Sau khi nói xong, Địa Ma lại bắt đầu do dự:

- Chỉ có điều Âm Dương Yêu Sâm chỉ có thể một nam một nữ sử dụng, hai cô gái kia đều có quan hệ với Thiếu chủ, đến lúc này lựa chọn chỉ sợ sẽ có chút ít phiền toái.

- Hai cô?

Dương Khai một hồi kỳ quái, vừa rồi chợt nghe Địa Ma nói về “các nàng”, Dương Khai vốn cho là gã nói nhầm, bây giờ nghĩ lại, lập tức hiểu ra.

Địa Ma chỉ sợ là nghĩ mình cùng phát sinh quan hệ với tỷ muội Hồ gia, dù sao lúc ấy khi niêm phong gã, mình đang cùng Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi hai người leo lên bậc thang vô tận.

Sau khi niêm phong, Địa Ma căn bản không cảm giác được tình huống bên ngoài, tự nhiên không biết chuyện sau đó trong đại điện.

Nhưng cũng không muốn giải thích nhiều với gã, Dương Khai nói:

- Sau này nếu như ta ở một mình với nữ giới, bản thân ngươi phải niêm phong thần thức.

Hắn sợ nếu chẳng may sau này thân mật với Tô Nhan mà quên mất Địa Ma thì sẽ lúng túng.

Địa Ma nghe xong thì vội vàng kêu oan:

- Thiếu chủ yên tâm, lão nô tuy tà ác, nhưng sẽ không làm loại chuyện nhìn trộm.

- Nhớ là được rồi!

- Lão nô ghi nhớ trong lòng.

Trầm mặc một lát, Địa Ma nói:

- Thiếu chủ, nếu ngài không ngại, lão nô muốn xuống dưới vực sâu xem một chút.

- Hả? Phía dưới có gì?

Dương Khai không khỏi hào hứng, hắn cũng rất hiếu kỳ đối với Khốn Long Giản này, chỉ là thực lực hiện tại không ăn thua gì, căn bản không có biện pháp xuống dưới thăm dò.

- Lão nô cũng không biết phía dưới có thứ gì, nhưng lão có thể cảm nhận được hơi thở chí cương chí dương ở dưới đó, cái đó chính là khắc tinh của thần hồn lão nô. Trừ việc đó ra còn có một loại khí tà ma nồng đậm, hai loại hơi thở này căn bản là đối lập nhau, chẳng biết tại sao lại cùng lúc xuất hiện ở đây. Không dối gạt Thiếu chủ, lão nô muốn mượn khí tà ma ở dưới đó đổi khôi phục lực Thần hồn, đợi sau này sẽ giúp được cho Thiếu chủ một tay.

Dương Khai nhướn mày.

Địa Ma nói rằng có khí tà ma, Dương Khai có thể lý giải được. Khốn Long Giản vốn là do ma đầu cái thế một chiêu bổ ra, hơn nữa ma đầu kia cũng chết ở dưới Khốn Long Giản, để lại khí tà ma là điều hiển nhiên dễ hiểu.

Chỉ có điều Địa Ma muốn nhờ khí tà ma này để khôi phục Thần hồn của mình, Dương Khai có chút không nắm chắc. Hắn không biết Địa Ma sau khi trở nên hùng mạnh, bản thân có thể khống chế được gã hay không. Nếu chẳng may không khống chế được, đây chính là gậy ông đập lưng ông.

Nhưng ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai cảm thấy cũng không cần lo lắng nhiều lắm, thần thức của mình và Địa Ma dung hợp cùng một chỗ, sống chết của gã cũng chỉ dựa vào một ý niệm của mình.

Ngay trong lúc Địa Ma căng thẳng chờ đợi, Dương Khai gật đầu nói:

- Đi đi!

Rót một chút nguyên khí vào Phá Hồn Chùy, tạo điều kiện để Địa Ma dùng bí bảo này phóng ra.

- Đa tạ Thiếu chủ!

Địa Ma cảm động đến rơi nước mắt, bọc lấy Phá Hồn Chùy rồi hóa thành một đạo khắc ý bay về phía Khốn Long Giản.

Đợi Địa Ma đi khỏi, Dương Khai lại lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi nhỏ.

Người làm cái túi này là Lam Sơ Điệp, bên trong đựng hai hạt giống Lạp Xích Tử Tâm.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt nàng, chân mày Dương Khai không khỏi nhíu một cái.

Sư tỷ xinh đẹp này nếu không có tâm cơ như vậy, nhất định sẽ rất khiến người ta yêu mến.

Ban đầu gặp cô ấy chính là ở khu phố Hắc Phong, mình bỏ ra chút tiền mua hạt giống của cô ấy, sau lại gặp cô ấy ở trong Truyền Thừa Động Thiên, cũng có thể nói là một loại duyên phận.

Mọi người cùng nhau tìm kiếm, cùng nhau chiến đấu, vừa là đồng môn, lại cùng chung hoạn nạn. Có thể nói đây là ký ức khiến người ta khó có thể quên.

Nếu không phải phương pháp làm của nàng khiến lòng người giá lạnh, Dương Khai cũng sẽ không chào đón nàng. Cuối cùng nàng tập kích Nhiệp Vịnh, mặc dù có thể hiện thiện ý với Dương Khai, nhưng cũng đã khiến Dương Khai thấy được sự thật và sự tàn ác của nàng.

Những lúc hữu dụng, nàng mọi cách bao che, lúc trước Nhiếp Vịnh lại nhiều lần tìm Dương Khai gây phiền toái, nói lời khích bác, chế giễu, Lam Sơ Điệp cũng chưa từng nói giúp hắn một lời tốt đẹp, cũng là bởi vì tình huống lúc đó, tác dụng của Nhiếp Vịnh lớn hơn Dương Khai.

Nếu lúc đó Lam Sơ Điệp lấy thân phận sư tử răn dạy vài câu, Nhiếp Vịnh cũng sẽ không làm càn như vậy. Nhưng nàng không hề làm thế, mà vẫn luôn là Đỗ Ức Sương đứng về phía Dương Khai. Đợi cho Nhiếp Vịnh không còn tác dụng gì nữa, nàng lại xua đuổi như rác, thậm chí còn ra tay tập kích.

Dương Khai sẽ không chỉ trích nàng bất kỳ điều gì, bất cứ ai đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, người bên cạnh đều không có quyền can thiệp. Có lẽ nàng thực dụng, có lẽ nàng lạnh lùng, có lẽ nàng nịnh hót, thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng đó đều là lựa chọn của nàng, cá tính của nàng!

Biết rõ điều này, không quen thân với nàng là được.

Đổ hạt giống trong túi nhỏ ra, tùy tay ném túi nhỏ xuống Khốn Long Giản.

Trồng hai hạt giống này ở đâu đây? Dương Khai nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra nơi này đều là vách đá, không phải chỗ thích hợp để thảo dược sinh trưởng.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai đã có cách.

Ở trên gốc cây tùng phía trên động phủ mình có một mảnh đất xốp mềm cổ tùng bình thường có thể cắm rễ sinh trưởng ở đây, linh thảo như Xích Tử Tâm hẳn là có sức sống tự nhiên mạnh mẽ hơn mới đúng.

Hơn nữa loại linh thảo này là loại hấp thu linh khí của thiên địa để sinh trưởng, cũng không cần lo lắng chúng nó sẽ cướp đoạt dinh dưỡng của cổ tùng.

Quyết định xong, Dương Khai nhỏ một giọt Dương Dịch lên trên hạt giống Xích Tử Tâm, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, sau khi hạt giống như là hút thấy một giọt Tích Dương Dịch, lại không phát sinh biến hóa lớn như trước kia. Mãi đến khi Dương Khai nhỏ vào giọt thứ hai, nó mới trở nên trong suốt no đủ.

Đây tuyệt đối là hạt giống linh thảo thượng phẩm, nếu không thì sẽ không thể cần phải hấp thu hai giọt Dương Dịch! Cũng không biết Lam Sơ Điệp tìm thấy vật này ở chỗ nào, một ngàn lượng để mua thật sự không lỗ.

Sau khi gieo hai hạt giống xuống Dương Khai mới quay lại Động Phủ, khoanh chân ngồi ở cửa động, nhắm hai mắt lại, chậm rãi chuyển động Chân Dương Quyết, bắt đầu tu luyện lần đầu tiên sau khi tiến nhập Khí Động Cảnh.

Không có chút điềm báo nào, một thân nguyên khí đột nhiên đánh trống reo hò bạo động, quần áo đầu tóc Dương Khai bay múa bừa bãi, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn qua có chút dọa người.

Kèm theo bạo động của nguyên khí, trong Dương Khai cũng nổi lên từng đợt gợn sóng, đó là một loại giải phóng điên cuồng, ý niệm hiện lên trong đầu là tìm người chiến đấu khiến mình đổ máu hoặc làm người khác đổ máu.

Loại ý niệm trong đầu này trước kia chỉ xuất hiện ở thời điểm sử dụng Bất Khuất Chi Ngao. Nhưng hiện tại, chỉ vận chuyển Chân Dương Quyết đã xuất hiện.

Không phải vấn đề của Dương Khai, cũng không phải vấn đề của Chân Dương Quyết!

Mà là dấu hiệu của Khí Động Cảnh!

Đúng như những gì lúc trước Tô Nhan nói cho Dương Khai, Khí Động Cảnh, đối với từng người luyện võ mà nói đều là cảnh giới rất đặc biệt.

Người luyện võ từ Thối Thể cho đến nguyên khí sơ khai trong cơ thể, rồi đến Khai Nguyên Cảnh, lại đột phá tới Khí Động Cảnh. Lúc này, nguyên khí tích lũy trong cơ thể người luyện võ đã tương đối khổng lồ, là trình độ rất nhiều người luyện võ không thể hoàn toàn nắm trong tay.

Bởi vì không thể nắm trong tay, cho nên nguyên khí mới có thể bạo động. Bình thường lúc không vận công, không sử dụng nguyên khí thì không khác gì so với những người khác. Chỉ khi sử dụng nguyên khí thì sẽ giống cái dạng này của Dương Khai, khiến cho người ta có loại cảm giác rất cuồng bạo.

Kỳ thật đây là hiện tượng rất bình thường.

Vì sự tồn tại của hiện tượng này, nên người tu luyện Khí Động Cảnh chỉ có hai mục đích.

Một là liên tục tích lũy nguyên khí của mình để nâng cao cảnh giới, tăng cường thực lực, đây là mục tiêu sẽ không thay đổi từ đầu tới cuối.

Hai là trong quá trình tích lũy, có thể nắm trong tay sức mạnh của chính mình.

Năng lực của mỗi người không giống nhau, thời gian người luyện Khí Động Cảnh có thể hoàn toàn nắm trong tay nguyên khí ngắn hay dài không phải chuyện bình thường, một người luyện võ tu luyện tới Khí Động Cảnh tầng bảy, tám, mới có thể hoàn toàn nắm trong tay. Giống như Dương Khai lúc trước đụng phải Lam Sơ Điệp, thời điểm nàng sử dụng nguyên khí sẽ không xuất hiện bất cứ tình huống nguyên khí bạo động nào.

Mà Đỗ Ức Sương, Tả An và Nhiếp Vịnh lại không thể, Đỗ Ức Sương tuy đã là thực lực Khí Động tầng sáu, nhưng bắt đầu động thủ, tính tình ôn hòa cũng sẽ bị ảnh hưởng bới bạo động của nguyên khí, trở nên hiếu chiến.

Đặc thù của Khí Động Cảnh, chính là khiến người luyện võ ở giai đoạn này trở nên dễ dàng phát sinh xung đột với người khác, tính tình của mọi người cũng không được tốt, ai cũng sẽ không chịu thua, một khi ý kiến không giống nhau hoặc là không vừa mắt nhau thì liền đánh đập tàn nhẫn, chuyện cho đổ máu hay thương vong chỗ nào cũng có.

Đây là cảnh giới có tỷ lệ tử vong cao nhất của người luyện võ!

Đứng trước loại tình huống này, rất nhiều người luyện Khí Động Cảnh đã tìm cách khiến tâm tính yên ổn, hoặc là dùng đan dược, hoặc là đeo bí bảo Thanh Tâm Tĩnh Thần để ức chế kích động và cuồng bạo trong lòng.

Lúc này, tu luyện thuộc tính hàn và ưu thế công pháp của người luyện võ nổi bật ra, vì nguyên nhân vũ kỹ và công pháp, nguyên khí trong cơ thể bọn họ đều là lạnh như băng, lại càng dễ áp chế biến hóa của tâm tính, do đó có thể an toàn vượt qua giai đoạn này.

Dương Khai đoán chừng Tô Nhan lúc ở thời điểm Khí Động Cảnh, căn bản không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Cả người nàng đều đã đóng băng, nguyên khí sẽ cuồng bạo ở đâu chứ?

Toàn bộ Khí Động Cảnh, người luyện võ đều nâng cao chính mình đồng thời đấu tranh với nguyên khí trong cơ thể. Nếu thành công, thì sẽ nắm trong tay sức mạnh của chính mình, không bị nó ảnh hưởng tâm tính. Nếu thất bại, thì trầm mê trong sức mạnh và bay vọt trong khoái cảm, dần dần bị lạc mất bản tính.

Phần lớn tà và ma đều như vậy mà tới. Bọn họ bị lạc bên trong sức mạnh của chính mình, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi giết người đổ máu, từ đó rơi vào đạo tà ma.

Phía trên Khí Động Cảnh, bởi vì tâm tính của người luyện võ phân hóa hai cực, cho nên được xưng là Ly Hợp Cảnh!

Nhưng cảnh giới này có chút xa vời với Dương Khai bây giờ.

Dương Khai lúc này, sau khi vận hành Chân Dương Quyết, nguyên khí trong cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu của Khí Động Cảnh, nhưng tâm tính bị nguyên khí ảnh hưởng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.

Từ ngực truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, đó là hiệu quả của Hàn Băng Ngọc Tủy Tô Nhan tặng cho Dương Khai, Hàn Băng Ngọc Tủy này không những khiến tâm tính của Dương Khai bình phục lại mà còn khiến hắn không bị nguyên khí thao túng.

Thử rất lâu, Dương Khai cũng không phát hiện có cái gì không ổn, đạt được tâm niệm, cơ thể cũng không bị nguyên khí dễ dàng sai khiến, linh hoạt dị thường, cũng không xuất hiện tình huống không thể khống chế.

Hiện tượng này lại là hiện tượng lạ, chính mình hiện tại ở Khí Động Cảnh lại không có dấu hiện giống như những người luyện võ khác, kỳ thực bên trong lại khác nhau rất lớn.

Người khác phải cố gắng không chế để có được sức mạnh của chính mình, nhưng Dương Khai căn bản không cần, bởi vì nguyên khí từ đầu đến cuối đều nằm trong tay hắn, không có chút không an phận nào.

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai cảm thấy tất cả những chuyện này có liên quan đến việc mình đã thích ứng với Bất Khuất Chi Ngao. Ở thời điểm vận dụng Bất Khuất Chi Ngao, chính mình khát máu hưng phấn nhưng nội tâm lại rất bình tĩnh, biết mình đang làm cái gì, biết mình làm như nào, sẽ không bởi vì hưng phấn khát máu mà ảnh hưởng đến sức phán đoán.

Đây là chuyện tốt, người luyện Khí Động Cảnh cần trải qua hai nhiệm vụ, Dương Khai chẳng khác gì đã hoàn thành một, nhiệm vụ còn lại chỉ cần tích lũy thực lực là xong!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play