Diệp Vân khẽ quát một tiếng, các loại vầng sáng bao bọc xung quanh Tử Ảnh Kiếm trong phút chốc thu liễm, một thanh kiếm dài cực lớn màu tím xuất hiện trong không trung.

Huyền Băng Phá!

Cùng lúc đó, trong tay Thần Thiên Vân vầng sáng hiện lên, thanh kiếm trắng như tuyết phút chốc ngưng tụ thành tảng băng sắc bén, khiến cho nhiệt độ bốn phía đột ngột hạ thấp, tuyết trắng như lông ngỗng xuất hiện bay đầy trời.

Phong tuyết cuồng loạn bay múa, tảng băng tỏa ánh sáng lóng lánh nhanh chóng hướng về phía Diệp Vân bắn đến.

Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, tâm tùy ý động, Tử Ảnh Kiếm cực lớn lăng không chém xuống, nháy mắt ngăn lại tảng băng đang lao đến.

Hai đạo công kích lập tức tương giao, nhưng không phát ra âm thanh cùng vầng sáng, thậm chí ngay cả khí tức chấn động đều mảy may không có.

Nhưng mà hai đạo công kích cũng không mảy may đình trệ chút nào, vừa chạm vào đã phân ra thành hai trở lại bầu trời.

“Quả nhiên có chút ý tứ, rõ ràng có thể ngăn được Huyền Băng Phá thức thứ nhất của ta.” Thần Thiên Vân lạnh lùng quát.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói:” Đánh thì đánh, lải nhãi nhiều như thế làm gì. Cuối cùng ngươi còn muốn đánh nữa hay không?”

Thần Thiên Vân giận dữ, không còn chút nào phong độ:” Hôm nay không đem ngươi dập cho chèm bẹp, ta kể từ hôm nay sẽ đi …bụi, nhất quyết không quay về Thiên Kiếm Tông.”

Diệp Vân cười nhạo, nói:” Đánh thua tính chạy làng à, làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Hôm nay ngươi nếu bị thua thì nằm lại chỗ này, bớt đi một thằng cặn bã.”

Thần Thiên Vân giận run người, trường kiếm trong tay liên tục chém ra, tảng băng đầy trời đột nhiên xoay tròn, lấy hắn làm trung tâm bay xung quanh hình thành một vòng xoáy.

Trong giây lát, Diệp Vân cảm thấy trên Tài Quyết Đài thiên địa linh khí cũng bắt đầu bị hấp dẫn, sau đó mãnh liệt rung động bốc lên. Ở giữa thiên địa, băng linh khí lại càng cuồng loạn, được vòng xoáy dẫn dắt hướng về Thần Thiên Vân cuồn cuộn mà đi.

“Nghe qua Thần Thiên Vân đối với linh khí hệ Băng có lĩnh ngộ độc đáo, không thể tưởng được đã đến trình độ này.” Đỗ Thuần Thiên trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Mỗi một người đệ tử tìm hiểu về Linh khí, nhìn khắp cả Tấn Quốc đều là cực kỳ thưa thớt. Không thể tưởng được ở Thiên Kiếm Tông như thế mà lại xuất hiện vài tên, tên Diệp Vân này cũng là tìm hiểu về Lôi linh khí.” Đoàn Uân Sa trong mắt đồng dạng cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, thời điểm Diệp Vân thi triển Diệt Thế Thần Lôi liền có cảm nhận trong phạm vi hơn mười trượng bên trong lôi nộ bắt đầu khởi động, điện quang lập lòe.

“Các ngươi có phát hiện điều này không, vừa rồi thời điểm Diệp Vân thi triển cái gọi là Thiên Sinh Nhất Kiếm, ta chứng kiến thấy có Lôi Quang, Băng Phách, Hỏa Diễm, còn có Điện Xà, Chẳng lẽ hắn lĩnh ngộ Thiên Địa dị chủng Linh khí vượt quá Lôi linh khí?” Đoàn Hồng Trình bỗng nhiên nhíu mày, trong tiếng nói mang theo chút ít sự ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.

“Hặc hặc, Hồng Thân Vương đừng nên suy nghĩ nhiều quá, Thiên Địa dị chủng Linh khí, có tìm hiểu được một môn đã là phúc đức ông bà để lại, dù cho thiên phú mạnh mẽ như Thần Thiên Vân có lẽ cũng chỉ tìm hiểu được Băng linh khí mà thôi. Tuyệt thế thiên tài Đỗ Kiếm Ngâm của Đỗ gia chúng ta tìm hiểu chính là kiếm chi chân ý. Ngay cả thánh thượng hôm nay, chính là đã nhận được Thổ chi linh lực, tu vi trầm trọng, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn quả thực là ngàn vạn khó khăn. Những thứ Linh khí dị chủng này, mỗi một chủng đều là cực kỳ hiếm thấy, chúng ta khó có thể tìm hiểu được thấu đáo, có thể tìm hiểu được một loại đã là cơ duyên muôn đời, làm sao có thể đồng thời tìm hiểu vài loại?” Đỗ Thuần Thiên cười lớn nói.

“Đúng vậy, tìm hiểu đồng thời vài loại Linh khí hoàn toàn chính xác là cực khó khăn, nhưng đồng thời có được hai loại Linh khí cũng không phải là chưa từng có qua, thậm chí tại lúc bắt đầu càng là không ít.” Đoàn Hồng Trình sửng sốt một chút, tiếp tục nói.

“Chuyện đó cũng đúng, trên lý thuyết mà nói, mỗi một tu sĩ đều có cơ hội tìm hiểu nhiều loại Linh khí. Nhưng mà, bọn hắn có chỗ không biết, mỗi một đạo dị chủng Linh khí đều là cực kỳ cao ngạo, khó có thể luyện hóa. Ngưng luyện một đạo đã cần cơ duyên cùng lực ý chí cực kỳ cường đại, nếu muốn luyện hóa hai đạo hầu như nhất định sẽ xuất hiện Linh khí tương trùng, đến lúc đó không phải đơn giản sẽ bị bạo thể mà chết. Thử hỏi đi, mấy trăm năm qua, các ngươi có từng nghe nói có tu sĩ tu vi vượt qua Luyện Khí Cảnh còn có thể ngưng luyện hai loại Linh khí?” Đỗ Thuần Thiên vẫy vẫy tay, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, dường như đang giễu cợt Đoàn Hồng Trình ngu ngốc.

“Đúng vậy, xác thực như thế.” Đoàn Uân Sa gật gật đầu, đối với dị chủng Linh khí hắn cũng coi như có chút nghiên cứu.

“Theo tu vi tăng lên, dị chủng Linh khí trong cơ thể càng cường đại, nếu như đồng thời có hai đạo Linh khí trong người, vậy cũng không cần tu luyện, nội chuyện cân bằng chúng cũng đủ cho ngươi hao phí tất cả tinh lực.” Đỗ Thuần Thiên gật gật đầu, nói tiếp.

“Nếu quả thật như vậy, ta đây ngược lại càng yên tâm.” Đoàn Hồng Trình thở phào một hơi, nói:” Vừa rồi ta thấy trên kiếm của Diệp Vân xuất hiện nhiều loại Linh khí, còn tưởng rằng hắn tìm hiểu hơn hai loại dị chủng Linh khí đấy.”

“Việc đó không có khả năng, cứ yên tâm đi.” Đỗ Thuần Thiên cười cười, đưa tay vỗ vai Đoàn Hồng Trình.

Đoàn Hồng Trình nhíu mày, sắc mặt hiển nhiên có chút không vui, hắn chính là Thân Vương Tấn Quốc, mặc dù là Đỗ Thuần Thiên, làm sao có thể tùy ý vỗ vai hắn?

“Huyền Băng Phá thức thứ hai, Băng Phong Thương Khung!”

Bỗng nhiên, trên Tài Quyết Đài vang lên một tiếng gầm, chỉ thấy Thần Thiên Vân toàn bộ thân người bay lên không, trường kiếm trắng nõn trong tay cấp tốc bay múa, băng tuyết đầy trời lập tức ngưng tụ, theo chỉ dẫn của trường kiếm ngưng tụ lại thành một cái khay ngọc băng tuyết thật lớn, cuồng bạo gào thét hướng về phía Diệp Vân hung hăng đập xuống.

Làm cho mọi người kinh ngạc chính là nhiệt khí bị hóa thành băng rõ ràng cũng chậm rãi rơi xuống, cũng không trực tiếp rơi trên mặt đất, hiển nhiên là bốn phía không khí cũng cơ hồ bị đóng băng.

Cái này chính là tuyệt chiêu mà Thần Thiên Vân lấy làm kiêu ngạo, Huyền Băng Phá thức thứ hai Băng Phong Thương Khung.

Đạo thần thông này thi triển đến mức tận cùng chính là có thể đóng băng cả bầu trời, đóng băng một tên thiếu niên Luyện Khí Cảnh quả thực không phải là chuyện nói chơi.
Thần Thiên Vân chứng kiến Diệp Vân không có bất kỳ động tác nào, chẳng qua là lẳng lặng đứng thẳng, khóe miệng không tự chủ được mà nổi lên một cái nhếch miệng âm lãnh ngoan độc. Một chiêu này nếu ngay từ đầu liền phản kích có lẽ còn có cơ hội đào thoát. Bây giờ, toàn bộ Tài Quyết Đài hầu như bị đóng băng, Huyền Băng Phá đã ngưng tụ thành băng hàn không thể nào vãn hồi, tất nhiên đem phong ấn Diệp Vân.

Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Vân nhíu mày, thân hình chẳng qua là hơi chút giật giật, sau đó liền cứng ngắc tại chỗ không có cách nào nhúc nhích.

Băng tuyết đầy trời dường như đã tìm được mục tiêu, khay ngọc băng tuyết thật lớn từ trên trời giáng xuống, hạ xuống cách đỉnh đầu Diệp Vân không đến một xích, vô số băng tuyết nhanh chóng hạ xuống đem Diệp Vân bao trùm trong đó.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thân hình Diệp Vân đều bị đóng băng, xa xa nhìn lại ánh mặt trời chiếu xuống phát ra hào quang bảy màu, tươi đẹp rực rỡ chói mắt.

Thần Thiên Vân từ không trung hạ xuống, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng, đi đến trước mặt Diệp Vân đã bị đóng băng.

“Ây dà, Diệp Vân sư đệ ngươi đừng có trách ta, sư huynh cũng là bất đắc dĩ. Nếu không phải tại ngươi ngang ngược càn rỡ, thậm chí muốn ngăn cản Mai tiên sinh đại kế, vi huynh cũng không dễ dàng ra tay, hết thảy đều do ngươi gieo gió gặt bão.” Thần Thiên Vân sau khi đem Diệp Vân đóng băng, trên mặt vẻ dữ tợn cùng âm độc liền tiêu tán không còn, hiện ra vẻ không đành lòng.

“Diệp Vân…”

“Diệp đại ca…”

Từ dưới Tài Quyết Đài vang lên hai tiếng kinh hô, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của Tô Linh tràn đầy nước mắt, lớn tiếng la lên, trên mi tâm của nàng một đạo kim quang hiện lên, thời gian trôi qua màu vàng càng hiện rõ.

Tiếng nói còn lại là Thẩm Mặc đang đứng cạnh Yến Trường Xuân, hắn tựa hồ không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, hắn đối với Diệp Vân hiểu rất rõ, từ trong miệng Yến Trường Xuân biết được tình huống Diệp Vân không thể dễ dàng bị phong ấn như thế.

Thần Thiên Vân đứng trên Tài Quyết Đài, ánh mắt rơi vào trên mặt Mai Nghiễn Sinh.

Mai Nghiễn Sinh vẫy vẫy tay, nói:” Bọn tiểu bối các ngươi tranh chấp với nhau, không cần phân trần với ta. Sư huynh của ta có lẽ sắp tới rồi, các ngươi lập tức đem Tô Linh cùng Thủy Thanh Huyên bắt lại, không nên lãng phí thời gian của sư huynh ta.”

“Tất nhiên là thế!” Thần Thiên Vân gật gật đầu, vừa cười vừa nói.

Bên kia, Thi trưởng lão trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đắc ý, nhìn về phía Tô Hạo:” Vô Ảnh Phong chủ, còn không mau đem người tới.”

Tô Hạo hừ lạnh một tiếng, nói:” Thi trưởng lão, ngươi chẳng lẽ bị lừa đá vào đầu rồi nên trí tuệ kém như thế? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho là Tô Hạo ta sẽ đem thê nữ chắp tay đưa lên? Thật sự là ngây thơ, ngu ngốc.”

Thi trưởng lão khẽ giật mình, giận dữ:” Đã như vậy, Thiên Vân, ngươi dùng miếng Thần Phù kia đem Tô Hạo chém giết đi.”

Thần Thiên Vân đem Diệp Vân đóng băng, lại có Mai Nghiễn Sinh bảo kê, giờ phút này tin tưởng mười phần.

“Đã như vậy, vậy thì mời Tô Hạo sư huynh bước lên đài.”

Lông mày Tô Hạo chau lên, vừa muốn phóng người lên đài bỗng nhiên một thanh âm trào phúng từ không trung vang lên.

“Thần Thiên Vân, Huyền Băng Phá của ngươi “cùi bắp” thế này mà dám đòi một trận chiến cùng sư tôn của ta?”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe phịch một tiếng, băng tinh phong ấn Diệp Vân trong phút chốc vỡ tan, vô số vụn băng nhỏ hóa thành phi châm sắc bén bắn về bốn phương tám hướng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play