Thần niệm vừa tách thể liền bị nhiệt độ cực nóng thiêu đốt biến hình, tuy rằng vừa phóng vừa thu, với tốc độ nhanh như Dương Khai cũng có một chút thần niệm bị đốt cháy gần như không còn.
Điều này làm hắn không khỏi kêu rên một tiếng đau đớn, may mà thần thức của hắn vô cùng cường đại, lại có Ôn Thần Liên bổ dưỡng thần hồn, chút tổn thất này hắn cũng không coi vào đâu.
Khi dò xét trong chớp nhoáng, Dương Khai đã khóa được một vị trí, ánh mắt xuyên qua khoảng cách mấy ngàn trượng, nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy một chỗ mặt đất ở đó có sóng nhiệt đỏ rực kinh người phun ra ngoài. Sóng nhiệt kia như giao long xuất hải, xoay thẳng lên, dường như sắp đục một lỗ thủng ở màn che màu đỏ trên không trung. Nhưng tầng cấm chế của Lưu Viêm Sa Địa vốn không phải là sóng nhiệt có thể đối chọi, luồng sóng nhiệt kia chỉ vọt lên trời, dung nhập vào màn che màu đỏ, giống như đá chìm đáy biển, không thấy dấu vết.
Một luồng hỏa linh khí tinh thuần đến cực điểm toát ra từ nơi sóng nhiệt xuất hiện, sau khi quét qua vị trí của Dương Khai, lại tiếp tục khuếch tán ra bốn phía. Trong phút chốc, trong tầng thứ năm của Lưu Viêm Sa Địa đất đá bay mù trời, giống như tận thế sắp buông xuống.
Dương Khai kích động, đứng tại chỗ chờ đã lâu, một mực chờ tới khi động tĩnh bên kia bình thường trở lại, lúc này mới gắng gượng bước về phía đó.
Khoảng hai canh giờ sau, Dương Khai mới đến chỗ cách mấy ngàn trượng kia, chăm chú nhìn cái hố lớn trước mặt, sắc mặt biến hóa không rõ.
Đây là một cái hố rất lớn, đứng ở bên cạnh nhìn xuống, chỉ thấy được dòng dung nhan đỏ bừng chảy như nước, lúc này nhìn có vẻ vô cùng êm ả, hoàn toàn không kinh khủng khiếp người như lúc trước nó bộc phát. Từng luồng linh khí hỏa hệ tinh thuần lan tràn từ hố sâu phía dưới, dung nhập vào môi trường, từng chút một tăng mạnh uy lực tầng thứ năm.
Ngẫu nhiên có một ít đá vụn rơi vào trong hố sâu, khi tiến vào dung nham đều biến thành tro bụi, chỉ cần nhìn cũng biết nhiệt độ kinh khủng ở bên trong.
Cái hố này giống như miệng núi lửa, nhưng thật ra cũng không phải núi lửa, bởi vì nó là đất bằng phẳng xuất hiện một cái hố lớn, hoàn toàn không có dấu vết dung nham bùng phát tạo thành núi lửa.
Hơn nữa Dương Khai còn nhạy bén nhận ra, bốn phương phía dưới hố sâu thông suốt, dường như có vô số lối đi. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng động như hít thở từ phía dưới truyền đến, rất có quy luật.
Ý nghĩ xoay vòng, Dương Khai bỗng thốt ra một cái tên: - Địa Phế Hỏa Trì?
Sau khi nói xong, Dương Khai chợt sửng sốt, dường như không thể tin được.
Địa Phế Hỏa Trì là một loại hỏa mạch vô cùng hiếm thấy trong lòng đất, được nhóm luyện khí sư ưa thích nhất. Bởi vì lúc luyện khí, luyện khí sư hoàn toàn có thể mượn uy lực của hỏa mạch trong lòng đất để rèn luyện vật liệu, giúp họ bớt đi rất nhiều sức lực, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nhưng tông môn có được Địa Phế Hỏa Trì càng ngày càng ít. Thế lực mà Dương Khai tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không rõ ràng cơ mật trong những tông môn kia. Nhưng hắn dám khẳng định, khắp U Ám Tinh, tông môn có Địa Phế Hỏa Trì làm nơi chuyên môn luyện khí, tuyệt đối không vượt qua con số ba.
Một trong những tiêu chuẩn xác định đây là Địa Phế Hỏa Trì chính là tiếng hít thở như vậy, quy luật như phổi phình ra rồi co lại, vô cùng rõ ràng, nhờ đó Dương Khai nhanh chóng nhận ra.
Mà từ độ tinh thuần của linh khí hỏa hệ tràn ra từ trong Địa Phế Hỏa Trì, có thể thấy hỏa trì này là cực phẩm trong cực phẩm. Bất kỳ luyện khí sư nào ở đây, đều có thể phát huy năng lực của mình đến mức lớn nhất, có thể luyện chế được bí bảo mà bình thường không luyện chế được, có thể giúp tính năng của những bí bảo kia phát huy đến mức cao nhất.
Đủ loại ý nghĩ lướt qua, mặt Dương Khai lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Loại Địa Phế Hỏa Trì này, tuy hắn không mang đi được, nhưng là chỗ tốt nhất để hắn luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy. Hắn không ngờ rằng mình có thể đi được đến đây, vốn định tìm một chỗ gần để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, nhưng bây giờ hắn quyết định đi thấp xuống để xem một chút.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng nơi càng nguy hiểm, lợi ích thu được càng lớn, võ giả tu luyện, cho tới bây giờ cũng không thể e ngại nguy hiểm.
Nghĩ tới điểm này, vẻ mặt Dương Khai kiên nghị dứt khoát, không dám chậm trễ chút nào, thúc giục Ma diệm hộ thể đến mức cao nhất, đồng thời sử dụng một cái khiên màu tím, thúc giục uy năng của cái khiên, tạo thành một bão cát loại nhỏ bao quanh mình.
Vẫn chưa hết, Dương Khai lại vui lòng tiêu xài thánh nguyên, ngưng tụ ra mấy chục mặt Hạo Thiên Thuẫn bay lơ lửng quanh người hắn.
Làm xong, hắn mới hít sâu một hơi, nhảy xuống chỗ cửa động kia.
Đang ở giữa không trung, Dương Khai vô cùng chuyên chú, ánh mắt lướt qua bốn phía, lập tức thấy được một điểm dừng chân không tồi. Xoay người một cái trong không trung, hắn đã tới phía trên điểm dừng chân kia, đạp nhẹ hạ xuống, lại lần nữa tới điểm dừng chân khác.
Xèo xèo xèo...
Dung nham phía dưới rất không an ổn, thỉnh thoảng nổ một chút, dung nham bắn tung tóe khắp nơi, làm thủng vách động của hố sâu.
Dung nham trong này, so với dung nham trong cấm chế thượng cổ mà bọn Ngụy Cổ Xương sa vào, uy lực còn lớn hơn rất nhiều.
Dung nham bắn tới phía Dương Khai, Hạo Thiên Thuẫn vừa bị chạm vào đã biến mất, trong nháy mắt, mấy chục mặt Hạo Thiên Thuẫn bay xung quanh Dương Khai tiêu hao gần hết.
Bão cát bảo vệ Dương Khai cuồn cuộn quét bay dung nham sang một bên, chợt có lúc phong tỏa của bão cát bị đột phá, Ma diệm cũng đã ngăn trở, giúp Dương Khai không phải bận tâm. Hắn hết sức chuyên chú tìm điểm dừng chân thích hợp.
Hắn vừa tiếp tục xâm nhập, vừa bổ sung Hạo Thiên Thuẫn bị hư hại.
Khoảng 30 giây, trước mắt Dương Khai sáng ngời, người bắn nhanh về một phía, bắn thẳng vào trong một vách động.
Vừa tiến vào vách động, Dương Khai liền cảm thấy nhiệt độ giảm đi rất nhiều, dường như bị một lực lượng vô hình ngăn trở, điều này khiến cho hắn vô cùng tò mò.
Xoay người nhìn ra bên ngoài, Dương Khai ngẩn ngơ, lộ ra vẻ không thể tin.
Bởi vì ở đối diện vách động, hắn thấy được vô số vách động không khác gì nơi hắn đứng lúc này. Từng vách động ấy hiển nhiên không phải do thiên nhiên tạo thành, bởi vì chỗ miệng vách động, đều khắc một vài con số, sắp xếp theo thứ tự.
Những vách động này là do con người tạo ra.
Dương Khai trầm tư một lát, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng xoay người dò xét vách động của mình.
Vách động rất sâu, khoảng 30 trượng, bắt đầu là một lối đi thẳng tắp, qua 30 trượng, Dương Khai lập tức đứng ở trong một thạch thất rộng rãi.
Vách đá ở bốn phía có một ít đá dùng để chiếu sáng, tuy qua vô số năm, chúng vẫn tản ra ánh sáng êm dịu, giúp chỗ này không lộ vẻ mờ tối.
Mượn những ánh sáng này, Dương Khai vừa thu hồi tấm chắn và Ma diệm, vừa bắt đầu quan sát thạch thất.
Mặt đất thạch thất bằng phẳng. Trên mặt đất khắc một pháp trận lớn, dường như còn đang phát huy tác dụng, từng luồng lực lượng nóng bức từ bên ngoài được pháp trận chuyển vào, sau đó hội tụ ở trung tâm.
Mà ở vị trí trung tâm kia có một lô đỉnh lớn, ba chân hai quai, khắc hình rồng phượng, phong cách cổ xưa, hẳn là trên trăm năm. Dường như bởi vì quanh năm suốt tháng bị lực lượng nóng bức sưởi ấm, toàn thân nó đỏ ngầu, tản ra nhiệt độ cực nóng.
Dương Khai dò xét một hồi, phát hiện lô đỉnh này là Luyện khí lô cấp bậc Hư cấp hạ phẩm.
Lúc trước Dương Viêm dùng Luyện khí lô rèn luyện vật liệu, nhưng từ khi có Thạch Khổi làm trợ thủ cho nàng, nàng liền không sử dụng Luyện khí lô nữa, ngẫu nhiên luyện chế bí bảo đẳng cấp cao đến công đoạn tạo hình mới sử dụng một chút.
Quả nhiên là vậy, thấy được Luyện khí lô, Dương Khai lộ ra vẻ sáng tỏ.
Vừa rồi thấy nhiều vách động ở đối diện, trong lòng Dương Khai đã có phỏng đoán, hiện tại thấy tình huống bên trong thạch thất, tự nhiên là chứng thực ý nghĩ vừa rồi của hắn.
Địa Phế Hỏa Trì này, thật đúng là nơi nhóm luyện khí sư của đại tông môn kia dùng để luyện khí.
Điều này cũng khó trách, một bảo địa như vậy, luyện khí sư của tông môn tất nhiên phải lợi dụng cho tốt, từng vách động kia khẳng định đều mở ra để cho nhóm luyện khí sư dùng.
Mà pháp trận cổ xưa không biết tên tồn tại trong thạch thất, có thể hút khí nóng từ Địa Phế Hỏa Trì vào trong vách động, cung cấp cho luyện khí sư sử dụng.
Ra tay thật hào phóng! Dương Khai không nói nên lời, có thể bố trí được những thứ này ở Địa Phế Hỏa Trì, khẳng định không phải người bình thường có thể làm được, ít nhất cũng phải là cường giả Hư Vương Cảnh.
Nhưng điều làm hắn thấy tiếc hận là, Luyện khí lô Hư cấp hạ phẩm trước mặt đã bị hòa tan không ít, đã không phải là hình thái hoàn chỉnh, xem ra trải qua nhiều năm bị nung nóng như vậy, nó đã không thể chịu được nữa.
Pháp trận sở dĩ có thể vận chuyển suốt mấy vạn năm, khẳng định là vì Địa Phế Hỏa Trì cung cấp nguồn năng lượng không ngừng.
Nghĩ rõ điểm này, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng thấy được một thạch đôn lồi lên ở một góc. Tuy Dương Khai còn chưa hiểu rõ về trận pháp, nhưng chung sống với Dương Viêm đã lâu, ít nhiều cũng biết một số điều thông thường.
Đi ra phía trước, rót thánh nguyên vào trong thạch đôn, quả nhiên, kèm theo một tiếng ầm vang, pháp trận đang vận chuyển bỗng ngừng lại, khí nóng rực cuồn cuộn không ngừng cũng không rót vào trong nữa.
Dương Khai im lặng chờ đã lâu, cho đến khi Luyện khí lô hơi lạnh một chút mới đi tới dò xét.
Vừa thấy, hắn lại thất vọng cực độ.
Sau khi nhiệt độ giảm xuống, Luyện khí lô này vừa chạm liền bể, hơn nữa bên trong cũng không biết đang rèn thứ gì, lúc này đã biến thành một đống than, không hề có giá trị.
Điều này cũng khó trách, thiêu đốt trong thời gian dài như vậy, cho dù vật liệu trân quý thế nào, chỉ sợ cũng đã bị hỏng, đừng nói là vật liệu Luyện khí lô Hư cấp hạ phẩm rèn luyện, cấp bậc có thể cao đến đâu?
Nhưng đây chỉ là một gian thạch thất, phía ngoài còn có nhiều thạch thất hơn nữa.
Căn cứ vào nguyên tắc vào núi bảo vật không thể tay không mà về, Dương Khai bắt đầu dò xét từng thạch thất một.
Mất khoảng hai ngày, dò xét ít nhất 300 thạch thất, Dương Khai ngoại trừ tìm được một chút đồ chất đống ở ngoài nhà đá mà chưa được luyện hóa, lại không tìm được thứ có thể làm hắn kích động, những gì trong Luyện khí lô cũng đều bị hư hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT