“Ngươi là Diệp Vân? Khảo hạch ở Luyện Tâm Điện ta cũng có nghe nhắc tới ngươi.”
Nhìn Diệp Vân phòng vút lên đài, gã thiếu niên đứng thẳng, đôi mắt như nước hồ phẳng lặng nói tiếp. “Cho nên ngươi yên tâm đi, ngày hôm nay ta sẽ không giết ngươi. Nhớ cho kỹ, tên ta là Mộ Dung Vô Ngân, sau này chúng ta chắc sẽ còn gặp lại.”
Diệp Vân nhíu mày, hắn thấy hơi lo lắng không phải vì phòng thái và lời nói xấc xược của gã thiếu niên này, mà bởi vì hắn không cách nào cảm giác được tu vi của gã.
Gã thiếu niên này giống như không phát ra sóng linh lực nhưng lại mang cho hắn cảm giác nặng nề khác thường.
“Xem ra trên người hắn có giấu Linh Khí.” Diệp Vân nhìn Mộ Dung Vô Ngân một lát rồi nghĩ, “nếu không hắn sẽ không thể tự tin như vậy.”
“Ngươi ra tay đi.” Mộ Dung Vô Ngân không nhiều lời, thản nhiên thốt ra mấy chữ như thể trong mắt hắn không hề tồn tại Diệp Vân.
“Được, ngươi hãy cẩn thận đó.” Diệp Vân giữ lại vẻ mặt lạnh lùng rồi bước về phía trước một bước, linh lực trong cơ thể cũng theo đó điên cuồng trào lên.
Hắn không vì thấy Mộ Dung Vô Ngân kiêu căng ngạo mạn mà khinh địch, trái lại còn cảm thấy như hắn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất kể từ khi bước chân vào Thiên Kiếm Tông. Diệp Vân có một loại trực giác mach bảo hắn rằng không chừng đây mới là uy hiếp chân chính đối với hắn chứ không phải mấy người Khúc Nhất Bình hay Đoàn Thần Phong.
Trong cơ thể Diệp Vân vang lên âm thanh như tiếng sóng vỗ bờ từng đợt, từng đợt khiến cho một số đệ tử áo vàng cũng phải biến sắc vì lượng linh lực thế này những đệ tử mới đạt tới Nội Tức Cảnh không thể nào có được. Thế mà Mộ Dung Vô Ngân lại đứng yên không hề nhúc nhích, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Lai lịch tên Mộ Dung Vô Ngân này ra sao? Nhìn hắn vừa theo chúng ta đi ra từ Tây Điên mà.”
“Ta cũng không biết, trước đó chưa hề thấy hắn có biểu hiện gì kiệt xuất, vừa rồi chiến đấu cũng mất rất nhiều thời gian mới bắt đầu.”
“Trên người hắn toát ra một cỗ khí tức thật cổ quái, nhất định là có ẩn giấu Linh Khí nào đó.”
Từ dưới lôi đài vang lên những tiếng bàn luận không ngớt. Đối với Mộ Dung Vô Ngân, bọn họ hầu như không có ấn tượng gì đặc biệt trước đó, cứ như hắn vừa đột nhiên xuất hiện ở nơi này vậy. Ngược lại, phía trên võ đài, Lan trưởng lão cùng các vị trưởng lão đều chuyển từ trạng thái ngưng mắt dưỡng thần sang quan sát tên đệ tử Mộ Dung Vô Ngân này, mỗi người đều mang trong mình cảm giác kỳ lạ.
“Mộ Dung Vô Ngân? Xem ra chúng ta đúng là có mắt không tròng rồi.” Thuần Vu trưởng lão đứng bên cạnh Lan trưởng lão đột nhiên mỉm cười lên tiếng.
“Mộ Dung Vô Ngân… Mộ Dung…” Lan trưởng lão cau mày đáp. “Lẽ nào hắn cùng người kia có quan hệ với nhau?”
“Cứ nhìn là sẽ biết thôi.” Thuần Vu Diễm hướng lên người Mộ Dung Vô Ngân đang đứng trên lôi đài trả lời.
Phía trên lôi đài, Mộ Dung Vô Ngân hình như cũng cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên, ánh mắt như điện.
“Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của ta sao?” Thuần Vu trưởng lão nghi hoặc, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý. “Xem ra cũng không đơn giản.”
Mộ Dung Vô Ngân quay đầu lại, hướng Diệp Vân quát. “Diệp Vân, ngươi còn chưa ra tay?”
Diệp Vân vẫn im lặng, vừa rồi hắn có cảm giác từ cái ngẩng đầu của đối thủ là một sự nguy hiểm chưa từng có, hơn nưã trong thân thể cũng vang lên từng cỗ xung động khiến nhịp tim của hắn đập nhanh hơn bình thường.
Tuy nhiên, ngay trước thời điểm xung động vang lên, ý muốn xuất thủ hiện ra trong đầu hắn bỗng trở nên lạnh lẽo khiến hắn tỉnh táo lại. Có cảm giác như công pháp mà tên Mộ Dung Vô Ngân này tu luyện có khả năng ảnh hưởng đến tâm cảnh của đối thủ. Khí tức phát ra từ hắn có chút quen thuộc, giống như khí tức phát ra lúc Thất trưởng lão điều chế linh tửu vậy.
“Nhìn như chưa ra tay, nhưng sợ là ngươi đã vừa ra tay rồi.” Diệp Vân nhìn Mộ Dung Vô Ngân nói.
Nghe thấy giọng điệu của Diệp Vân, trên mặt Mộ Dung Vô Ngân thoáng hiện lên nét kinh ngạc.
“Ngươi khiến ta có chút thay đổi cách nhìn so với lúc trước đó, thực lực của ngươi không tệ, nếu như tu vi của ngươi quá thấp thì sau này ta cũng chẳng muốn dùng.” Mộ Dung Vô Ngân kiêu ngạo nói.
Diệp Vân nhìn Mộ Dung Vô Ngân, nửa muốn lên tiếng nhưng đột nhiên bước tới trước một bước, quyền đầu bên trái có ẩn hiện vầng sáng nhàn nhạt phá không lao đi.
Hắn đã dốc hết toàn lực vào chiêu này, vì tên Mộ Dung Vô Ngân cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Không khí bị đè nén tới trước mặt Mộ Dung Vô Ngân, trong mắt hắn chợt hiện lên một luồng ting quang, không những không sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ: “Quả nhiên là không tệ.”
Quyền này của Diệp Vân không có biến hóa hay ảo diệu gì, cũng không dùng Tiên kỹ để xuất ra, nó đơn giản chỉ là một quyền mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn. Phóng tầm mắt ra khắp tầng lớp đạt tới tu vi Luyện Thể cảnh ngũ trọng – Nội Tức Cảnh, tin rằng không có ai dám chắc chắn sẽ đỡ được một quyền này. Linh lực ẩn chứa trong nó đã vượt quá mức độ ngạnh kháng của những người đạt tới Luyện Thể Cảnh ngũ trọng.
Mộ Dung Vô Ngân không hề nao núng, hắn tiến lên trước một bước, quyền phải ầm ầm đánh ra, đầu quyền cũng lóe lên vầng sáng nhu hòa, hiển nhiên là muốn cứng đối cứng với Diệp Vân.
Uỳnh!...
Hai nắm quyền mạnh mẽ va chạm tạo thành một tiếng nổ trầm thấp trên không trung, kình khí bắn ra bốn phương tám hướng.
Ngang sức ngang tài!
Trên lôi đài, hai người thay đổi vị trí rồi đứng yên như cũ, thắng thua còn chưa rõ.
“Quyền này của ngươi dù là người có tu vi Luyện Thể Cảnh tầng sáu Thống Khiếu Cảnh cũng không dễ dàng ngăn cản được. Ta thật không ngờ, ngươi có thể xuất ra Linh lực tinh thuần hùng hậu như vậy.” Vẻ kinh hỉ đã không còn trong mắt Mộ Dung Vô Ngân, nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng kiêu căng như trước, chậm rãi nói.
Diệp Vân chỉ im lặng, nhưng trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Quyền này của Mộ Dung Vô Ngân dễ dàng hóa giải một quyền xuất toàn lực của hắn, cảm giác như hai người hoàn toàn không có chênh lệch nào nhưng thực tế không phải vậy. Mộ Dung Vô Ngân xuất thủ sau, hắn là người thấy rõ uy lực chiêu thức của Diệp Vân nên mới lựa chọn để tung ra một quyền cũng tương đương như vậy.
Tiếp đó, Mộ Dung Vô Ngân vẫy tay về phía Diệp Vân, ý bảo hắn tiếp tục xuất thủ.
“Không cần, ta chịu thua.” Diệp Vân trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói.
“Sao?”
Phần lớn đệ tử bên dưới còn đang bị màn đối quyền vừa rồi làm cho chấn động, còn tưởng hai người này sẽ là một cặp kỳ phùng địch thủ lại bống thấy Diệp Vân nhận thua thì đều há hốc mồm kinh ngạc.
Mộ Dung Vô Ngân cũng ngạc nhiên không kém, hắn không nghĩ Diệp Vân lại chọn cách nhận thua này.
“Ta chính xác không phải là đối thủ của ngươi, các trưởng lão quan sát cũng sẽ nhìn ra điều này. Ta dù nhận thua cũng sẽ không bị trách phạt.” Nét mặt Diệp Vân đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn Mộ Dung Vô Ngân nhưng không biểu lộ cảm xúc gì. Dù chỉ đối nhau một quyền, hắn biết thực lực của đối thủ hơn hắn rất nhiều. Mộ Dung Vô Ngân còn có khả năng cách không tác động lên tâm cảnh của đối phương mà không cần dùng tới Tiên kỹ, nếu hắn tung toàn lực thì Diệp Vân nhất định không thể chống đỡ. Lúc ấy, chẳng may quang ảnh hai màu hiện ra thì bí mật của hắn sẽ bại lộ hết.
“Không nghĩ rơi vào hoàn cảnh như vậy mà ngươi còn có thể bình tĩnh xét đoán mọi việc, xem rat a phải đánh giá lại ngươi một lần nữa rồi.” Mộ Dung Vô Ngân nở nụ cười đầy thâm ý.
“Ta chịu thua, Diệp Vân, ngươi sẽ là người tỷ thí tiếp theo nên chớ để ta thất vọng.”
Mộ Dung Vô Ngân nhìn Diệp Vân cười cười, sau đó nhảy xuống lôi đài.
“Chuyện này là sao?”
“Hắn chịu thua Diệp Vân sao?”
“Cứ đơn giản như vậy mà rời khỏi lôi đài?”
Dưới lôi đài, đám đệ tử nhao nhao bàn tán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT