Võ giả Chiến Thiên Minh kia quạt quạt cây quạt trên tay, bỗng nhiên một con rồng nhe răng trợn mắt, khí thế mười phần lập tức từ trong quạt vọt ra, kèm theo một tiếng long ngâm cao vút, trong nháy mắt nhảy vượt khoảng cách mấy chục trượng, đánh tới một võ giả sắc mặt đỏ hồng khác đang đứng ở một chỗ sơn cốc.
Võ giả kia cũng không biết là xuất thân thế lực nào, trước đó dường như đang lén lút làm chuyện gì. Vốn hắn nghĩ rằng mọi người đều đắm chìm trong cảm ngộ, chính là cơ hội tốt lén lút động tay chân hơn nữa tự cho là có chút hiểu biết đối với đạo trận pháp, liền nghĩ có phải hay không có thể bày bố một trận pháp ở phụ cận sơn cốc này, đợi đến khi Hồng Chúc Quả thành thục, tranh đoạt cũng có một phần bảo đảm.
Đâu ngờ rằng nơi này còn có người không có cảm ngộ, mà luôn cảnh giác bốn phía, hắn bên này vừa mới động tay, lập tức liền bị một võ giả Chiến Thiên Minh phát hiện.
Tiếng rống giận dữ làm thức tỉnh phần lớn võ giả, tại trước mắt bao người, võ giả kia định âm thầm làm chuyện xấu sắc mặt đỏ bừng, còn chưa kịp giải thích, con rồng to lớn kia đã tập kích tới trước mặt. Thân thể con rồng hoàn toàn là từ từng đạo phong nhận sắc bén hợp thành, mở ra miệng to, đằng đằng sát khí, như muốn cắn nuốt người kia.
Võ giả kia ngược lại cũng không phải người bình thường, không đủ bản lãnh thì hoàn toàn không có khả năng xông vào tầng thứ ba, hắn liền vung tay đánh ra một tia sáng đỏ ngầu, rót vào trong cái miệng to của con rồng kia, đồng thời thân hình nhẹ nhàng lướt ra phía sau mặt đầy vẻ kinh hãi.
"Ầm" một tiếng, tia sáng màu đỏ thẫm kia cũng không biết là công kích cái gì, không ngờ trực tiếp nổ tung ở trong bụng con rồng, bùng phát ra uy năng khó có thể tưởng tượng, hào quang đỏ bắn tung tóe ra hướng bốn phía, thân thể Phong Long giống như thực thể cũng phải một trận biến ảo mơ hồ, rồi vỡ tan.
- Còn dám trả đòn! Chiến Thiên Minh bên kia, Khúc Trường Phong đứng lên, cười gằn một tiếng, mở ra bàn tay to cách khoảng cách thật xa chộp tới hướng người kia.
Một lực lượng vô hình trói buộc quanh võ giả này, làm cho hắn không thể lui tiếp về phía sau.
Võ giả Chiến Thiên Minh sử dụng bí bảo Phong Long kia thấy thời cơ tới, liền cười hắc hắc, lần nữa vung lên cây quạt lớn trên tay, lại là một con rồng dữ tợn vọt ra, trong chớp mắt liền nhào tới trước mặt người bày trận kia, há miệng nuốt sống.
Truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết. Người bày trận kia tuy rằng cũng có thực lực Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng dưới liên thủ của Khúc Trường Phong cùng tên đồng môn, hắn lại không có lực phản kháng chút nào, chỉ vùng vẫy một lát liền bị vô số phong nhận trong cơ thể con rồng cắt thành mảnh vụn.
Mà Khúc Trường Phong cùng đồng môn bên cạnh hắn sau khi đánh chết một người, lập tức đưa mắt nhìn về phía chỗ sườn núi bên kia, ánh mắt lạnh lùng bất thiện.
Chỗ sườn núi, có ba võ giả Thánh Vương Cảnh đứng ở nơi đó sắc mặt vô cùng khó coi, một nam nhân trong đó xem ra hẳn là người cầm đầu đi tới trước một bước, quát lên:
- Khúc Trường Phong, ngươi làm gì vậy? Cho dù đệ tử Vệ Hỏa Minh ta có chỗ không đúng, cũng không tới phiên ngươi ra tay đánh chết, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn lên phân tranh giữa Chiến Thiên Minh cùng Vệ Hỏa Minh sao?
- Hắc hắc... Dẫn lên phân tranh ư? Khúc Trường Phong liên tục cười lạnh: - Bớt chụp mũ cái gì cho bản thiếu đi, ngươi còn không xứng! Ngược lại ngươi hỏi mọi người xem, tên sư đệ ngươi này ở chỗ này lén lén lút lút bày trận, những người khác có đáp ứng hay không!
Người nói chuyện kia quay đầu nhìn chung quanh, bất ngờ phát hiện võ giả ở các sườn núi đều trợn mắt nhìn về phía này, trên mặt đều là bộ dáng không thích hắn ở lại, trong lòng hắn trầm xuống, biết hành vi của đồng môn mình xem như đã phạm vào nhiều người tức giận.
Hồng Chúc Quả thành thục sắp tới, lại có người dám lén lén lút lút bố trí trận pháp, muốn lấy được trên nước, vậy làm sao có thể nhịn?
Cho nên cho dù Khúc Trường Phong danh tiếng không tốt, nhân phẩm không tốt, giờ khắc này mọi người cũng đều đứng về phía hắn. Hoặc là nói, mọi người đều đang duy trì ích lợi của bản thân mình.
Khúc Trường Phong quát khẽ một tiếng, tiếp sau đó ở các nơi sườn núi, lại đứng lên không ít võ giả, mơ hồ có bộ dáng muốn xông tới ra tay đối phó bọn họ.
Ba người Vệ Hỏa Minh biến sắc mặt, cũng không dám nói gì thêm, biết nơi này đã không có chỗ cho bọn họ dung thân, trong lòng thống hận Khúc Trường Phong ra tay tàn nhẫn, nhưng lại vô cùng thất vọng phiền muộn.
Vừa rồi tên đồng môn kia muốn đi ra ngoài bố trí trận pháp, là trải qua mọi người cùng nhau thương nghị đồng ý, bọn họ đều cảm thấy lúc này là cơ hội tốt bày trận, nhưng không nghĩ tới thoáng cái liền bị người khám phá, dẫn tới hiện tại lập trường bị động.
Nếu còn không đi, chỉ sợ thật sự sẽ bị người đuổi tận giết tuyệt.
Vừa nghĩ đến đây, gã đệ tử Vệ Hỏa Minh gật gật đầu nói: - Được, Khúc Trường Phong, ta nhớ kỹ ngươi, mối thù giết đồng môn ta, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả; còn có đám người các ngươi vẽ đường cho hươu chạy, giờ khắc này đãi ngộ của chúng ta, đợi lát nữa sợ rằng sẽ là tao ngộ của các ngươi... Hừ, hừ... hy vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt... Chúng ta đi!
Nói xong, hắn lại rất dứt khoát dẫn hai đồng môn của mình nhanh chóng chạy đi, cũng không quay đầu lại.
Thấy đối phương quyết đoán như thế, Khúc Trường Phong cũng có vẻ ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không có ngu xuẩn đến mức đuổi theo bắt người. Lúc này cũng không phải cơ hội tốt rời chỗ này. Vừa rồi hắn có thể cùng một sư đệ trong nháy mắt chém chết người của đối phương, cũng là ra tay bất ngờ mà thôi, bọn họ vẫn còn lại ba người, muốn toàn bộ đánh chết đích thực có chút không thực tế.
Đều là Thánh Vương tam tầng cảnh, cho dù thực lực giữa nhau có cách biệt, cũng không phải trái hồng mềm có thể tùy tiện bóp nát.
Khúc Trường Phong lộ vẻ mặt tức giận quét mắt nhìn bốn phía, ngạo nghễ nói: - Còn có ai dám ngầm động tay động chân, thì đừng trách Khúc mỗ không khách sáo. Trọng bảo sắp xuất thế, còn hy vọng mọi người có thể tuân giữ quy củ, đến lúc đó các phương dựa vào thực lực tranh đoạt... Nếu không đừng trách Khúc mỗ xuống tay độc ác vô tình.
Hắn vừa nói dứt lời, liền có người cao giọng hô: - Khúc thiếu, ta mới vừa nhìn thấy tên kia không biết len lén thả thứ gì ra ngoài, xem ra cũng là rắp tâm ý định xấu!
- Người nào! Khúc Trường Phong sắc mặt lạnh lùng, nhìn người nói chuyện.
- Người của Vạn Thú Sơn! Người lên tiếng kia ngược lại cũng không sợ chút nào, giơ tay chỉ năm võ giả thực lực không thấp trên một sườn núi.
Năm người kia sắc mặt liền biến đổi, đồng loạt nhìn người nói chuyện với ánh mắt vô cùng oán độc, nhưng người kia rõ ràng là có ý muốn lấy lòng Khúc Trường Phong, làm sao quan tâm bọn họ uy hiếp, ngược lại lớn tiếng nói: - Tuy rằng ta không thấy đó là vật gì, nhưng hẳn là một loại yêu thú am hiểu ẩn giấu hành tung... Hừ hừ... Người của Vạn Thú Sơn đều sở trường điều khiển yêu thú, điểm này mọi người cũng biết đó!
- Thì ra thế! Khúc Trường Phong gật gật đầu với vẻ mặt chuyện đương nhiên là thế, mắt nhìn năm đệ tử Vạn Thú Sơn kia, lạnh lùng nói: - Các ngươi còn có lời gì để nói không?
Một nam nhân cường tráng dáng vẻ cầm đầu chau mày, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên cười nói:
- Khúc thiếu, nói miệng không bằng chứng, chẳng lẽ chỉ bằng câu nói của người này, ngài tin là thật hay sao?
Hắn hiển nhiên đối với thủ đoạn của mình có lòng tin mười phần, cảm thấy không có khả năng bị người khám phá, cho nên căn bản không e ngại gì. Chỉ cần không có chứng cớ, Khúc Trường Phong còn có thể cưỡng ép đuổi người được sao?
Bất quá chuyện phát triển đến bây giờ, bất cứ người nào đều đã nhìn ra, Chiến Thiên Minh đây là trước thời hạn muốn tìm cớ đuổi người đi.
Không thể vô duyên vô cớ đuổi người giết người, tự nhiên là muốn tìm một cái cớ. Trước đó đệ tử Vệ Hỏa Minh kia bị giết là đáng đời, ai bảo hắn không có chuyện gì làm lại chạy đi bày trận, dẫn tới tánh mạng mình khó giữ, liên đới mấy đệ tử Vệ Hỏa Minh khác cũng bị hắn làm dính líu bị đuổi đi.
Hiện tại mấy đệ tử Vạn Thú Sơn này cũng không biết có thật sự động tay chân hay là bị vu oan giá họa, bất quá không có người nào đứng ra nói giúp bọn họ.
Giờ này tình huống này, người ở lại chỗ này tự nhiên là càng ít càng tốt, đại đa số người đều ôm thái độ chuyện không liên quan tới mình, để mặc cho Khúc Trường Phong phát uy... còn ước gì hắn đuổi chạy số người ra ngoài nhiều thêm nữa.
Một khi người ở lại chỗ này giảm bớt, đến lúc đó độ khó tranh đoạt Hồng Chúc Quả cũng sẽ nhỏ một chút.
Nghe nam nhân kia vừa nói như vậy, Khúc Trường Phong cau mày. Tuy rằng hắn rất muốn không quan tơi hêt thay đuổi người của Vạn Thú Sơn đi, nhưng nếu không có bằng chứng, cứ như vậy ra tay cũng không tiện.
- Chẳng lẽ Khúc thiếu cảm thấy Chiến Thiên Minh thế cường lực lớn, là có thể không xem thế lực khác vào đâu? Nếu quả thật như vậy, người của Hải mỗ không thể đáp ứng, Vạn Thú Sơn ta cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể khi dễ! Nam nhân kia nói xong, sắc mặt lạnh xuống, trong cơ thể lại bỗng nhiên toát ra một đám ong lớn cỡ nắm tay, toàn thân đen như mực. Đám ong kia giương cánh, bên tai không dứt vang lên tiếng "vù vù". Số lượng ong lớn chừng hơn 30 con, phần đuôi mỗi con đều lấp lóe một luồng hàn quang, không ngờ có thể thấy được rõ ràng kim chích dài mấy tấc, kim chích đen như mực kia vừa thấy liền biết là vật kịch độc, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Không chỉ như thế, mấy võ giả bên cạnh nam nhân họ Hải này, cũng đồng thời thả ra yêu thú của mình sử dụng.
Những con yêu thú kia con nào con nấy đều là giống loài hiếm lạ, mỗi con đều là yêu thú bậc tám, trời sinh có sẵn một số sát chiêu thần kỳ, hoặc xoay tròn hoặc nằm phục vây quanh bên cạnh năm đệ tử Vạn Thú Sơn, từng cặp mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm bốn phía, không có hảo ý chút nào, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ lập tức phát động công kích.
- Khổ Vương Phong! Sau khi nhìn thấy hơn 30 con ong kia, Khúc Trường Phong hơi biến đổi sắc mặt, toát ra vẻ rất kiêng kỵ, cắn răng nói: - Tốt, tốt, tốt... Không trách được ngươi có nội tình như thế, thì ra Vạn Thú Sơn mang đến không ít ong lớn thủ sơn, xem ra lần này Vạn Thú Sơn quyết tâm bỏ vốn đầu tư đây!
Nam nhân họ Hải nghe vậy toét miệng cười: - Để Khúc thiếu chê cười rồi! Đệ tử Vạn Thú Sơn chỉ biết cách sử dụng yêu thú, vào Lưu Viêm Sa Địa này không mang theo chút gì đó để bảo vệ tánh mạng sao được? Hải mỗ cũng không muốn náo loạn không vui cùng Khúc thiếu, nếu như Khúc thiếu không có chứng cớ xác thực, vậy thì xin không cần làm khó Hải mỗ nữa, Hải mỗ vô cùng cảm kích, như thế nào?!
Tuy rằng Khổ Vương Phong kia cấp cho nam nhân họ Hải một chút nội tình, nhưng hắn cũng không muốn ở chỗ này xé rách da mặt với Khúc Trường Phong, lúc này hắn nói có phần mềm nhẹ, cho hai bên một cái bậc thang bước xuống, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không... vậy thì không còn gì tốt hơn.
Khúc Trường Phong chau mày, xem ra dường như hắn cũng không muốn tự tìm chuyện không có gì vui, có hơn 30 con Khổ Vương Phong, thật muốn ra tay cưỡng ép, thì bên mình khẳng định sẽ có tổn thất.
Thế nhưng còn không chờ hắn lên tiếng, bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ: - Muốn chứng cớ cũng rất đơn giản, để ta xem một chút là biết ngay!
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên sườn núi do Lưu Ly Môn chiếm cứ kia, Doãn Tố Điệp đứng lên, trên gương mặt kiều mị lộ ra nụ cười kinh hồn động phách, thân mình mảnh mai mềm mại như không xương, trên bàn tay ngọc còn cầm một viên châu bằng quả trứng bồ câu, màu xám mốc meo.
Viên châu kia thoạt nhìn rất bình thường, có vẻ không trân quý gì.
Nhưng khi Khúc Trường Phong nhìn thấy viên châu này, ánh mắt liền phát sáng, không nhịn được cười ha hả một tràng dài..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT