Tuyệt Trần dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Vân có thực lực thế này, tu sĩ Kim Đan Cảnh nhất trọng trong tay hắn giống như cái... mền rách chỉ cần một chưởng là bị đánh bay.
Hắn đã triệt để thu hồi lòng khinh thị, thanh niên trước mắt cũng không phải là kẻ tay mơ chỉ có tu vi là Trúc Cơ tứ trọng, mà là cao thủ chân chính, là cường giả có thể cùng hắn một trận chiến.
"Đã gặp lại huống chi hai ta từng quen biết, ta đến từ nơi nào đâu có quan hệ gì. Tuyệt Trần huynh, ngươi xem ta thật sự là có hảo ý muốn đến giúp cho ngươi một tay, không thể tưởng được ngươi lại đối với ta như vậy, ta quá thương tâm muốn đi mua miếng đậu hủ đập đầu tự tử trước mặt ngươi đây." Diệp Vân trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại trở nên âm lãnh.
"Nơi đây tuy rằng nhìn như không có Lôi Đình Vạn Quân, kỳ thật chính là không gian chi địa do Thiên Địa tạo ra, với tu vi của chúng ta mà đánh đấm tưng bừng rất khó cam đoan sẽ không dẫn động Thiên Lôi, đến lúc đó thì phiền toái." Tuyệt Trần kiềm chế tức giận ở trong lòng, hắn không muốn bởi vì Diệp Vân mà làm cho bảo vật trước mắt có chỗ tổn thương.
"Lôi Đình Vạn quân? Không gian chi địa? Rất tốt a, nơi đây rất thích hợp để luận bàn. Để xem giữa hai người chúng ta, ai có thể đủ sức tránh né công kích Lôi Đình, ai có được lý giải tương đối sâu sắc đối với Không Gian Pháp Tắc." Diệp Vân cười cười, trong tay xuất hiện ánh sáng màu tím lóng lánh.
Tuyệt Trần thân là môn chủ của Phi Tinh Môn đời kế tiếp, tất nhiên có thể chỉ liếc nhìn đã phát hiện ra toan tính Diệp Vân, hiện tại dùng miệng lưỡi đã không có khả năng làm cho Diệp Vân ly khai, tất nhiên chỉ có thể giải quyết bằng một trận chiến.
"Thiên Thành, ngươi đi tìm Tiền sư huynh tới đây. Trương Diệu, ngươi tới đây." Tuyệt Trần ngay lập tức trở nên tĩnh táo, Thiên Thành chính là cao thủ xếp thứ hai của Phi Tinh Môn lại là nhi tử của Thiên Bách Mạch, lần này tiến vào Lạc Lôi Cốc chính là để thử luyện, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, nếu không dù là Tuyệt Trần đã được chỉ định là môn chủ đời kế tiếp, không chiếm được ủng hộ của Thiên Bách Mạch, cũng sẽ vô cùng phiền toái.
Thiên Thành ngẩn người, hắn mặc dù có thời điểm nhìn không ra tình thế, cũng tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt, một người ngu cũng không có khả năng lúc mười sáu tuổi đã tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
Thiên Thành nhìn nhìn Diệp Vân cầm Tử Ảnh Kiếm đang chớp động lưu quang trong tay, trong lòng đã rõ ràng người trước mắt này cũng không phải là bằng hữu của Tuyệt Trần, mà là địch nhân.
Hắn gật nhẹ đầu, thân hình thoáng một cái vút qua, nhắm phía không gian bên ngoài bay vút đi.
Diệp Vân cũng không thèm ngăn cản, mảnh không gian này dễ dàng tiến vào nhưng khó ra, Thiên Thành nếu muốn đi ra ngoài nhất định cũng phải mất một khoảng thời gian, Diệp Vân chỉ cần trong khoảng thời gian này giải quyết hai người Tuyệt Trần, thu hoạch bảo vật xong lập tức ly khai. Hắn tuy rằng tự tin, nhưng không tự đại đến mức nghĩ rằng có thể ngăn cản cao thủ Kim Đan Cảnh hậu kỳ của Phi Tinh Môn.
"Sát!"
Tuyệt Trần quát lên một cách lạnh lùng, hai tay của hắn đan vào nhau trước người, một đạo quyết ấn thình lình xuất hiện, ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc, lập loè chói mắt.
"Phi Tinh Thức!"
Theo tiếng quát nhẹ của Tuyệt Trần, quyết ấn tràn ngập các loại màu sắc trong giây lát ngưng tụ thành một ngôi sao, bay thẳng lên trên không trung kéo ra một cái đuôi ánh sáng thật dài, bắn thẳng đến Diệp Vân.
Trong tay tên đệ tử Kim Đan Cảnh Trương Diệu xuất hiện một thanh Cự Phủ có chiều cao cỡ hai người, hai tay của hắn cầm búa, nhảy lên thật cao, từ không trung đột nhiên vung lên, Cự Phủ mang theo khí thế có thể chém núi cao thành hai khúc, chém thẳng về phía đỉnh đầu Diệp Vân.
Trương Diệu mặc dù chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng, nhưng mà hắn thân là đệ tử thiên tài của Phi Tinh Môn, cũng không phải loại đệ tử Kim Đan Cảnh nhất trọng bình thường có thể so sánh. Uy lực của một búa này, ngay cả đệ tử Kim Đan Cảnh nhị trọng cũng không dám khinh thường, ít nhất cũng không dám đón đỡ.
Mà Tuyệt Trần có tu vi là Kim Đan Cảnh tam trọng, với thần thông cùng thiên phú của hắn, đủ để khiêu chiến tu sĩ Kim Đan Cảnh tứ trọng bình thường, cho dù Diệp Vân có cường thịnh cỡ nào hắn cũng không hề e ngại. Với thân phận của hắn, cũng không có chuyện liên thủ cùng Trương Diệu để chém giết Diệp Vân.
Bất quá, Tuyệt Trần thân là môn chủ đời kế tiếp của Phi Tinh Môn, việc phán đoán đối với tình thế cực kỳ tinh chuẩn. Hiện tại cũng không cần phải nói đến chuyện khí độ, cũng không phải là mặt mũi, mà là muốn tốc chiến tốc thắng chém giết Diệp Vân. Tuy rằng Diệp Vân có thể là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc ẩn thế nào đó, một khi bỏ mình sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Nhưng mà, nơi này là Lạc Lôi Cốc, hay nói đúng hơn là một chỗ không gian do Thiên Địa tạo ra trong Lạc Lôi Cốc, trừ những người bọn họ ra thì không có bất cứ người nào khác. Diệp Vân nếu có chết ở chỗ này, căn bản cũng không thể nào có người khác biết được.
Quan trọng nhất là món bảo vật đó ở phía dưới lớp cát vàng, Tuyệt Trần không có khả năng buông tha cho, cũng không cách nào buông tha cho, bởi vì món bảo vật này nếu được sử dụng thoả đáng, sẽ mang đến trợ giúp thật lớn cho Phi Tinh Môn.
Phi Tinh Thiên Hàng, Cự Phủ Khai Sơn.
Hai đạo công kích hoàn mỹ này bao trùm Diệp Vân gần như không cho hắn có được một tấc không gian nào để né tránh, tại không gian do thiên địa tạo ra này, việc thuấn gian di động hoàn toàn không có khả năng thi triển ra được, cho dù tu vi của Diệp Vân có cao hơn gấp đôi, cũng không cách nào né tránh được hai đạo công kích này.
Tuyệt Trần vừa ra tay đã lập tức đưa Diệp Vân vào chỗ chết, dứt khoát gọn gàng, không hề do dự chút nào.
Hai đạo công kích gào thét mà đến, sắc mặt Diệp Vân vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không thấy trên mặt hắn có chút hoảng sợ nào.
"Lôi Vân Điện Quang Kiếm, thức thứ nhất Lôi Đình Vạn Quân."
Diệp Vân không lùi mà tiến tới, bước về phía trước một bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay hơi hơi run lên, trong chốc lát vạn đạo tử mang phóng lên trời, trên không trung chỉ nghe một tiếng "đùng" một phát nổ tung.
Oanh long long!
Trong khoảnh khắc, Lôi Đình phảng phất như từ nơi xa xôi mà đến, thoáng qua đã đến trước mắt, tử sắc điện mang to như tay em bé từ trên trời giáng xuống, bao phủ trọn vẹn phạm vi tầm hơn mười trượng, hóa thành một mảnh không gian đầy lôi điện.
Oanh!
Trăm ngàn đạo điện mang tử sắc hội tụ cùng một chỗ, ngưng tụ thành một cỗ tia chớp cường đại đến khó có thể tin, đánh thẳng vào phía trên Chiến Phủ cực lớn kia. Chỉ thấy Cự Phủ trên không trung đủ để chém vỡ núi cao đột nhiên ngừng một chút, sau đó đùng thoáng một phát bạo vang, rõ ràng bị đánh thành từng mảnh vỡ, hóa thành vô số lưu quang tàn ảnh, bắn đi tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Mấy nghìn đạo Lôi Đình còn dư lại, đan vào nhau tạo thành mạng lưới trước người Diệp Vân, hóa thành một mảnh cấm chế lôi điện bảo vệ lấy hắn.
Phi tinh từ trên trời giáng xuống, xẹt qua trời cao, đâm vào mảnh cấm chế do Lôi Đình đan vào tạo thành.
Trong khoảnh khắc, một vầng sáng sáng chói phóng lên trời, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Trên bầu trời dường như xuất hiện một chùm khói lửa hoa mỹ, sau đó đột nhiên nổ tung, hóa thành vạn đạo lưu quang hạ xuống, bao phủ Diệp Vân trong đó, trông rất đẹp mắt.
Phốc!
Sắc mặt Trương Diệu trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, đạp đạp đạp lui về sau gần mấy trượng, cái mông của hắn "tiếp xúc thân mật" với cát vàng, hắn vùng vẫy hai cái muốn lật người lên, nhưng không cách nào làm được, lại ngã ngồi xuống.
Thanh Chiến Phủ cực lớn kia chính là một thanh tuyệt phẩm Linh Khí phẩm chất thật tốt, hắn từ nhỏ đã bồi dưỡng, dùng tinh huyết ngưng luyện, đã sớm cùng hắn hòa làm một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Trương Diệu nằm mộng cũng không dám nghĩ đến, Diệp Vân lại có thể thi triển ra thần thông lôi hệ cường đại như thế, hơn nữa trăm ngàn đạo lôi quang ngưng tụ thành một bó, đập nát Chiến Phủ của hắn thành phấn vụn, đây cơ hồ phế đi một nửa tu vi của hắn, trong lòng của hắn rõ ràng, cảnh giới tất nhiên sẽ rớt xuống đến dưới Kim Đan Cảnh, nếu muốn quay trở lại Kim Đan, quả là ngàn vạn khó khăn.
Khó khăn nhất không phải là có thể trở lại Kim Đan mà là Tuyệt Trần có thể ngăn trở được Diệp Vân hay không, nếu như không được thì con đường tu hành coi như dừng ở đây.
Tuyệt Trần cũng không lui lại nửa bước, sắc mặt của hắn bỗng chốc "xanh như đít nhái".
Phi Tinh Thức chính là tuyệt học của Phi Tinh Môn, nếu không phải hắn đã được chỉ định làm môn chủ đời kế tiếp, tuyệt đối không có tư cách tu luyện Phi Tinh Thức.
Uy lực của một chiêu này thế nào trong lòng của hắn rõ ràng, vừa rồi đã là nén giận mà phát, hầu như phát huy bảy thành lực lượng của hắn. Uy lực ẩn chứa trong một đạo phi tinh này, đủ để công kích một ngọn núi nát thành phấn vụn, lực phá hoại trong đó kinh người tới cực hạn, căn bản không phải tu sĩ Kim Đan Cảnh tam trọng bình thường có thể ngăn cản.
Nhưng mà, Diệp Vân đã chặn lại. Hắn chẳng những ngăn cản được, hơn nữa còn dùng thần thông lôi hệ của bản thân để ngăn cản, chưa kể lại ngăn cản một cách hời hợt, thoạt nhìn không phí nửa điểm khí lực chút nào. Tu vi như vậy, đã có chút ít vượt qua tưởng tượng của Tuyệt Trần.
Cùng lúc với sự kinh hãi của Tuyệt Trần cùng tuyệt vọng của Trương Diệu, trong lòng Diệp Vân có chút kinh hỉ, một chiêu Lôi Đình Vạn Quân vừa rồi chính là hắn sau khi tìm hiểu được Lôi Thần Chi Kiếm tàn phổ tại cốc khẩu này đã dung nhập vào trong đó để phát ra chiêu công kích thứ nhất, không thể tưởng được chỉ có thế mà làm cho uy lực của Lôi Đình Vạn Quân tăng lên gấp trăm lần, cái này hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn, ngoài ý liệu.
Lôi Đình Vạn Quân còn như thế, như vậy một kích mạnh nhất hiện giờ là Diệt Thế Thần Lôi lại có thể biểu hiện ra như thế nào đây? Trong lòng Diệp Vân tràn đầy chờ mong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tuyệt Trần, chiến ý bốc lên, đây là đối thủ tốt nhất trước mắt, đủ để thí nghiệm thoáng một phát uy lực của Diệt Thế Thần Lôi.
Tuyệt Trần nếu biết rõ suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, chỉ sợ sẽ phun ra một búng máu, đường đường Phi Tinh Môn môn chủ đời kế tiếp, chẳng lẽ lại là vật thí nghiệm của ngươi sao?
"Diệp Vân, hôm nay giữa ta và ngươi chỉ có một người có thể ly khai, bảo vật phía dưới cát vàng chính là phần thưởng cho người chiến thắng."
Diệp Vân nhíu mày, hỏi: "Phía dưới cát vàng đến cùng chôn bảo vật gì, rõ ràng làm cho ngươi cố chấp như thế, dù là chết đi cũng không buông bỏ."
Tuyệt Trần thở sâu, nói: "Nói cho ngươi nghe cũng không sao, dù sao giữa ta và ngươi chỉ có một người có thể sống sót để ly khai. Bảo vật nằm phía dưới cát vàng chính là mắt trận của mảnh không gian này, đó là một quả Tinh thạch không gian."
"Tinh thạch không gian?" Diệp Vân khẽ giật mình, hắn lần đầu tiên nghe đến cái tên này.
"Đúng vậy, chính là tinh thạch không gian, trong đó ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc, hay nói cho đúng hơn là Thiên Địa tạo ra Không Gian Pháp Tắc, cũng không phải là lĩnh ngộ tới từ bất kỳ một cao thủ nào. Chỉ cần có thể tìm hiểu được pháp tắc chứa trong tinh thạch không gian này, như vậy lập tức có thể đủ để thấy được không gian bí mật, không gian chính là Linh khí của ngươi, lấy vô cùng dùng không cạn." Tuyệt Trần chậm rãi nói ra, theo những lời nói của hắn nói ra, trên người nổi lên lam sắc quang mang nhợt nhạt.
Diệp Vân đột nhiên thở dài, lắc đầu nói: "Ngươi tại sao không nói sớm đi, nếu đúng là tinh thạch không gian mà nói, ta cũng không có hứng thú lớn như vậy. Hay là như vầy đi, lấy bảo vật trên người ngươi ra hết đi, ta chọn lấy ba kiện, tinh thạch không gian này coi như cho ngươi rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT