Nhưng giờ thì khác, Dương Khai đã tới mua khoáng thạch Hư cấp, nói lên mọi suy đoán trước đó là thật. Lão phải đi bàn bạc với Cách Lâm đại sư, xem có thể khiến lão đích thân ra mặt hay không, dù sao thì giữa các luyện khí sư với nhau vẫn có tiếng nói chung, nói không chừng Cách Lâm có thể có cách mời được người đó.
Tiền Thông tìm đến tòa cung điện đó, đem chuyện này nói với Cách Lâm, Cách Lâm cũng có chút phấn khởi, hai người bèn bàn bạc nếu lần sau Dương Khai đến nữa, có nên để Cách Lâm ra mặt nói chuyện với hắn, ít nhất cũng phải để luyện khí sư sau lưng hắn biết Cách Lâm có ý muốn đàm đạo với người này.
Long Huyệt sơn, lúc Dương Khai về tới đây, lại phát hiện Dương Viêm không có trong sơn động, hắn hơi ngạc nhiên, vội vàng vào sơn động kiểm tra, tình trạng bên trong khiến hắn trầm mặt xuống, sâu trong mắt lóe lên tia sát khí u ám.
Dương Viêm là một nữ tử đơn thuần, không thể nào vô duyên vô cớ bỏ đi, càng không có khả năng mang theo mấy nguyên liệu quý hiếm đó bỏ trốn.
Hơn nữa nhiều dấu vết ẩu đả bên trong sơn động cũng nói lên rõ điều này, có thể Dương Viêm đã gặp nguy hiểm nào đó.
Dương Khai nổi giận!
Tạm không nói hắn mới đưa nguyên liệu Xích Vĩ Tử Giáp hạt cho Dương Viêm, giờ còn mua về rất nhiều khoáng thạch, đợi nàng luyện chế một món bí bảo phòng ngự cho hắn, mà bản thân Dương Viêm là một luyện khí sư Hư cấp kính nghề, hơn nữa nàng còn làm việc rất vui vẻ, Dương Khai cũng không cho phép nàng xảy ra bất trắc nào.
Kẻ nào? Hải Khắc gia tộc ở ngay gần đây?
Dấu vết ẩu đả lưu lại trong sơn động không nhiều, hẳn là Dương Viêm không giằng co nhiều với kẻ địch, nàng tuy là một luyện khí sư Hư cấp, nhưng thông qua quan sát những ngày qua, Dương Khai cũng phát hiện thật ra nàng chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu.
Nếu đúng là Hải Khắc gia tộc làm, thì Dương Khai cũng sẽ không nể mặt Vũ Y, hắn tuyệt đối sẽ lao đến Hải Khắc gia tộc náo loạn một phen!
Thần niệm vụt tản ra, rất nhanh, cơn giận của Dương Khai lắng xuống không ít, hắn phát hiện tình hình không đến nỗi như hắn tưởng, lúc này Dương Viêm vẫn vô sự, có điều hình như đang bị kẻ nào đó truy sát, bỏ chạy khắp chốn rừng núi, đang ở chỗ một khe suối cách sơn động mấy chục dặm.
Biết được vị trí của Dương Viêm, Dương Khai lập tức rời khỏi sơn động, tức tốc đi đến đó, thánh nguyên toàn thân ngấm ngầm sục sôi, ánh mắt dữ tợn.
Một lát sau, tiếng khóc thét của Dương Viêm truyền vào tai, hắn liền chùng lòng xuống.
- Dương Viêm!
Dương Khai bay thẳng về phía đó, quát lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng Dương Khai, Dương Viêm đang hớt hải chạy trốn bỗng sửng sờ, sau đó đôi mắt hiện nét mừng rỡ, hai tay nhấc tấm áo choàng màu đen, vội vàng chạy về phía này.
Bên ngoài cơ thể nàng, có một lớp hào quang màu đỏ rực, nóng vô cùng.
Đó rõ ràng là một bí bảo phòng ngự đẳng cấp cực cao, sóng năng lượng tỏa ra từ hào quang đó, Dương Khai phỏng chừng cho dù hắn có ra tay toàn lực, cũng không chắc làm tổn thương được Dương Viêm.
Trạng thái của Dương Viêm cũng không tệ lắm, ngoại trừ vẻ mặt hốt hoảng, trông có hơi nhếch nhác ra, cả người cũng chẳng có lấy một vết thương, khiến Dương Khai bất giác thở phào.
- Hu hu hu... Dương Khai cứu mạng, có kẻ ức hiếp ta!
Dương Viêm vừa khóc, vừa chạy đến nấp sau lưng Dương Khai.
- Đừng sợ!
Dương Khai an ủi, giương ánh mắt lạnh lùng về phía trước.
Vài bóng người bay vụt tới, trong đó có một kẻ điên tiết quát lên:
- Tiện tỳ, dám đả thương ta, ngươi chết chắc rồi!
Lời còn chưa nói hết, bên đó đã bay đến một đường kiếm quang cực lớn, kiếm khí nhọt hoắt, nó đi tới đâu, mặt đất nứt ra tới đó, cây cối đổ gãy ầm ầm.
Trong kiếm quang đó đầy sát khí lạnh lẽo, rõ ràng không phải chỉ để uy hiếp, mà là muốn lấy mạng người thật sự.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, kéo Dương Viêm cúi người xuống, tránh được đường kiếm đó.
Năm bóng người hạ xuống, bao vây Dương Khai và Dương Viêm, Dương Viêm run lẩy bẩy, bám chặt lấy áo Dương Khai, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
Cho dù nàng có là luyện khí sư vĩ đại tới đâu, cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, càng chưa từng bị truy sát. Chuyện lần này có thể nào đã làm nàng kinh hãi vô cùng, tuy Dương Khai đã tới, nhưng nhìn thấy năm người đối phương sát khí đằng đằng, nàng vẫn không kìm được hoảng sợ, không biết Dương Khai có ứng phó được với cục diện trước mắt hay không, dù sao nàng cũng biết công lực Dương Khai không cao, hình như chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi.
Dương Khai quay đầu nhìn mấy tên đó, không kìm nổi ngạc nhiên.
Bởi vì hắn phát hiện, người bị truy sát là Dương Viêm không hề bị thương, nhưng năm tên truy sát nàng lại người đầy nhếch nhác, nhất là tên thanh niên tầm tuổi hắn đứng đối diện, trên gương mặt u ám có mười mấy lỗ máu, cũng không biết là bị cái gì đâm trúng, mặt nhuộm đầy máu, trông kinh khủng vô cùng.
Bốn tên kia trên người cũng có máu, không ít thì nhiều, tên bị nặng nhất là trên bụng một mảng khét lẹt, đau nhức khó chịu, trán chi chít mồ hôi lạnh, nhìn thương thế đó hẳn là do lửa nhiệt độ cực cao làm phỏng.
- Chuyện là thế nào đây?
Dương Khai không hiểu được, quay qua nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm mặt vẫn trắng bệch, hàm răng run lập cập, nức nở nói:
- Ta cũng không biết... Ta đang nghỉ ngơi trong sơn động thì chúng xông vào, tên đó đòi ta đi theo hắn, ta không chịu, hắn liền kéo ta, ta mới lấy Viêm Dương Tráo ra, rồi đánh ra U Cốt Hàn Đinh, làm hắn bị thương, rồi tiếp đó bốn tên kia cũng hung hãn xông tới, ta đánh hết cả Long Tu Sách, Vạn Hỏa Bạc, Lưu Li Hoàn, Huyền Vân Kim Tuyến ra rồi bỏ chạy, kế đến chúng bắt đầu truy đuổi ta... Ta cứ chạy mãi chạy mãi, rồi ngươi tới.
Nghe Dương Viêm nói vậy, năm tên đó đều tỏ ra khó chịu, vừa lúng túng vừa phẫn nộ.
Dương Khai nhíu mày trầm tư một lát, trong đầu tưởng tượng lại tình huống lúc đó, tưởng tượng Dương Viêm luống cuống tay chân, lôi hết mọi bí bảo cao cấp nghĩ đến ra, hào quang bí bảo sáng lò trong sơn động, đánh cho năm tên này khóc rống...
Dương Khai tự nhiên muốn cười.
Không hổ là luyện khí sư Hư cấp! Dương Khai không biết là Dương Viêm lại có nhiều của nải đến vậy, cho dù sức chiến đấu và lá gan của nàng thực sự không đáng khen, nhưng dựa vào trang bị bí bảo hào hoa muôn vẻ trên người, nàng cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, nếu nàng thật sự có ý muốn giết năm tên này, thì chúng chắc đã chết từ lâu rồi.
Cho dù đã hoài công lo lắng, Dương Khai vẫn tức giận.
Biết rõ Dương Viêm có nhiều bí bảo vô kể, năm tên này vẫn bám theo không buông, thế này thì quá đáng lắm rồi, thông minh thì đã bỏ chạy rồi mới phải, chúng vẫn đuổi theo, thì một là vì để mắt tới nhan sắc của Dương Viêm, hai là để mắt tới bí bảo của nàng.
Khả năng thứ hai lớn hơn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Khai lại càng lạnh hơn.
Gã thanh niên mặt đầy lỗ máu lúc mới đến còn có phần kiêng dè cho Dương Khai đột nhiên xuất hiện, đến khi phát giác hắn chỉ là một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, thần sắc liền huênh hoang hơn hẳn, kêu lên ầm ĩ:
- Tiểu tử, mặc xác ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi có quan hệ gì với ả này, ở đây không có việc của ngươi, không muốn chết thì mau cút đi, bằng không chớ trách ông đây giết luôn cả ngươi!
Dương Khai mỉm cười:
- Đây là địa bàn của ta, ngươi đang giương oai ngay trên địa bàn của ta, còn muốn động vào người của ta, ngươi nói không liên quan đến ta ư?
- Địa bàn của ngươi?
Gã đó lộ thần sắc bừng tỉnh.
- Ngươi là người của Hải Khắc gia tộc? Vậy thì dễ rồi.
Vẻ mặt của y chợt trở nên vô cùng thoải mái, đầy cao ngạo, y đưa tay chỉ vào mình:
- Ta là Từ Thiên Trạch.
Nói xong, y đắc ý chờ đợi phản ứng của Dương Khai, hình như cái tên của y rất có tác dụng uy hiếp.
Ai ngờ Dương Khai chỉ thờ hơ nhìn y, chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Từ Thiên Trạch ngẩn ra, khoa trương kêu lên:
- Này này, đừng nói là ngươi không biết ta đấy.
- Ta phải biết ngươi sao?
Dương Khai hừ nhạt.
- Ngươi là cái thá gì?
Từ Thiên Trạch kinh ngạc nhìn sang bốn tên thủ hạ, bật cười ha hả:
- Người của Hải Khắc gia tộc càng sống càng thụt lùi rồi, lại có kẻ không biết Từ Thiên Trạch ta.
- Thiếu gia, tên này công lực không cao, xem ra cũng chẳng là nhân vật quan trọng gì ở Hải Khắc gia tộc, chưa nghe thấy đại danh của ngài cũng không phải không có khả năng!
Một tên bên cạnh nói.
Kiểu giải thích này khiến sắc mặt Từ Thiên Trạch khá hơn hẳn, một tên không ló mặt nổi trong thế lực nhỏ như Hải Khắc gia tộc đúng là không đáng để y nghiêm túc, điều duy nhất khiến y dè chừng chính là nữ tử nhỏ nhắn mặc hắc bào kia.
Ả tiện tỳ này trong người đầy bí bảo, vừa rồi cho y ăn một vố đau, không biết chuyện thì thôi, biết rồi thì Từ Thiên Trạch tất không bỏ cuộc, những bí bảo đó thực sự rất lóa mắt.
Hơn nữa nữ nhân này hình như không biết chiến đấu, chỉ biết bỏ chạy, nếu vậy thì y có khả năng nắm được cả sắc lẫn của cải, nữ nhân này là cực phẩm đó chứ, nào ngực, nào mông, đến cả bộ hắc bào rộng thùng thịnh cũng không che hết được phong tư ngạo nghễ đó.
Từ Thiên Trạch đã có thể tưởng tượng được bộ dạng sau khi bị lột sạch của nữ nhân này rồi, y không khỏi nổi cơn hoang tưởng, máu nóng dâng trào.
Y có ngờ đâu, chỉ vô tình đi ngang qua đây, thấy linh khí nơi này không tồi bèn xuống xem thử mà lại có được thu hoạch lớn đến vậy.
Thấy đôi mắt Từ Thiên Trạch nhìn mình hung hãn, Dương Viêm vô thức nắm chặt lấy áo Dương Khai, rúc kín sau lưng hắn, khẽ nói:
- Dương Khai, chúng có bốn tên là Thánh Vương Cảnh đó, chúng ta chạy thì hơn.
- Thánh Vương Cảnh thì ghê gớm lắm à? Thánh Vương Cảnh chết trong tay ta không chỉ có một hai tên thôi đâu.
Dương Khai vỗ vai Dương Viêm.
- Ngươi mà cũng giết được Thánh Vương Cảnh?
Từ Thiên Trạch như thể nghe chuyện tiếu lâu, phá lên cười.
- Không biết trời cao đất dày, người của Hải Khắc gia tộc đều không thèm suy nghĩ à? Từ Nguy, tới cho hắn biết lễ độ đi, cho hắn biết thế nào là Thánh Vương Cảnh.
- Biết rồi thiếu gia.
Tên võ giả được gọi tên cười hê hê, bước từng bước tới, vừa đi vừa lúc lắc cổ, truyền ra tiếng răng rắc, cười gằn:
- Tiểu tử, chọc giận thiếu gia nhà ta, kết cục của ngươi sẽ thê thảm lắm đấy.
- Chọc giận ta thì kết cục của các ngươi cũng sẽ chẳng ra gì đâu. Chết rồi các ngươi hãy từ từ hối hận!
Dương Khai thản nhiên nhìn y, vừa dứt lời, một đốm lửa đen kịt chợt xuất hiện, bay vụt về phía tên Từ Nguy với tốc độ sấm sét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT