Thời điểm Diệp Vân đang đau nhức toàn thân đột nhiên bước ra, hơn nữa đi ba bước liên tục, đã vượt qua Đinh Thiến, đi tới khoảng cách mười trượng, đứng ngang cùng Chư Cát Xung và Khôn Hoa Tử.
Sắc mặt Diệp Vân tái nhợt, thân hình không ngừng run rẩy.
Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử đều quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt toát ra một tia chấn kinh. Hiển nhiên đã có phán đoán sai đối với thực lực của Diệp Vân, không thể tưởng được rõ ràng hắn có thể đi đến khoảng cách mười trượng.
"Tiểu sư đệ, nín hơi ngưng thần, đứng vững vàng." Khôn Hoa Tử trầm giọng quát, lập tức thân thể của hắn hơi hơi nhoáng một cái, thiếu chút nữa bị ám kình đánh văng ngược lại.
Chư Cát Xung không dám lên tiếng, chẳng qua chỉ cho Diệp Vân một ánh mắt khích lệ, sau đó không dám phân tâm, cố gắng hết sức ngăn cản ám kình trùng kích.
Thân hình Diệp Vân hơi hơi lắc lư hai cái, trong giây lát chấn động nhưng thân thể lập tức đứng vững, hai chân dường như cắm rễ tại mặt đất của Uẩn Linh Đàm, không nhúc nhích chút nào.
Trong mắt Khôn Hoa Tử hiện lên một tia khiếp sợ, Diệp Vân lần nữa đã vượt ngoài dự liệu của hắn.
Thư An Thạch nhìn qua, khóe miệng hiện lên nụ cười khẽ, đối với tên tiểu sư đệ này hắn có tin tưởng rất lớn. Tên gia hỏa này có thể hấp thu hơn phân nửa băng linh khí trong căn phòng Bắc Hải huyền băng làm sao có thể dùng ánh mắt bình thường để phán đoán đây?
"Tiểu sư đệ, trong khoảng cách mười trượng chẳng qua chỉ là ám kình dâng lên, nếu như ngươi có thể vượt qua mười trượng, sẽ cảm nhận được thêm nữa." Thư An Thạch nhàn nhạt nói ra, sắc mặt có chút ngưng trọng lúc trước của hắn đã đổi lại thành mỉm cười, hắn rất thành thạo trong việc đối kháng với ám kình trong Uẩn Linh Đàm hoặc là những lực lượng khác.
"Đại sư huynh, ngươi đang cười nhạo chúng ta sao? Ta đã ở cái địa phương này thử nhiều lần, cũng không cách nào bước ra nửa bước. Hơn nửa năm mới miễn cưỡng đứng vững được một lần ở chỗ mười trượng này, ngươi bây giờ lại ”xúi dại” tiểu sư đệ tiếp tục đi về phía trước, có người đại sư huynh như vậy sao?" Khôn Hoa Tử la lớn, thân hình hắn lắc lư, nhìn như muốn bước ra về phía trước nhưng không cách nào làm được.
Diệp Vân không nói gì, chẳng qua là gật đầu nhẹ, hắn cũng không có dư thừa tinh lực nói chuyện, ám kình dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, ở trong kinh mạch tàn sát bừa bãi. Mà linh khí cũng dội thẳng vào, mạnh mẽ vô cùng, với nhục thể của bản thân hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nếu muốn bước ra thêm một bước, đó là hy vọng xa vời.
Nhưng mà, trong lòng Diệp Vân biết rõ, đây cũng không phải là cực hạn của bản thân, bởi vì hắn còn có Tiên Ma Chi Tâm, chỉ cần vận chuyển Tiên Ma Chi Tâm, giờ phút này linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể căn bản còn chưa đủ, thậm chí còn có thể thi triển Tiểu Hấp Tinh Quyết để mà phối hợp hấp thu luyện hóa.
Chẳng qua là ám kình này lại vô cùng cường đại, xông qua kinh mạch cốt cách mang đến đau nhức kịch liệt ngay cả hắn đều cảm thấy khó có thể chịu được, nếu lại tiến lên vài bước, đi đến khoảng cách mười một trượng mà nói, chỉ sợ căn bản không cách nào chịu đựng.
Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên người Huống Vô Úy, lẽ ra với tu vi cùng sức chống đỡ của bản thân hắn cũng không thể đủ để cho hắn đi đến khoảng cách mười ba trượng, dù sao ở trên Phần Thần Đài thì thực lực của hắn so với Khôn Hoa Tử cũng tương đối ngang nhau, thậm chí còn rơi xuống hạ phong, vậy thì làm thế nào có thể đi đến khoảng cách mười ba trượng?
Phải biết rằng Khôn Hoa Tử đã thử mấy lần, cũng không có cách nào bước ra dù chỉ là một bước, chỉ có thể dừng bước ở khoảng cách mười trượng. Nếu như Huống Vô Úy đứng ở khoảng cách mười một trượng thì cũng không có gì để nói, hiện tại thì hắn đã kề vai sát cánh cùng Thư An Thạch, đứng ở chỗ mười ba trượng, nơi đó áp lực như thế nào không nói ra cũng biết, quả thực không thể hiểu nổi.
Không biết Huống Vô Úy thi triển bí pháp gì, hay là có bảo vật thần kỳ gì đó bảo vệ nhục thể của hắn, nên mới có thể đi đến khoảng cách mười ba trượng.
Trong lòng Diệp Vân nghi hoặc, nhưng lại cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, ám kình dũng mãnh tiến vào, linh khí rót vào thân thể, làm cho hắn hầu như không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Thư An Thạch lẳng lặng nhìn Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, hắn có một trực giác, Diệp Vân sẽ tiếp tục bước ra một bước, thậm chí sẽ đi đến khoảng cách mười một trượng.
Nếu như vậy, dùng tu vi bản thân là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong đi đến khoảng cách mười một trượng, đây là chuyện chưa hề xảy ra, từ khi xuất hiện Uẩn Linh Đàm đến bây giờ chưa từng có người nào có thể làm được.
Diệp Vân chịu đựng đau đớn do ám kình mang đến, đây không chỉ là khảo nghiệm đối với thân thể, cũng là tôi luyện đối với ý chí linh hồn.
Linh khí rót vào trong cơ thể, không ngừng luyện hóa, hấp thu. Sau đó hóa thành chân khí cuồn cuộn bồi dưỡng các nơi trong thân thể, cuối cùng hội tụ đến đan điền, thời gian dần qua ngưng tụ thành một cái quang cầu.
Chân khí bắt đầu ngưng tụ thành chân cương, sau đó dung hợp đến cùng một chỗ, xuất hiện dấu hiệu giả đan.
Nếu là tu sĩ bình thường xuất hiện loại tình huống này, tất nhiên vui mừng quá đỗi, ngay tại khoảnh khắc ngưng tụ giả đan, chỉ cần đan dịch tràn ra, như vậy sẽ bước lên Kim Đan đại đạo.
Nhưng mà Diệp Vân lại bất đồng, hắn tu luyện dị chủng linh khí, nếu muốn triệt để ngưng tụ thành Kim Đan thì cần tất cả linh khí trong cơ thể đều ngưng tụ thành giả đan, tốt nhất là dung hợp lẫn nhau, cuối cùng hóa thành một miếng Kim Đan có được nhiều loại Linh khí, ngày sau uy lực sẽ cường đại đến tình trạng bất khả tư nghị.
Chẳng qua là trong mấy ngàn năm qua cũng không ai có thể làm được việc dung hợp nhiều loại linh khí, ngưng tụ Kim Đan. Tối đa cũng chỉ là dung hợp hai đạo Linh khí, hoặc là ba đạo. Giống như Diệp Vân bây giờ, tu luyện lôi, băng, hỏa, không gian cùng chân khí bản thân, đây chính là dung hợp năm đạo linh khí, quả thực là cực kỳ khó khăn.
Chủ yếu nhất lại còn có kiếm đạo, tuy rằng kiếm đạo nghiêm chỉnh mà nói cũng không thể được xem như dị chủng linh khí, dù sao cũng là thiên sinh địa thành áo nghĩa, tu luyện đến mức cực hạn, lập tức có thể đủ trảm phá thiên địa, thậm chí hủy diệt Tam Giới.
Nếu như muốn đem kiếm đạo dung nhập vào chân khí, ngưng tụ thành kim đan mà nói, vậy thì khó khăn rất nhiều. Kiếm đạo sắc bén cực kỳ, lại có huy hoàng chi uy, chân khí bình thường ngưng tụ thành giả đan làm sao có thể đủ vây khốn nó?
Huống chi, nếu muốn dưới tình huống thế này mà ngưng tụ Kim Đan, linh khí cần thiết là con số lớn đến mức khó có thể tin. Chủ yếu nhất là ai có thể hấp thu linh khí một cách nhanh chóng như thế? Cho dù để cho linh khí trực tiếp rót vào cơ thể chỉ sợ cũng không đủ.
Nhưng mà sự xuất hiện của Uẩn Linh Đàm đã tạo cơ hội cho Diệp Vân, linh khí trong Uẩn Linh Đàm tinh khiết hùng hồn, hầu như không cần luyện hóa là có thể hóa thành chân khí, dùng để ngưng tụ Kim Đan thì không thể tốt hơn.
Chẳng qua là Diệp Vân cần phải ngưng tụ năm loại linh khí thành Kim Đan, hơn nữa về kiếm đạo mà nói, cần linh khí không biết bao nhiêu cho đủ.
Diệp Vân đứng ở khoảng cách mười trượng, linh khí nhập vào cơ thể, điên cuồng luyện hóa, hấp thu, sau đó không ngừng áp súc, dung hợp, cuối cùng hội tụ đến đan điền, chân nguyên ngưng tụ thành giả đan.
Diệp Vân cảm thụ được chân khí trong cơ thể biến hóa, bỏ mặc ám kình cùng linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể mang theo sự đau đớn, hắn muốn làm chính là dùng hết khả năng ngưng tụ chân khí, hóa thành giả đan, nói như vậy, hắn mới có cơ hội tiếp tục đi lên phía trước. Dù sao chân khí ngưng tụ giả đan mà nói, tất nhiên sẽ đối với nhục thể của hắn có trợ giúp rất lớn, ít nhất có thể tăng lên một ít.
Diệp Vân có thể rõ ràng cảm nhận được hiện tại kém không phải là chân khí, mà là sức chống đỡ của thân thể, chỉ có thân thể cường thịnh trở lại một ít mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Chân khí điên cuồng hấp thu luyện hóa, hội tụ tại nơi đan điền.
Một đoàn quang ảnh càng lúc càng phát ra rõ ràng, mơ hồ xuất hiện hình dáng một quả Kim Đan, quang ảnh từ bên trong lộ ra, tựa hồ có một vòng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.
Chân khí giả đan, muốn thành hình.
Nhưng mà, sắc mặt Diệp Vân khẽ biến, hắn kinh ngạc phát hiện linh khí tràn ngập nhập vào cơ thể như thế rõ ràng cũng không đủ để làm cho hắn ngưng tụ chân khí giả đan, vẫn còn kém một ít.
Nếu để cho Đinh Thiến hoặc là đám người Khôn Hoa Tử biết được điều này, tất nhiên sẽ chấn kinh muốn rớt cằm, linh khí trào lên cuồn cuộn như thế mà không thể làm cho Diệp Vân ngưng tụ thành chân khí giả đan bình thường nhất, gia hỏa này tu luyện chân khí rốt cuộc tinh khiết cùng hùng hồn đến cỡ nào? Quả thực là khó có thể tin.
Diệp Vân nhíu mày, hai con ngươi mở ra, hiện lên một tia dứt khoát.
Trong khoảnh khắc, linh khí điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, rõ ràng so với vừa rồi tốc độ phải nhanh hơn gấp mấy lần.
Rõ ràng tại thời điểm sống chết này Diệp Vân lại thi triển Tiểu Hấp Tinh Quyết, quả thực không muốn sống nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT