanh, không có cái nào tương xứng với cái bản đồ đảo trên mai rùa, bọn họ tưởng bản đồ đảo này không có thật, nhưng để cho cẩn thận, còn phân ra làm hai, mỗi người giữ một nửa.

Phu nhân thở gấp một hơi, tiếp tục kể:

- Sau này, lão gia đi Thông Châu, lập nghiệp ở đó, Miêu Hóa Thành định cư ở Hải Thành, những năm đó chắc vẫn đang nghiên cứu nửa mai rùa đó, cho đến gần đây, cuối cùng cũng có chút manh mối. Lại không muốn cùng hưởng với lão gia, cho nên mới mua chuộc giết người, sau đó truyền tin để ta chuyển đến Hải Thành. Ta cũng từng thấy qua nửa cái mai rùa của lão gia, đương nhiên biết giá trị của nó, cho nên chuyến đi này có mang theo bên người.

- Thiếu hiệp cậu vẫn nhớ cái đêm tên hộ vệ Trương Định làm phản chứ?

- Cũng là Miêu Hóa Thành chỉ điểm?

Dương Khai nheo mắt.

- Đúng!

Phu nhân khẽ gật đầu:

- Miêu Hóa Thành với lão gia dù sao cũng là chí giao hảo hữu, chắc là không muốn tự mình động thủ với chúng ta, cho nên mới phải sai Trương Định. Đêm đó nếu không phải có thiếu hiệp, ta với Hoàn Nhi Thúy Nhi e rằng sớm đã đi theo lão gia rồi.

- Đúng là một tên hảo hữu chí giao tốt!

Dương Khai cười châm chọc, chợt lại hồ nghi hỏi:

- Ba người chẳng qua là người bình thường, sau khi vào Miêu gia, Miêu Hóa Thành nếu muốn thứ gì từ các vị, thật sự quá dễ, tại sao lúc đầu còn phải đối tốt với các vị?

Phu nhân cười khổ:

- Ta lúc đầu cũng không hiểu, nhưng mà sau này cảm thấy, toàn bộ những chuyện này đều nhờ phúc của thiếu hiệp.

- Ta?

- Ừ.

Phu nhân gật gật đầu

- Ngày đó lúc Miêu Hóa Thành đến đón chúng ta, ta đã nói với hắn theo ý của thiếu hiệp, trên đường có vị cao nhân tương trợ, đã giết Trương Định, cho nên chúng ta mới có thể bình an vô sự. Miêu Hóa Thành là người cẩn thận, lúc đầu đối đãi với chúng ta không tệ, chính là sợ vị cao nhân không tồn tại kia liệu có còn ẩn nấp xung quanh hay không, cho nên mới không dám động thủ. Đợi đến lúc ta quyết định rời đi, hắn mới lộ rõ bộ mặt thật.

Dương Khai âm thầm gật đầu, điều này cũng hợp tình hợp lí.

- Sau đó thế nào?

- Sau này… ác mộng bắt đầu.

Phu nhân lại khóc rưng rức, nước mắt chảy ròng ròng, tiếp tục nói:

- Để giữ được tính mạng, ta giao ra nửa mảnh mai rùa kia, nhưng không ngờ Miêu Hóa Thành căn bản không muốn buông tha bọn ta.

Lúc bà kể, thân hình run rẩy, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

- Một đêm, Miêu Hóa Thành dẫn người đến lôi Hoàn Nhi đi, nói muốn để nó cùng con hắn thành hôn. Hoàn Nhi nhất chết không theo, Thúy Nhi cũng chạy đến giúp đỡ.

- Không ngờ Miêu Hóa Thành kia, tán tận lương tâm, thủ đoạn tàn nhẫn, để người ta đánh Thúy Nhi đang sống sờ sờ đến chết…

Người Dương Khai run lên.

Phu nhân khóc, tiếp tục nói:

- Ngày hôm sau, Miêu Hóa Thành đến nói cho ta biết, Hoàn Nhi không cam lòng chịu nhục, đã cắn lưỡi tự tử!

Dương Khai chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, một luồng ác khí dường như không chịu khống chế xông lên đỉnh đầu.

Tiểu nha hoàn quyến rũ xinh xắn đó bị đánh chết rồi, tiểu thư ngượng ngùng đỏ mặt kia cũng cắn lưỡi tự vẫn.

Hai tháng trước, mình còn đi cùng xe với bọn họ, nhưng hai tháng sau, không ngờ âm dương xa cách, thiên nhân vĩnh biệt.

- Miêu Hóa Thành còn muốn làm nhục ta!

Phu nhân nghẹn ngào, nói đứt quãng:

- Nhưng đã có vết xe đổ của Hoàn Nhi và Thúy Nhi trước đó, hắn không dám quá đáng quá. Sau khi nhốt ta mấy ngày, nhưng vẫn không thể đắc thủ. Cuối cùng thẹn quá hóa giận, bán ta vào Thiên Kim Mãi Túy lầu.

Không cần hỏi chi tiết, Dương Khai cũng biết đó là chỗ xuân lầu.

- Bọn họ đánh ta, ép ta phục tùng, ta không chịu, nên liền dùng kéo tự hủy hoại mặt mình, ha ha… bộ dạng này của ta, không người nam nhân nào có hứng thú được.

Phu nhân tự cười giễu thê thảm:

- Sau này, ta lại bị qua tay bán cho Vân Hà tông.

- Ta cũng nên chết rồi, lão gia đi rồi, Hoàn Nhi Thúy Nhi không còn nữa, ta còn giữ cái mạng này làm gì? Nhưng ta không thể chết, ta chết rồi, nỗi oan của mấy đứa sẽ không người nào biết. Cho nên ta phải sống, ta chỉ là phận nữ yếu ớt, nhưng ta phải giúp chúng giải oan, giúp chúng báo thù!

Lòng Dương Khai đang rỉ máu, thở một hơi dài, an ủi:

- Phu nhân, người là phu nhân đẹp nhất trên đời, cũng là người mẹ kiên cường nhất trên đời!

Có lúc, chết rất dễ, sống lại gian nan không gì sánh được.

- Thiếu hiệp, có thể cầu xin cậu giúp ta một lần nữa không?

Phu nhân ngẩng hai mắt đẫm lệ, tràn đầy kì vọng nhìn Dương Khai.

Trên đỉnh núi, tiếng gió gào thét, Dương Khai khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng.

- Sức của ta quá thấp!

Dương Khai thở dài.

Phu nhân vẻ mặt buồn bã.

- Nhưng… ta sẽ mạnh lên, có thể cần vài năm, có thể lâu hơn, Hải Thành Miêu gia, ta sẽ đến thăm hỏi.

Không phải vì thỉnh cầu của phu nhân, mà chỉ vì chút đồ ăn vặt ngày đó Thúy Nhi thi thoảng cho mình!

Phu nhân vẻ mặt sững sờ, bỗng lại vui mừng quá đỗi, quỳ phục người xuống đất, dập đầu nói:

- Đa tạ thiếu hiệp!

Thật lâu, bà mới chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói:

- Nói thiếu hiệp biết, việc này tuy là Miêu Hóa Thành một mình chỉ đạo, nhưng sau lưng lại có chỉ điểm của cao thủ Vân Hà tông.

- Hả?

Dương Khai nhướn mày.

- Con trai của Miêu Hóa Thành Miêu Lâm là đệ tử của Vân Hà tông, nhưng mà địa vị không cao lắm. Miêu Hóa Thành trăm phương nghìn kế muốn có được mai rùa hoàn chỉnh, chính là muốn hiến tặng cho Vân Hà tông, để cho con trai mình có được quyền thế trong Vân Hà tông.

Hơn nữa, sở dĩ Miêu Hóa Thành thất tín bội nghĩa, đối xử như vậy với Khương gia, cũng là do con hắn xui khiến, hắn muốn trở nên nổi bật ở tông Vân Hà, lại không có cửa đi, mai rùa là hy vọng của hắn.

- Vân Hà tông! Ta biết rồi.

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Thiếu hiệp!

Phu nhân khẽ mím môi, đầu cúi xuống, giọng run rẩy:

- Tuy ta biết cậu đại nhân đại nghĩa, nguyện ý thay Khương gia ta báo thù giải oan cũng là lòng tưởng nhớ Thúy Nhi. Nhưng Khương gia ta… không gì báo đáp.

- Không cần để ý.

- Thiếu hiệp xin hãy nghe ta nói hết.

Phu nhân kiên trì.

Dương Khai gật gật đầu.

- Kì thực, lão gia sau khi có được nửa cái mai rùa, những năm này cũng đang nghiên cứu, Miêu Hóa Thành có chút tâm đắc thì lão gia nhà ta cũng vậy, ông ấy từ nửa cái mai rùa của mình có được nửa tấm bản đồ, theo lão gia suy đoán, hai mảnh mai rùa hợp lại làm một, là bản đồ đường đi đến hòn đảo đó, mà tấm bản đồ lão gia có được, lại là đường đi trong đảo.

- Hả?

Dương Khai ngạc nhiên

- Bản đồ kia ở đâu?

- Ở… ở trên người của ta…

Phu nhân đáp, giọng nói có chút không được tự nhiên.

Dương Khai lập tức nghi ngờ, phu nhân một thân nữ nhi yếu ớt, làm sao có thể giữ được bản đồ quan trọng này? Miêu Hóa Thành chẳng lẽ không soát người sao.

Trầm mặc hồi lâu, phu nhân mới như hạ quyết tâm, mở miệng nói:

- Nghĩa cử của thiếu hiệp Khương gia ta không gì báo đáp, chỉ có thể lấy tấm bản đồ này để đền đáp!

Nói xong, đưa tay túm lấy quần của mình, tiếng xé xoạt một tiếng, lộ ra chiếc đùi mềm mại trắng như tuyết.

- Bản đồ… được ta thêu trên người của mình…

Phu nhân cúi đầu xuống, thân mình run rẩy không ngừng, hiển nhiên đưa ra quyết định như vậy bà cũng đã lấy hết dũng khí.

Dương Khai hơi có chút đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Mấy ngày nay cùng với sự nâng cao về tu luyện và thực lực, ảnh hưởng của Âm Dương Hợp Hoan Công ngày càng ảnh hưởng nhiều đến hắn, trong đầu thi thoảng hiện lên khuôn mặt Tô Nhan, nếu không có khả năng khống chế hơn người căn bản không thể kiên trì.

Bây giờ phu nhân lộ ra đến như vậy, thật sự làm Dương Khai có chút không chịu nổi.

- Phu nhân…

Dương Khai cau mày.

- Thiếu hiệp…

Mặt phu nhân cũng đỏ bừng

- Đây là tâm huyết cả đời lão gia ta không muốn nó bị chôn vùi, càng không muốn nó rơi vào tay kẻ thù. Coi như báo đáp, tặng cho thiếu hiệp, xin thiếu hiệp nhận lấy.

Dương Khai thở dài một tiếng, biết mình nếu lại cự tuyệt, bà nhất định trong lòng khó có thể bình an. Thở dài nói:

- Đắc tội.

Ngồi xổm người xuống định mắt nhìn lên đùi phu nhân, đó là một cảnh núi non trùng điệp, nghiễm nhiên chính là hình dạng của một hải đảo, trong đó có rất nhiều chỗ được ghi chú đặc biệt, cũng có một đường đi vào, kéo dài quanh co.

Tấm bản đồ này, hẳn là dùng cây kim dính thuốc màu thêu nên, chiếm cứ toàn bộ đùi phu nhân, từ đầu gối, đến giữa hai đùi, mặc dù không cách nào bày ra được bản đồ hoàn chỉnh, nhưng tuyệt đối là đã tương đối.

Dương Khai khó mà tưởng tượng, một người phụ nữ bình thường, sao có nghị lực lớn đến như vậy, trên người bị thêu một tấm bản đồ núi sông rộng lớn như vậy, trong đó, phải chịu biết bao nhiêu đau đớn, lại phải hao phí bao nhiêu thời gian?

Vẻ mặt của Dương Khai không hề bận tâm, ánh mắt cẩn thận quan sát tấm bản đồ kia, nhưng không hiện ra chút biểu cảm khác thường nào.

Phu nhân luôn khẽ run không thôi, nhắm hai mắt, nước mắt chảy không ngừng.

Khoảng một tuần trà, Dương Khai mới nhớ được hết thảy trong đầu, đưa tay sửa sang lại y phục bị xé rách của phu nhân.

- Thiếu hiệp, tất cả, làm phiền rồi.

Phu nhân nghiêng người ngồi dưới đất, giọng nói bình thản.

Nói ra lời này, dường như bà đã buông xuôi hết mọi gánh nặng trong lòng, từ trong giọng nói của bà, Dương Khai cảm nhận được niềm tin kiên quyết chịu chết.

Lòng bà đã chết, sống chỉ để tìm người minh oan, bây giờ nguyện vọng đã thành, tự nhiên không còn vướng bận.

Ngẩn người ra nhìn bà, Dương Khai hồi lâu không nói gì.

Một ngày sau, Dương Khai xuống núi, lưng đeo cái sọt thuốc phu nhân mang đến, bên trong đựng đầy Hắc Huyền quả, từng bước từng bước đi đến bờ biển, thần sắc lãnh đạm.

Trên đỉnh núi, phu nhân vẫn ngồi ở đó, nước mắt đã chảy cạn, bà nhìn biển rộng, không hề nhúc nhích.

Dương Khai không đưa bà đi, bởi vì bà sống, còn đau khổ hơn cái chết.

Bà chỉ cần một sự giải thoát.

Mấy canh giờ sau, Dương Khai đã đi tới bờ biển, lại đợi rất lâu, thuyền của Vân Hà tông mới lững thững đến.

Có không ít người cùng chờ với Dương Khai, thấy thuyền lớn đến, tất cả đều vang lên một tiếng reo hò.

Mạn thuyền, người của Vân Hà tông chặn đường lên thuyền, kiểm tra thu hoạch của mỗi người, những người hoàn thành nhiệm vụ ba cân, thì được cho lên thuyền, nếu không hoàn thành, giật lấy sọt thuốc, ném người xuống biển, làm đồ ăn cho yêu thú dưới biển.

Mấy chục người, chỉ có ba bốn người không hoàn thành nhiệm vụ, trong tiếng khẩn cầu thảm thiết bị ném xuống biển, thành thức ăn của yêu thú.

Dương Khai trà trộn trong đám người, cũng không ai nhìn ra manh mối gì, dù sao thì những người đi hái Hắc Huyền quả đều là người bình thường, đệ tử nào củaVân Hà tông lại để tâm đến một người bình thường chứ?

Sau nửa canh giờ, chiếc thuyền mới lại chuyển động, vòng đến bán đảo bên trái, thả những người bình thường này xuống, đưa vào trong trạch viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play