Dương Khai đợi một lúc bên ngoài, suy nghĩ mãi nên hóa giải bối rối giữa hắn và Dương Viêm như thế nào.

Hắn là nam nhân, da mặt dày, có thể không quan tâm tới chuyện đó, cười ha ha là qua chuyện, nhưng Dương Viêm thì khác, nhìn nàng là biết chưa có kinh nghiệm, có thể là chưa từng thân mật với nam nhân nào đến vậy.

Không như Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt cho dù cả người trần như nhộng bị hắn ôm chặt, cũng bình tĩnh ra điều kiện với hắn, tìm một cơ hội sống, họ là hai nữ nhân với hai tính cách khác nhau.

Nếu vì chuyện lần này mà Dương Viêm xấu hổ không muốn gặp hắn, hoặc thẹn quá hóa giận, chạy mất thì làm sao?

Nguyên liệu mất thì mất, Dương Khai cũng chẳng xót của, nhưng Dương Viêm thì không được để đánh mất, nàng là một nhân tài. Hắn mới tới U Ám Tinh chưa được lâu, chưa quen được nhiều người, nếu muốn lấy đây làm bàn đạp để khiến danh tiếng bản thân vang khắp Tinh Vực, chỉ dựa vào võ lực thì không được, buộc phải kết hợp với một số nhân tài hiếm có làm sức mạnh cho mình.

Có nên đi xin lỗi rồi nhả vài lời ngon tiếng ngọt hay không đây? Dương Khai do dự mãi, Dương Viêm rất đơn thuần, chắc chỉ vài câu dỗ dành là có thể khiến nàng bỏ đi khúc mắc trong lòng, nhưng Dương Khai lại sợ cô nương này hiểu lầm, đến lúc đó khiến làm đau lòng thì lại không ổn.

Khổ quá!

Dương Khai gãi đầu.

Đang lúc hắn rối rắm vạn phần, thì đột nhiên Dương Viêm mới tắm rửa sạch sẽ xong, choàng bộ hắc bào chạy ra khỏi sơn động, lao thẳng về phía này.

- Dương Khai, Dương Khai... Đi theo ta!

Gương mặt Dương Viêm sáng ngời thần sắc lạ thường, hình như vừa phấn khởi vừa căng thẳng, nàng lao đến kéo tay, lôi hắn vào trong sơn động, thần sắc vội vã.

- Sao vậy?



Dương Khai ngạc nhiên, hắn không ngờ Dương Viêm lại chẳng nhắc đến chuyện lúc nãy, quả thật vượt ngoài dự đoán của hắn, thậm chí hắn còn tưởng Dương Viêm sẽ trốn trong sơn động tới mấy ngày không chịu gặp hắn nữa.

- Hình như ta phát hiện ra thứ gì đó, ngươi mau tới xem thử.

Nàng cũng không nói rõ, một mạch kéo Dương Viêm vào sơn động, chỉ cái lỗ nhỏ trên mặt đất:

- Lúc nãy ngươi có nhìn thấy ở đây có gì không? Có nhìn rõ cái thứ làm ta hoảng hốt rốt cuộc là gì không?

Thấy nàng trợn trừng mắt nhìn về phía cái lỗ đó, đến thần thức cũng luồn vào đấy, hình như muốn kiểm tra đến tột cùng, Dương Khai giật mình:

- Cô biết nó?

Nếu Dương Viêm không biết thì đã không có phản ứng thế này rồi.

- Có thể ta biết!

Dương Viêm gật đầu.

- Nhưng cũng có thể không như ta nghĩ. Huynh truy tìm vị trí của sinh linh đó qua cái lỗ này được không, nếu bắt được nó thì ta có thể nghiên cứu được.

- Cô nghĩ đó là thứ gì?

Dương Khai liền hỏi.

Dương Viêm lắc đầu, khẽ nhíu mày:

- Chưa nhìn rõ thì ta cũng không dám khẳng định, lúc nãy ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nghĩ kỹ lại, mới thấy nó có hơi giống thôi, huynh có truy tìm được hay không đây?

- Không cần đâu.

- Đừng mà!

Dương Viêm hiểu lầm ý của Dương Khai, lay lay cánh tay hắn năn nỉ:

- Giúp ta đi, ta thực sự rất tò mò về nó. Nếu huynh có thể giúp ta tìm ra nó, ta... ta...

Dương Viêm vừa nói vừa đỏ mặt, như nhớ ra chuyện xấu hổ nào đó, lắp bắp một lúc mới nghiến răng nói:

- Chuyện lúc nãy ta không truy cứu nữa!

- Chuyện vừa rồi ta không có trách nhiệm.

Dương Khai á khẩu, bụng nghĩ quả nhiên không thể nói lý với nữ nhân được.

Dương Viêm bĩu môi, tuy nàng cũng biết chuyện vừa rồi quả thực không phải lỗi của Dương Khai, rõ ràng là nàng tự nhảy đến cho hắn ôm, nhưng dù sao nàng cũng đã chịu thiệt, nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy tủi nhục.

- Huynh giúp ta một lần đi, ta đã giúp huynh luyện khí rồi...

Dương Viêm chỉ có thể tiếp tục van nài.

- Không cần tìm nữa.

Dương Khai lắc đầu.

- Ta gọi nó đến là được.

- Gọi... gọi nó đến?

Dương Viêm ngỡ ngàng, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, có vẻ không hiểu ý hắn.

Song chốc sau, dưới đất lại truyền đến âm thành sột soạt đó, lần này Dương Viêm cũng bạo gan, hoặc là rất mong chờ, mở to mắt, nhìn vị trí âm thanh vang lên, không chớp mắt lấy một lần.

Trên mặt đất, thình lình lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cái đầu xám hơi vuông vức ban nãy dè dặt thò ra.

Vẻ mặt Dương Viêm càng thêm kích động, hơi thở lập tức dồn dập hẳn.

Tiểu thạch đầu nhân hình như có vẻ sợ người ban nãy cho nó một cú bạt, dù trí khôn nó rất thấp, chỉ hành động theo bản năng, nhưng ai đánh nó, nó vẫn nhớ.

Vừa nhìn thấy gương mặt này trước mặt mình, tiểu thạch đầu nhân lập tức bò ra khỏi lỗ, động tác mạnh mẽ tới vô lý, bay vèo đến dưới chân Dương Khai, vịn vào áo hắn để trèo lên.



Dương Viêm ngớ người, mắt nhìn theo tiểu thạch đầu nhân, đến khi nó leo lên đến vai Dương Khai, nấp phía sau hắn mới bỗng nhiên hét ầm lên.

- Thạch Tộc!

Dương Khai nhìn ra, gương mặt xinh đẹp của nàng đang méo đi, cũng chẳng biết là hưng phấn hay là sao.

La lên một tiếng xong, hình như Dương Viêm ý thức được, lập tức che kín miệng, thần niệm lao đến, có vẻ rất cẩn thận.

- Thạch Tộc?

Dương Khai nhíu mày, lấy tiểu tử trên vai xuống, đặt trong lòng bàn tay, hỏi:

- Cô biết nó?

Dương Viêm ngẩng lên nhìn Dương Khai, gật đầu lia lịa, chợt ngộ ra:

- Con Thạch Tộc này là của huynh?

Nếu không phải của Dương Khai thì sao hắn bắt được nó dễ đến vậy? Còn có thể ra lệnh cho nó đến đây? Dương Viêm chợt thấy hơi choáng, nàng phát hiện mình lại xem thường Dương Khai. Hắn có nhiều nguyên liệu quý, bí bảo cao cấp đến vậy, lại có thể chiến đấu vượt cấp, dễ dàng giết chết Thánh Vương Cảnh, giờ cả thứ nghịch thiên như Thạch Tộc mà hắn cũng có, rốt cuộc tên này là người phương nào?

Nhưng tại sao trước giờ nàng chưa thấy con Thạch Tộc này bao giờ?

- Là của ta, cô nói nghe xem, Thạch Tộc là sao?

Dương Khai cũng nổi hứng, mấy ngày qua hắn luôn nghiên cứu bí mật của Tiểu thạch đầu nhân, tiếc là chẳng thu được gì, nào ngờ Dương Viêm lại biết.

- Có thể cho ta nhìn kỹ thêm được không? Ta cũng chưa dám chắc lắm!

Dương Viêm nhìn tiểu thạch đầu nhân.

Dương Khai gật đầu, ném nó quá, Dương Viêm cũng đáng tin tưởng, hơn nữa hắn cũng muốn Dương Viêm giải mối nghi hoặc cho mình.

Dương Viêm đưa tay tay đón lấy, hung tợn trừng Dương Khai, có vẻ trách cứ hắn thô lỗ.

Rồi nàng đổi lại vẻ mặt dịu dàng, nâng tiểu thạch đầu nhân trước mặt, quan sát từ trên xuống dưới.

Đối diện với nữ nhân vô duyên vô cớ cho mình một bạt tai này, tiểu thạch đầu nhân có vẻ rất sợ hãi, mấy lần đứng dậy muốn quay lại chỗ Dương Khai, Dương Khai bất đắc dĩ phải ra lệnh cho nó, lúc này mới khiến nó yên tâm lại.

- Là Huyết Tinh thạch, không sai được, đây đúng là Thạch Tộc, trời ơi, không phải chủng tộc này đã tuyệt diệt rồi hay sao, không ngờ vẫn còn tồn tại trên đời này.

Dương Viêm quan sát một lúc, bắt đầu hưng phấn lầm bầm, cầm chặt lấy tiểu thạch đầu nhân, không muốn buông tay ra.

Dương Khai mặt tối sầm, lấy lại tiểu tử đó từ tay nàng.

- Ta vẫn chưa nhìn xong, ngươi cho ta nhìn thêm tí nữa đi!

Lúc này Dương Viêm chẳng hơi đâu kỳ kèo chuyện xấu hổ trước đó với Dương Khai nữa, tất cả suy nghĩ đã bị tiểu tử này thu hút, hình như nó có sức hút cực mạnh với nàng.

- Nếu cô đã biết nó, vậy thì nói rõ với ta cô muốn nghiên cứu thế nào là được rồi.

Dương Khai vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.

- Huynh sở hữu nó mà không biết nó là gì?

Dương Viêm kinh ngạc nhìn hắn.

- Tại sao ta phải biết?

Dương Khai thản nhiên nhìn nàng.

Dương Viêm nhếch nhếch miệng, trông như vừa muốn khóc lại muốn cười, nín được một lúc mới nghiên răng nói:

- Ông trời thật không công bằng, tại sao huynh lại có được nó? Tại sao không phải là ta?

Hậm hực một hồi, nàng mới chủ động giải thích:

- Nó là Thạch Tộc!

- Ta nghe rồi, Thạch Tộc có phải là một chủng tộc không?



- Phải.

Dương Viêm bực bội gật đầu.

- Nó còn gọi là Thạch Khổi, huynh đã có nó, thì hẳn cũng biết trí lực của nó rất thấp? Có thể nói nó gần như không có trí khôn, hành động của nó hoàn toàn dựa vào bản năng và mệnh lệnh của người thu phục nó, nên cho dù nó là một loại sinh linh, cũng là một chủng tộc, nhưng lại là một kiểu con rối!

Dương Khai khẽ gật đầu, biết Dương Viêm nói không sai, qua mấy ngày nghiên cứu, hắn phạt hiện đúng như Dương Viêm nói.

- Chúng chỉ sinh ra trong một điều kiện rất đặc thù, hình dạng ban đầu khi mới sinh là một loại đá tròn màu đen, chúng nằm trong đá, không có sóng sinh mệnh, nhưng chỉ cần hấp thụ đủ tinh hoa khoáng thạch, chúng sẽ dần dần lớn lên, đến khi hoàn toàn chín muồi, ừm, huynh có thể tưởng tượng như quả trứng ấy, có điều không giống lắm thôi.

- Nếu muốn chúng phá vỏ ra, cần đến một thứ, đó chính là Huyết Tinh thạch! Huyết Tinh thạch chính là trái tim của Thạch Tộc, không có Huyết Tinh thạch, bất luận một Thạch Tộc nào lớn lên khỏe mạnh tới đâu, nó cũng không thể thực sự sống được. Ở vị trí tim của thứ này có một viên Huyết Tinh thạch, nên ta có thể khẳng định nó chính là Thạch Tộc!

Quả nhiên, đúng như suy đoán của hắn, Huyết Tinh thạch chính là trái tim của tiểu tử này!

- Thạch Tộc có số lượng rất ít, nhưng tác dụng của nó lại không tưởng, thế nên cách đây rất lâu, chỉ cần Thạch Tộc hiện thân, sẽ khiến vô số người đổ xô truy tìm, họ đều muốn đoạt được Thạch Tộc, biến nó thành con rối của mình!

- Tác dụng gì?

Dương Khai liền hỏi.

Dương Viêm khẽ cười:

- Sự trưởng thành của chúng phải dựa vào hấp thụ lượng lớn tinh hoa khoáng vật, do vậy bản thân chúng rất nhạy cảm với khoáng vật quý hiếm, chỉ cần ở gần quặng tốt nào, chúng sẽ phát hiện ra đầu tiên, huynh nói xem tác dụng có lớn không? Sở hữu một Thạch Khổi là có thể sở hữu tất cả những mạch khoáng mà không ai biết đến, mạch khoáng mà cả Hư Vương Cảnh không cách nào phát hiện cũng chẳng qua nổi mắt nó.

Dương Khai sáng rực hai mắt, bất giác nhìn qua tiểu tử đó, thầm nghĩ hóa ra nó cũng không phải vô dụng, tuy bộ dạng ngốc nghếch, nhưng nào ngờ nó lại có khả năng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play