Sức mạnh ghê gớm của Dương Khai thực sự khiến người của Hải Khắc gia tộc dè chừng vô cùng. Một trưởng lão của Từ gia nói giết là giết, người mạnh nhất của Hải Khắc gia tộc họ cũng chỉ ngang tầm Từ Chí Thâm, nếu hắn muốn đối phó với Hải Khắc gia tộc, thì ai có thể kháng cự?
Chỉ còn cách bóp chết mối nguy này từ trong trứng nước.
Ba Thanh Nham cười gượng một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
- Trưởng lão...
Gã trung niên đề ra ý kiến đó nhìn lão thắc mắc, không biết Ba Thanh Nham đang e ngại điều gì. Tuy biểu hiện vừa rồi của Dương Khai rất đáng kinh ngạc, nhưng lúc này hắn đang trong thời điểm đột phát, là thời cơ tốt nhất để ra tay, nếu bỏ lỡ, cả Hải Khắc gia tộc sẽ không thể làm gì được hắn.
- Ngươi nhìn không ra nữ tử choàng áo đen kia vừa bày trận pháp bên cạnh hắn à?
Ba Thanh Nham hừ lạnh một tiếng.
- Trận pháp thì sợ gì chứ?
Gã trung niên chẳng để tâm.
Ba Thanh Nham cười khẩy:
- Vừa rồi Từ Chí Thâm sử dụng Bách Nhạc Đồ, dư âm tấn công quét qua chỗ nó, vậy mà nó và Vũ Y, Dư Phong lại không chút sứt mẻ, ngươi nói xem trận pháp nó bố trí cao minh tới đâu?
- A!
Gã trung niên kinh hô một tiếng, vừa rồi y chỉ để ý đến trận chiến giữa Dương Khai và Từ Chí Thâm, không hề chú ý phía Dương Viêm, giờ vừa nghe Ba Thanh Nham nói vậy, lập tức nhìn sang chỗ đám Dương Viêm, không kìm được nheo mắt lại, lúc này y mới phát hiện chỗ ba người đó quả thực rất gần chiến trường, nhưng ba người họ y phục đều như mới, không bị dính một chút bụi bẩn.
- Chẳng lẽ cô ta là một cao thủ tinh thông trận pháp?
Gã trung niên kinh ngạc vạn phần, lẩm bẩm:
- Không phải đó là một luyện khí sư Thánh cấp sao?
- Đó chính là luyện khí sư mà lần trước gia tộc muốn chiêu dụ nhưng không thành công?
Ba Thanh Nham chợt nhớ lại chuyện này, bèn gọi một bên:
- Châu Phúc, lần trước ngươi đến chiêu dụ nó đúng không?
Người tên Châu Phúc mặt đầy mồ hôi bước ra, vội vàng đáp:
- Vâng thưa trưởng lão, lần trước quả đúng là do tiểu nhân đi chiêu dụ cô nương đó, nhưng cô ta đã từ chối không chút khách khí, thế nên...
- Thế nên ngươi cũng chẳng cố gắng thêm, để gia tộc bỏ mất một cơ hội lớn?
Ba Thanh Nham hung tợn trừng y.
Châu Phúc run như cầy sấy, mếu máo nói:
- Xin trưởng lão thứ tội, lúc đó tiểu nhân cũng không biết cô ta có bản lĩnh này, tiểu nhân chỉ cho rằng đó là một vị luyện khí sư Thánh cấp mà thôi, nếu biết thì...
- Vô dụng!
Ba Thanh Nham thở dài.
Một luyện khí sư Thánh cấp, Hải Khắc gia tộc có thể không quan tâm, dù gì thì luyện khí sư đẳng cấp này gia tộc họ cũng có thể bồi dưỡng được. Nhưng người có thể thoắt một cái đã bày được trận pháp chắn được Bách Thú Đồ, thì gia tộc không thể làm ngơ được.
Bách Nhạc Đồ là bí bảo Hư cấp, cho dù sức tấn công đó không đánh trực diện vào trận pháp của nàng, nhưng từ trạng thái từ đầu đến giờ của nàng, có thể thấy, trận pháp mà nàng tạo ra cũng cực kỳ cao minh.
Rốt cuộc Vũ Y tìm được mấy người này từ đâu? Một tên nam tử tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh giết chết Từ Chí Thâm, giờ thì sắp đột phá. Người còn lại không chỉ là luyện khí sư Thánh cấp, mà còn tinh thông trận pháp.
Ba Thanh Nham bỗng có chút hối hận, hối hận vì khi nãy đã quá khắc nghiệt với thái độ của Vũ Y, thậm chí lão còn muốn thu lại những lời nói khi đó, để Vũ Y quay trở lại gia tộc.
Chỉ cần Vũ Y quay lại, nói không chừng có thể thông qua nàng, chiêu dụ được hai người đó.
Nếu Ba Thanh Nham biết Dương Viêm là một luyện khí sư Hư cấp, e là dù có bắt lão tạ tội với Vũ Y, lão cũng không chút do dự.
Dương Khai đắm chìm trong cảm giác huyền diệu đó, sở dĩ hắn dám đột phá ở đây vì căn bản không xem đám người Hải Khắc gia tộc ra gì. Nếu họ biết điều, đứng xa xa cũng coi như cho qua, nếu dám quấy nhiễu, Dương Khai sẽ không ngần ngại cho họ biết, ai nên dây vào và ai không nên.
Dương Viêm ở bên cạnh hắn bố trí trận pháp, đám người Hải Khắc gia tộc rục rịch manh động, hắn đều thấy hết, có điều hắn vẫn đắm chìm trong cảm giác huyền diệu đó.
Kinh mạch của hắn như phồng lên, dần dần đau buốt kinh khủng, cơ thể như một cái lốc xoáy xoay vần, sản sinh một lực hút khổng lồ, thiên địa linh khí xung quanh đang dần dần tụ về phía bên này.
Bỗng nhiên, kinh mạch tê rần, máu thịt cả người bắt đầu nhu động, Dương Khai rên một tiếng, suýt nữa thì la lên.
Nhưng rất nhanh, cơn đau đó biến mất, thay vào đó là cảm giác khoan khoái vô tận, kinh mạch cả người bỗng chốc trở nên rắn chắc hơn trước, thiên địa linh khí xung quanh ào ào đổ vào trong cơ thể hắn, gần như không cần hấp thụ.
Gió ngàn chợt biến động, trên bầu trời Long Huyệt sơn, linh khí kinh người, lượng linh khí khó có thể tưởng tượng được tụ thành linh vân, uy năng thiên địa thành hình, điên cuồng trút vào người Dương Khai, như tia sét đánh xuống, khiến phạm vi trăm trượng quanh Dương Khai tan tành.
- Chúng ta tránh xa ra!
Dương Viêm tái mặt, vội vàng chạy đi, không dám nán lại nữa, Vũ Y và Dư Phong cũng theo sát phía sau.
Ba Thanh Nham há hốc miệng, kinh hãi vì cảnh tượng điên cuồng trước mắt, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, may mà lúc nãy mình không cho tộc nhân thừa nước đục thả câu.
Nếu mà làm vậy, không cần tên thanh niên đó ra tay, chỉ riêng uy năng thiên địa sinh ra tự việc hắn đột phá đại cảnh giới thôi cũng có thể khiến mấy người của Hải Khắc gia tộc tan xác.
Mấy tộc nhân khác cũng run lẩy bẩy.
Có thể nói, động tĩnh đột phá này còn khiến họ chấn động hơn cả trận chiến vượt cấp ban nãy.
Họ chưa bao giờ biết, khi một người thăng cấp lại có thể khiến đất trời thay đổi đến vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Ngay lập tức, rất nhiều người thậm chí còn bắt đầu nguyền rủa Dương Khai sẽ chết trong quá trình thăng cấp, nếu so với người như vậy, họ thực sự tự ti đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.
Âm thanh ầm ầm như muốn xé toạc linh hồn, cả Long Huyệt sơn rung chuyển, mỗi một đường uy năng thiên địa đánh xuống đều như quả chủy quất vào tim người, gây khó thở, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ riêng việc nhìn thôi cũng đã khiến họ khó chịu, nhưng tên thanh niên đang đột phá kia vẻ mặt lại đầy hưng phấn, hắn mở rộng cơ thể và tinh thần chào đón màn thách thức của uy năng thiên địa.
Theo mỗi dòng uy năng đánh xuống, khí thế ở Dương Khai lại mỗi lúc một mạnh thêm, mỗi lúc một mãnh liệt.
Hắn như một tảng đá thần thượng cổ ngạo nghễ đứng giữa đất trời, không ai có thể nhìn thẳng vào được.
Thời gian trôi dần, do uy năng thiên địa đánh xuống mà bầu trời vốn tăm tối dần sáng rực lên, nhưng cảm giác nặng nề đè nặng trong tim mỗi người thì vẫn không hề thuyên giảm.
Thình lình, không gian sáng bừng, khí thế ở Dương Khai vụt thu về, hai mắt nhắm chặt mở ra, lấp lánh hào quang hưng phấn.
Thánh Vương Cảnh!
Cuối cùng cũng đến Thánh Vương Cảnh, phá vỡ giới hạn cảnh giới cao nhất của Thông Huyền đại lục, đuổi kịp đỉnh cao mà năm xưa Đại Ma Thần từng chạm đến!
Cho đến lúc này, Dương Khai mới cảm thấy mình hoàn toàn hòa nhập vào Tinh Vực.
Sức mạnh trong cơ thể sôi trào, mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Hắn khẽ nắm tay, sức mạnh như có tính bộc phát tràn ra từ bàn tay. Nếu giờ để hắn đấu với Từ Chí Thâm, Dương Khai tin rằng lão già đó đừng hòng động đến một cọng tóc của mình, hắn có thể dễ dàng phá vỡ hàng phòng ngự của bốn ngọn núi của lão.
Xa xa, người của Hải Khắc gia tộc sững sờ nhìn Long Huyệt sơn như bị cuồng phong càn quét, vì lần thăng cấp này, cả Long Huyệt sơn lại trở về hoang vắng như lúc trước, thiên địa linh khí do Tụ Linh Trận kéo về đã biến mất hoàn toàn, sương mù linh khí trên đỉnh núi cũng không còn, thậm chí linh khí trong vòng ba mươi dặm cũng mất tăm.
Ba Thanh Nham rên rỉ trong nội tâm, không dám khinh thường Dương Khai nữa.
Dương Viêm, Vũ Y và Dư Phong chạy đến. Dư Phong phấn khởi chúc mừng, Vũ Y và Dư Phong tuy cũng mừng tới mừng lui, nhưng Dương Khai có thể nhận ra, giữa hai hàng lông mày của họ vẫn còn chút gì đó buồn rầu.
Dù sao thì mới đó, họ vừa tuyên bố rời khỏi Hải Khắc gia tộc.
Bất kể gia tộc có xấu đến đâu, bất công với họ thế nào, thì đó cũng là nhà của họ, là nơi họ sinh thành. Họ đều người có máu, có thịt, rất trọng tình cảm, không thể nào làm như chưa có gì chỉ trong thời gian ngắn.
- Chúc mừng vị tiểu hữu đây, hôm nay coi như lão phu được mở mang tầm mắt, tiểu hữu đúng là rồng trong người, tương lai nhất định không thể lường được!
Ba Thanh Nham dẫn đoàn người đi tới, người chưa tới, giọng nói đã vọng đến.
Dương Khai quay đầu lại, bình thản nhìn lão.
Với lão già này, hắn không có thiện cảm. Trước đấy lão ép Vũ Y thì thôi không nói, lão là trưởng lão của Hải Khắc gia tộc, có cái quyền đó, nhưng sau đó lão còn mấy lần muốn ra tay mới hắn, liên thủ với Từ Chí Thâm, thậm chí lúc hắn đột phá, lão cũng có ý nghĩ này, Dương Khai nhìn thấy hết tất cả. Tuy lão đã áp chế được suy nghĩ xuẩn ngốc đó, sau cùng chọn cách bàng quan đứng nhìn, nhưng đó chỉ là vì lão dè chừng sức mạnh của Dương Khai, không dám chắc sẽ giết được Dương Khai mà thôi.
Nếu thật sự chắc chắn, lão đã ra tay từ lâu rồi.
Thấy Dương Khai không thèm để ý đến mình, sắc mặt Ba Thanh Nham thoáng có chút khó coi, lúng túng nói:
- Tiểu hữu cũng có thể xem là bằng hữu của Vũ Y, sau này nếu có rảnh rỗi, mời đến Hải Khắc gia tộc ta chơi, Hải Khắc gia tộc nhất định sẽ nhiệt tình đón tiếp.
- Vũ Y đã rời khỏi Hải Khắc gia tộc rồi, ta tới nhà mấy người làm gì?
Dương Khai liếc xéo lão.
Ba Thanh Nham liền nghẹn họng, bối rối liếc nhìn Vũ Y, cười gượng:
- Vũ Y tuổi nhỏ, đôi lúc nói chuyện hơi lỗ mãng, lão hủ tin là nó không hề có ý đó, cũng không phải muốn rời khỏi gia tộc thật, lão hủ sẽ không xem là thật đâu, đúng không Vũ Y?
Vũ Y tỏ ra buồn bã, không nói gì.
Còn Dư Phong thì hừ một tiếng:
- Chẳng phẳng vừa nãy Ba trưởng lão bắt Vũ Y đi lĩnh gia pháp hay sao, còn nói đích thân ra tay!
Ba Thanh Nham lập tức lườm mắt nhìn Dư Phong.
Lão muốn kết giao với Dương Khai thì phải nhân nhượng Vũ Y, nhưng không có nghĩa là nhân nhượng Dư Phong. Dương Khai không chào đón lão, Vũ Y không để ý tới lão, lão vốn đã thẹn quá hóa giận rồi, Dư Phong lại còn đổ dầu vào lửa, nếu không e dè Dương Khai, lão chắc chắn đã ra tay giáo huấn rồi.
Vượt ngoài dự liệu của lão, tên Dư Phong ngày xưa hay khúm núm trước lão, thấy lão như chuột thấy mèo lần này lại rất cứng rắn, nhìn thẳng vào lão không tránh né.
Điều này khiến Ba Thanh Nham thấy rất mất mặt.
Ngẫm một lúc, lão nói:
- Tiểu hữu vừa đột phá một cảnh giới lớn, cần thời gian để củng cố tu vi, lão hủ không quấy rầy nữa. Nếu có thời gian cần dùng đến chỗ của Hải Khắc gia tộc ta, tiểu hữu không phải khách khí, chỉ cần gọi... ừm, Vũ Y và Dư Phong đã là bằng hữu của ngươi, vậy thì chúng ở lại chăm sóc một hai phần, ở đây nói thế nào thì cũng là nơi của Hải Khắc gia tộc ta. Vũ Y, Dư Phong, tuyệt đối không được bạc đãi vị tiểu hữu này, biết chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT