Dương Viêm...

Dương Khai căng thẳng dìu lấy Dương Viêm, thần niệm đảo qua người nàng, chốc sau bình tĩnh lại, hắn phát hiện sự việc không như mình nghĩ, Dương Viêm không hề bị hạ độc thủ, trên người nàng không có dấu vết bị thương, nhưng hình như do sợ hãi quá mức, dẫn đến tinh thần có chút bất ổn.

Khẽ vỗ vào lưng nàng, Dương Viêm vất vả ngẩng đầu lên nhìn Dương Khai, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hối hả chạy qua một bên, nôn khan khổ sở, như thể muốn nôn hết cả nội tạng ra đến nơi.

Dương Khai nhìn nàng với vẻ mặt quái dị.

Thật lâu sau, Dương Viêm mới khẽ nói:

- Dương Khai, ta thấy hơi chóng mặt...

Mới vừa nói xong, nàng liền ngã nhào xuống.

Không phải chứ? Dương Khai dở khóc dở cười, vội vàng đi tới đỡ nàng, phát hiện nàng đã ngất lịm đi, gương mặt vẫn trắng bệch như không có chút máu, thân thể mềm mại lạnh như băng.

Dương Khai thở dài một tiếng, vừa lắc đầu vừa bế Dương Viêm lên, đi về phía sơn động.

Sơn động cũng bị tổn hại không ít, dù sao thì trận chiến xảy ra ở đây diễn ra quá ngắn, hơn nữa Tụ Linh Thất Thái Kỳ Dương Khai bố trí cũng chưa bị lấy đi, trở về thạch thất, Dương Khai đặt Dương Viêm xuống giường, đắp chăn cho nàng, nhìn gương mặt đang hôn mê của nàng vừa thương hại lại vừa buồn cười.

Dương Khai vốn còn định đuổi tận giết cùng bọn Từ Thiên Trạch, nhưng giờ Dương Viêm đang thế này, hắn cũng không tiện đi đâu, chỉ có ở canh giữ một bên.



Tới U Ám Tinh chưa được lâu, hắn luôn giữ nguyên cuộc sống không gây hấn, nay vô duyên vô cớ chuốc lấy một chút phiền toái, hắn tất không muốn thả người sống trở về, nhưng kể cả Từ Thiên Trạch về tìm thêm trợ thủ, hắn cũng không sợ.

Nghe Vũ Y nói ở U Ám Tinh không có cao thủ Hư Vương Cảnh, người mạnh nhất Hải Khắc gia tộc của nàng cũng chỉ ở Thánh Vương tam tầng cảnh, tên Từ Thiên Trạch đó vừa nhìn là biết chẳng phải ở thế lực gì ghê gớm, chắc cũng chẳng đào ra được cao thủ đàng hoàng.

Dương Viêm ngủ liền đến mấy ngày, chẳng biết là nàng đang gặp ác mộng gì mà thi thoảng lại la lớn, có vẻ rất sợ hãi, lần nào Dương Khai cũng phải trấn an một lúc mới bình tĩnh lại.

Ba ngày sau, Dương Viêm mới yếu ớt tỉnh lại.

Dương Khai ngồi bên giường nhìn nàng, mắt đối mắt với Dương Khai, Dương Viêm xấu hổ quay đầu đi, mặt ửng hồng.

- Ăn chút gì trước đi.

Dương Khai tiện tay vứt một cái bọc qua.

Như ngửi thấy mùi quả, cũng như thực sự cần bổ sung thể lực đã tiêu hao, Dương Viêm lập tức bò dậy mở bọc ra, đến khi nhìn thấy bên trong là mấy quả màu cam, nàng hớn hở ăn lấy ăn để, sắc mặt trắng nhợt cũng dần hồng hào trở lại.

Thấy nàng khí sắc khá lên, Dương Khai mới tò mò hỏi:

- Cô chưa thấy người chết bao giờ hả?

Sở dĩ Dương Viêm hôn mê, căn bản chẳng phải do bị thương, mà là do sợ hãi! Sợ hãi bởi tình trạng thê thảm của mấy tên chết trước mặt mình. Dương Khai biết là nàng nhát gan, nhưng không ngờ lại tới mức này, chỉ mấy tên không quen không biết bỏ mạng mà đã hôn mê ba ngày, nếu nhìn thấy cảnh chiến trường đẫm máu thì nàng có sống nổi nữa không đây?

Có điều Dương Khai cũng biết, ai cũng có lần đầu tiên, bản thân hắn lần đầu tiên giết người tuy không như Dương Viêm, nhưng tâm trạng cũng rất khác lạ. Chỉ có điều khả năng chịu đựng của hắn tốt hơn Dương Viêm nhiều, tâm lý cũng vững vàng hơn nàng.

Câu hỏi này của Dương Khai quá sai lầm, Dương Viêm đang ăn ngon lành liền bỏ xuống, che kín miệng.

- Không phải chứ?

Dương Khai kinh ngạc, bụng nghĩ đã ba ngày rồi mà vẫn còn dư âm, rốt cuộc cô nương này làm sao có thể sinh tồn giữa thế giới hỗn loạn này? Với lá gan của nàng, Dương Khai thấy nàng có thể bình an trưởng thành đã là một kỳ tích rồi.

Dương Viêm nhăn nhó không nói gì, chỉ xua tay với Dương Khai, hít thở thật sâu, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được.

- Trước kia ta cũng từng thấy người chết, nhưng chưa thấy kiểu chết nào kinh tởm thế này...

Dương Viêm nhìn Dương Khai, trên mặt vẫn còn sợ hãi, mấy tên đó bị thiêu chết tại trận, thứ khiến nàng không chịu nổi nhất là mùi khét lẹt xộc vào tận mũi đó.

Trước giờ nàng không biết, thịt người khi bị nướng chín sẽ có mùi này.

- Ầy, lần sau ta giết người thì cô nhắm mắt lại đi.

Dương Khai thở dài.

- Còn có lần sau nữa sao?

Dương Viêm nhăn nhó.

- Có thể!

Dương Khai gật đầu.

- Không nói chuyện này nữa, cô ăn tiếp đi.

- Ừ.

Dương Viêm gật đầu, lại cầm trái cây lên ăn, ăn một hồi lại tò mò hỏi:

- Cái này kiếm đâu ra vậy? Hình như có thể thanh tâm tịnh khí, còn có thể khôi phục sức lực.

- Người ta cho đấy.

Dương Khai cũng không nói là ai, thứ quả này tuy khá hiếm, nhưng kỳ thực giá trị không lớn, bằng không thì Tiền Thông đã chẳng rộng rãi tới vậy.

- Đúng rồi, huynh mua khoáng thạch chưa?



Dương Viêm lại hỏi.

- Mua rồi, có điều cô hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi hồi phục rồi hẵng luyện chế.

Dương Khai thật sự không yên tâm để nàng đi luyện chế bí bảo Hư cấp cho mình trong tình trạng này, luyện khí hay luyện đan đều cần tâm cảnh cực kỳ bình ổn, một khi bị ngoại lực quấy nhiễu, có thể sẽ dẫn đến tổn thất không thể vãn hồi.

- Được.

Dương Viêm nghỉ ngơi thêm vài ngày mới lấy khoáng thạch quý từ Dương Khai để bắt đầu bế quan luyện khí, chuyện xảy ra trước đó hình như nàng đã quên bẵng đi rồi.

Nữ nhân này tâm tư khá là đơn thuần, tuy nhát như thỏ đế, nhưng người như vậy sống không biết mệt, vì nàng không lo nghĩ quá nhiều việc, cũng rất dễ thỏa mãn.

Thạch thất và Tụ Linh Thất Thái Kỳ đều bị Dương Viêm bá chiếm, Dương Khai ra khỏi sơn động, tìm một vị trí cách đó không xa và thanh tịnh ngồi xuống, nhìn bốn phía mây sương chốn rừng núi, hắn lấy làm hài lòng với sự thay đổi của nơi này.

Kể từ khi bày trận pháp trong ngọn núi này cũng đã được mấy tháng rồi, linh khí tụ tập cũng thấy rõ hiệu quả từ đầu, sương mù vần vũ trên đỉnh núi ngày một dày đặc, nói lên rằng linh khí ở nơi đây đang dần mạnh lên.

Dương Khai không ở trong sơn động, nhưng thần thức vẫn luôn bao trùm nơi đó, chính vì sợ Dương Viêm xảy ra chuyện, hoặc lo Từ Thiên Trạch tìm người đến báo thù, quấy rầy Dương Viêm luyện khí.

Dương Viêm hiện giờ đang luyện chế bí bảo phòng ngự Hư cấp mà Dương Khai yêu cầu, trong thời gian quan trọng này, Dương Khai không cho phép xảy ra bất cứ bất trắc nào.

Thời gian trôi qua từng ngày, tất cả đều bình an vô sự.

Ngày nọ, Dương Khai đang tĩnh tọa, trong đầu chợt vang lên một giọng nói:

- Ta hồi phục rồi.

Nghe thấy giọng nói này, Dương Khai mừng rỡ vô cùng, lập tức ý thức được Thần Thụ đã tỉnh rồi.

Lần trước ở Vũ Bộc Tinh, vì khu trừ độc tố của Huyền Âm Quỳ Thủy trong cơ thể Tuyết Nguyệt, Dương Khai đã mượn sức mạnh của Thần Thụ, dẫn đến nó bị tiêu hao quá mức, lâm vào trạng thái say ngủ, nay nhiều năm trôi qua, Thần Thụ cuối cùng cũng tỉnh lại.

- Cảm giác thế nào?

Dương Khai lập tức hồi âm.

- Vẫn ổn, chỉ là hình như ngươi chẳng thay đổi nhiều là mấy, thời gian ta ngủ ngắn lắm sao?

Thần Thụ hồ nghi, năm đó khi Dương Khai dùng sức mạnh của nó, đang là Nhập Thánh tam tầng cảnh, nay vẫn là Nhập Thánh tam tầng cảnh, tu vi cảnh giới không hề tăng lên bao nhiêu, điều này không hợp lý với tu chất của Dương Khai.

- Cũng mấy năm rồi, cụ thể bao lâu thì ta không rõ.

- Vậy sao ngươi...

- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Dương Khai cười hề hề, kể lại huyện xảy ra ở Tôi Thể Thần Trì, với cây Thần Thụ thuộc tính Dương có ý thức này, Dương Khai không hề giấu diếm, ý thức của nó là do hắn thúc phát nên, nó rất ỷ lại vào hắn, hơn nữa tuy nó là một cái cây, nhưng lại giống một người bạn luôn đồng hành với hắn hơn.

Dương Khai vẫn nhớ lời hứa với nó lúc trước, đó là tìm một nơi thích hợp để nó cắm rễ, tu dưỡng sinh sôi.

Nhưng nhiều năm qua, hắn luôn bôn ba khắp chốn, không có bao nhiêu thời gian yên ổn, tuy đi qua nhiều nơi, nhưng lại không có vị trí thích hợp, Thần Thụ cũng chưa từng thúc giục hắn, điều này khiến Dương Khai cảm thấy rất hổ thẹn.

- Hả? Ngươi nói cảnh giới tuy không thay đổi, nhưng lại có được Kim huyết thần kỳ?

Thần Thụ có vẻ rất hứng thú với Kim huyết.

- Có muốn thử không?

- Được!

Dương Khai lập tức trích ra một giọt Kim huyết, quăng vào Ma Thần Bí Điển để Thần Thụ hấp thụ.

Một lát sau, Dương Khai liền cứng mặt kinh ngạc.

Tuy hắn không biết giọt Kim huyết mà Thần Thụ hấp thụ đã có thay đổi ra sao, nhưng giữa hắn vào Thần Thụ lại nảy sinh một mối liên hệ mật thiết như có như không, bền chắc hơn cả quan hệ lúc trước, đôi bên kết nối ý nghĩ cũng thoải mái hơn nhiều.



Dương Khai đắm chìm tâm thần, thậm chí có thể cảm giác được cảm giác vui sướng và phấn chấn của Thần Thụ, cành lá to lớn không ngừng lay động, như được tưới nhuần khôn cùng, thần hồn truyền đến một tin tức vô cùng thỏa mãn.

Rất lâu sau đó, Thần Thụ mới phát ra một hồi âm thanh sảng khoái dài liên miên, hưng phấn nói:

- Sinh khí chứa trong giọt Kim huyết này của ngươi khổng lồ quá, hơn nữa hình như không còn sự hạn chế như của Dương Dịch lúc trước nữa, Kim huyết này có thể thiên địa linh vật bất cứ thuộc tính nào hấp thụ, làm tăng thêm sinh cơ của nó, giảm thiểu tối đa chu kỳ trưởng thành.

Hồi trước, Dương Dịch chỉ có thể dùng vào linh thảo linh dược thuộc tính Dương, nhưng Kim huyết thì khác, hoàn toàn không bị hạn chế về thuộc tính, vì trong Kim huyết có ẩn chứa lực khí huyết và sinh cơ, bất cứ linh thảo linh dược nào cũng đều có thể hấp thụ.

Lần trước Thần Thụ đã kết được mấy mươi quả nhỏ, những quả này cách đây rất lâu Dương Khai cũng từng được ăn, bên trong ẩn chứa năng lượng thuộc tính Dương cực lớn.

Những quả này sau này mới lớn dần, tốc độ cực chậm, đã nhiều năm vậy mà chỉ nhỏ như quả nho, nhưng sau khi một giọt Kim huyết được Thần Thụ hấp thụ, những quả này đang to dần với tốc độ thấy rõ bằng mắt thường, đến khi lớn bằng hạch đào mới dừng lại.

- Thú vị đấy.

Dương Khai cười.

- Xem ra sau này ta đi trồng linh thảo linh dược cũng là một lựa chọn tốt.

Hắn luôn tìm tòi diệu dụng của Kim huyết, trước đó một giọt Kim huyết bay vào Tinh Không, đến giờ vẫn đang bay giữa Tinh Vực, Dương Khai có thể thông qua việc chuyển hoán tâm thần để thám thính tình hình quanh Kim huyết, nay lại phát hiện Kim huyết cực có ích cho linh thảo linh dược sinh trưởng, đây là một niềm vui bất ngờ.

- Nếu đã giúp được cho ngươi, vậy thì lại lấy thêm vài giọt nữa!

Dương Khai nói rồi không chút hà tiện, trích ra thêm mấy giọt Kim huyết đưa vào trong Ma Thần Bí Điển.

Thần Thụ cũng chẳng kịp ngăn cản, nó tuy là thiên địa linh vật, nhưng đã có thần trí của riêng mình, nó biết có một giọt Kim huyết như vậy không dễ, nhưng Dương Khai đã trích ra cả rồi, tất không thể lãng phí, bèn hấp thụ hết sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play