Tại phòng đặt riêng của Ảnh Nguyệt Điện, Tiền Thông đứng bất động thật lâu, giữa hai hàng lông mày mơ hồ vẫn còn hiện lên vẻ ảo não, sớm biết mặc dù thu 30 triệu lộ phí cũng không mua được viên Ngưng Hư đan kia, Tiền Thông nhất định sẽ mua Đả Long Tiên tặng lại cho đồ đệ của mình.

Bây giờ thứ gì cũng không có, tự nhiên lão hơi hối hận.

Sau khoảng một nén nhang, Tiền Thông mới nhìn về phía những đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đứng ở bên cạnh nói: - Các ngươi đi về trước đi, Lưu Viêm Sa Địa rất nhanh sẽ mở ra, sau khi trở về phải tu luyện thật tốt đó.

Những đệ tử kia đều vội vàng gật đầu, sau đó đồng loạt rời đi, chỉ còn lại hai đệ tử trẻ Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi, Tiền Thông đứng lên nói: - Hai người các ngươi theo ta, ta dẫn các ngươi đi gặp một người.

- Vâng. Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Trong phòng đặt riêng chữ Bính số 13, Vũ Y lấy một ít thánh tinh thưởng cho hai nữ đệ tử Ảnh Nguyệt Điện nãy giờ vẫn phục vụ bên cạnh, khiến các nàng cảm ơn rối rít, sau đó sai các nàng rời đi.

Ba người đợi tới đợi lui cũng không thấy Tiền Thông đến.

Đang đợi đến chán ngán, chợt phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dương Khai nháy mắt ra hiệu cho Vũ Y, Vũ Y lập tức chạy tới mở cửa phòng ra, Tiền Thông dẫn theo một nam một nữ theo đang đứng trước cửa cười ha hả.

- Dương hiền điệt, khiến ngươi phải chờ lâu rồi. Tiền Thông chắp tay, khách khí nói chuyện trò.



- Tiền bối khách khí rồi, dù sao vãn bối cũng không có việc gì. Dương Khai đứng dậy đón.

Nghe được Dương Khai thay đổi lối xưng hô đối với mình, hai mắt Tiền Thông sáng ngời, nụ cười càng thêm cởi mở,trước đó Dương Khai vẫn luôn gọi hắn là Tiền trưởng lão, giờ này lại thay đổi thành tiền bối, thể hiện rõ vẻ kính trọng. Tiền Thông sao lại không hiểu được, chính bởi vì lần này mình hỗ trợ nên mới khiến Dương Khai ghi nhớ trong lòng?

Song ông ta cũng không nói gì về việc đó, theo Dương Khai mời liền ngồi xuống.

Phía sau, hai người Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi vẻ mặt hơi khác thường, Tiền Thông đã nói muốn dẫn bọn họ đi gặp một người, bọn họ vốn còn tưởng rằng sẽ đi gặp trưởng bối của một nhà nào đó, nhưng khi đến đây mới biết, người này chỉ là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn so với hai người bọn họ, thực lực cũng không cao lắm, mới chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi.

Người như vậy có gì đáng để trưởng lão trịnh trọng đối đãi như vậy? Hai người đã theo Tiền Thông từ rất lâu, từ biểu hiện trong lời nói và vẻ mặt của Tiền Thông, bọn họ thậm chí còn thấy được một tia kính trọng trong đó.

Hắn nhất định không phải là người của ba thế lực đứng đầu. Người này có lai lịch như thế nào?

- Hai vị này là... Dương Khai dò xét nhìn Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi. Tuy rằng hắn đã đoán được thân phận của đôi nam nữ này, nhưng vẫn giả vờ như không biết.

Tiền Thông dẫn bọn họ tới đây làm gì? Tuy nhiên Dương Khai chỉ hơi trầm tư một chút, liền hiểu được ý định của Tiền Thông.

Tiền Thông dường như cũng mới nhớ tới, cười ha ha nói: - Quên giới thiệu với hiền điệt một chút.

Tiền Thông chỉ vào nam tử có thân hình cường tráng nói: - Đây là đệ tử xuất sắc nhất của Ảnh Nguyệt Điện ta mấy trăm năm qua, Ngụy Cổ Xương. Tiếp theo chỉ vào thiếu nữ bên cạnh nói: - Còn đây là đồ đệ tồi của lão phu, Đổng Huyên Nhi. Hai người các ngươi mau tới chào hỏi Dương Khai huynh đi.

Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi vừa nghe Tiền Thông giới thiệu đều âm thầm kinh hãi, từ trước đến nay chỉ có vãn bối hành lễ với tiền bối, còn giữa những người cùng bối phận với nhau thì lấy cảnh giới cao thấp để phân chia thứ tự hành lễ, vậy mà người này ngay cả tên bọn họ còn chưa biết, cảnh giới tu vi so với họ cũng thấp hơn nhiều, tại sao trưởng lão lại muốn mình chào hỏi trước?

Trong lòng nghĩ như vậy, hai người đều hơi cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên không lập tức tuân theo ý muốn của Tiền Thông để cư xử.

Tiền Thông thấy vậy, làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì? Hai tên đệ tử này tuy rằng tính tình, lòng dạ cũng không tồi, không giống như tác phong bất lương của một số đệ tử thế lực lớn khác, nhưng bọn chúng cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Có thể nói, cho dù là Phương Thiên Trọng và Khúc Trường Phong đứng ở đây cũng không có tư cách khiến cho bọn họ tự hạ thấp thân phận của mình, những người này đều đối xử ngang hành với nhau.

Tiền Thông thầm nóng nảy, chỉ sợ thái độ của hai đứa nhỏ làm cho Dương Khai bất mãn, nếu Dương Khai mất hứng, vậy thì mọi cố gắng trước đó của lão đổ xuống sông xuống biển hết. Trong lòng lão cũng không ngừng tự trách, sớm biết như vậy, lúc trước đã nói rõ cho chúng biết thì đã không phải khó xử rồi.

Dương Khai cũng không để ý, cười ha hả, ôm quyền nói: - Thì ra là Ngụy huynh, nghe đại danh như sấm bên tai đã lâu, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!

Thật ra đến hôm nay hắn mới nghe nói đến cái tên Ngụy Cổ Xương, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, không thể không nể mặt Tiền Thông được.

Ngụy Cổ Xương nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng ôm quyền thi lễ, không nói tiếng nào.

Dương Khai lại nhìn về phía Đổng Huyên Nhi nói: - Ra mắt Đổng cô nương.

Đổng Huyên Nhi dịu dàng đáp lễ lại, thái độ thoải mái, cũng giống như Ngụy Cổ Xương, im lặng không lên tiếng.

Tiền Thông cười ha hả nói: - Tiền mỗ già rồi, tuổi tác của các ngươi cùng sàn sàn như nhau, sau này nên thường xuyên tiếp xúc với nhau hơn.

Dương Khai không cho ý kiến, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi cũng chẳng tỏ thái độ gì, bọn họ cảm thấy không cần thiết phải gần gũi với Dương Khai, tuy rằng dường như trưởng lão rất coi trọng người này, nhưng chỉ có cường giả mới có thể nhận được sự tôn kính của bọn họ, nếu như chỉ dụa vào thân phận địa vị mà nói, cho dù có địa vị có cao hơn nữa cũng không đáng để bọn họ khúm núm.

Tiền Thông dường như cũng cảm thấy mình xử lý chuyện này không được thỏa đáng cho lắm, vốn định dẫn Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi đến gặp Dương Khai, bởi vì cảm thấy tuổi tác của bọn họ cũng không chênh lệch nhiều, sẽ dễ dàng thân thiết với nhau, chỉ cần quan hệ tốt với Dương Khai, sau này còn sợ gì không có chỗ tốt. Nhưng hắn nhận ra mình đã đánh giá thấp tính tự cao của hai tên đệ tử mình.

Lão lập tức hơi mất hứng, sai bọn họ ra ngoài chờ.

Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi khom người cáo lui, dường như bọn họ tới đây chỉ là để thấy mặt Dương Khai thôi vậy.



Chờ cho bọn họ đi khỏi Tiền Thông mới cười khổ một tiếng nói: - Khiến hiền điệt chê cười, là lão hủ dạy dỗ không tốt.

Dương Khai lắc lắc đầu: - Hôm nay vãn bối cũng gặp được không ít thanh niên ưu tú trên U Ám Tinh, nói thật, ấn tượng của ta về hai người bọn họ so với những người khác tốt hơn nhiều.

Khúc Trường Phong thì không cần phải nói, Dương Khai ghét phải so sánh với loại người như vậy, lúc trước Khúc Trường giằng co cùng Phong Phương Thiên Trọng tại Tụ Bảo Lâu, căn bản không biết kiêng nể ai, nếu không phải Dương Khai thực lực không tệ chỉ sợ sẽ phải xấu mặt rồi, điều đó khiến cho Dương Khai không có chút cảm tình với hắn. Còn nữ nhân tên Doãn Tố Điệp đó cũng chẳng có gì tốt đẹp, tuổi thì không lớn lắm nhưng nói năng xử sự lại đưa đẩy khéo léo.

Hai người Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi tối thiểu cũng không có khuyết điểm như vậy, tính tình dường như cũng tương đối thẳng thắn, bằng không cũng sẽ không khiến cho Tiền Thông lúng túng như vậy.

Dĩ nhiên, Dương Khai nói vậy chẳng qua là để an ủi Tiền Thông mà thôi, đổi lại hắn cũng không có khả năng chủ động đi quan hệ với hai người đó, hai người kia có kiêu ngạo của mình, Dương Khai cũng có.

Chả ai hoàn mỹ cả.

Quả nhiên, lời nói của Dương Khai khiến Tiền Thông hoàn toàn yên lòng, trên mặt lại nở nụ cười, trò chuyện cùng Dương Khai.

Nói chuyện phiếm một hồi, lúc này Dương Khai mới nói: - Tiền bối, trước khi hội đấu giá bắt đầu, tiền bối nói có chuyện muốn gặp vãn bối, không biết là chuyện gì?

Tiền Thông nghe vậy, sắc mặt trở lại nghiêm túc nói: - Hiền điệt đã nghe nói về Lưu Viêm Sa Địa chưa?

Dương Khai ngạc nhiên liếc nhìn lão thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện lão tìm mình để nói cùng chuyện mình muốn nói là như nhau? Hắn liền khẽ gật đầu nói: - Có nghe nói qua, cũng biết được những điều kỳ lạ trong đó.

- Đã nghe nói qua thì tốt rồi. Tiền Thông nhấp một ngụm nước trà, rồi mới tiếp tục hỏi: - Không biết hiền điệt có muốn đi Lưu Viêm Sa Địa kia không?

- Tiền bối nói vậy là có ý gì? Tuy rằng Dương Khai muốn đi, nhưng cũng không muốn lập tức bộc lộ suy nghĩ của mình, hắn không biết mục đích của Tiền Thông khi nói chuyện này với hắn là gì.

- Hiền điệt không nên hiểu lầm. Tiền Thông cười cười, nói tiếp:

- Vốn loại địa phương như Lưu Viêm Sa Địa này, lão phu chưa từng đề cử người đi, dù sao nơi đó cũng quá mức nguy hiểm, mỗi lần có đoàn người đi vào trong đó đều thiệt hại nghiêm trọng, có thể còn sống đi ra sáu phần cũng đã là rất giỏi rồi. Tuy nhiên ta nghe nói hiền điệt đã từng giết chết võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, chuyện này có thật không?

- Không sai.

Mặc dù Tiền Thông đã từng nghe La Khánh kể lại, nhưng bây giờ nghe chính miệng Dương Khai thừa nhận vẫn cảm thấy kinh hãi, lão lập tức biết lực chiến đấu của Dương Khai rất không tầm thường, nếu không cũng không thể nào vượt cấp giết địch được như vậy.

- Như vậy hiền điệt đã có đủ tư cách đi vào rồi! Không biết hiền điệt có muốn đi hay không, nếu muốn lão phu có thể sắp xếp cho hiền điệt vào trong đó.

Dương Khai khẽ nhíu mày nói: - Vào nơi đó cần phải thỏa mãn điều kiện gì sao?

Hắn vốn tưởng một khi rằng Lưu Viêm Sa Địa mở ra, chỉ cần xác định được địa điểm là có thể đi vào, cho nên hắn muốn thông qua Tiền Thông tìm hiểu về thời gian và địa điểm mở ra.

- Tự nhiên là có điều kiện. Tiền Thông kinh ngạc nhìn hắn: - Không phải hiền điệt cho rằng ai cũng có thể vào được nơi đó đấy chứ?

- Vãn bối chỉ biết là phải trong thời gian đặc thù mới có thể đi vào.

Tiền Thông bật cười nói: - Xem ra hiểu biết của hiền điệt đối với Lưu Viêm Sa Địa cũng không nhiều lắm.

- Kính xin tiền bối giải thích nghi hoặc. Dương Khai lập tức thỉnh giáo.

- Lưu Viêm Sa Địa đúng là chỉ trong thời gian đặc thù mới có thể đi vào, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào được, thứ nhất, Phản Hư Cảnh không thể vào, nếu Phản Hư Cảnh đi vào trong đó chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Tiền Thông vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Tại sao? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

- Bởi vì Thế! Thế là lực lượng đặc thù của võ giả Phản Hư Cảnh, nhưng tại Lưu Viêm Sa Địa dường như không cho phép Thế tồn tại, một khi có Phản Hư Cảnh đi vào, không cần biết có sử dụng Thế hay không, cũng lập tức sẽ bị thiêu chết!

Sắc mặt Dương Khai trắng nhợt, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn vì khoảng thời gian bế quan trước đó không nghĩ ra Thế, bằng không sẽ bị lỡ mất cơ duyện lần này, đúng là có được thì có mất mà.

Vũ Y và Dương Viêm ở bên cạnh nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, thông tin này hiển nhiên các nàng cũng không biết.

- Thông tin này được đánh đổi bằng mạng sống của rất nhiều tiền bối trên U Ám Tinh mới có thể phát hiện ra đó. Tiền Thông khẽ thở dài, tiếp lời:

- Hơn nữa tại Lưu Viêm Sa Địa, người có thực lực thấp đi vào cũng vô ích, khi nó mở ra quả thật sức nóng sẽ yếu bớt không ít, nhưng cũng không phải là mức độ mà võ giả Nhập Thánh Cảnh có thể chống cự được. Cho nên tất cả những người tiến vào Lưu Viêm Sa Địa đều là Thánh Vương Cảnh. Hiền điệt chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, nếu lão phu không biết ngươi có thể vượt cấp chiến đấu cũng sẽ không dám nói với ngươi chuyện này, tất nhiên muốn đi hay không là do hiền điệt quyết định.

- Muốn, cơ hội khó có như vậy, không đi mở rộng tầm mắt chẳng phải là thiệt thòi lớn hay sao? Dương Khai toét miệng cười, nơi đó chính là địa điểm lý tưởng để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy.

Gương mặt Tiền Thông hiện ra vẻ tán thưởng nhìn hắn nói:

- Biết ngay là hiền điệt không phải loại người chịu cam phận mà, nếu đã quyết định đi, vậy thì hãy sử dụng một danh ngạch của Ảnh Nguyệt Điện ta đi, dù sao Ảnh Nguyệt Điện ta cũng không thiếu một cái danh ngạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play