Một kiếm phá chiêu!

Chỉ một đạo kiếm chỉ của Tô Hạo đã đem cự chưởng của Toàn Hành Thanh phá vỡ một cách nhẹ nhàng, mặt của Tô Hạo như có một màn sương lạnh bao phủ lạnh lùng đảo qua mọi người.

“Chư vị cũng đều là cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhưng hành sự như thế thật sự khiến người ta xem thường” Tô Hạo nhìn họ cười lạnh liên tục.

“Tô Hạo nhà ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, ngươi có chứng cứ gì khi nói ra những lời này?” Âu Dương Vấn Thiên đã trở mặt cùng Tô Hạo, hai người trước đây từng là bằng hữu thân thiết nhưng khi đụng đến lợi ích cá nhân thì ngay lập tức không chút do dự lựa chọn đứng vào thế đối lập.

“Đúng vậy, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể ăn nói lung tung” Lãm Nguyệt Phong chủ Tĩnh Như Thủy đột nhiên xuất hiện, thanh âm nhàn nhạt cất lên.

“Tĩnh sư muội, ngươi cũng muốn dính vào sao?” Tô Hạo quay đầu nhìn lại.

“Ta không dính vào, việc này vốn cùng với Lãm Nguyệt phong của ta không có quan hệ, Tô đại ca muốn đưa ta vào có chút không ổn. Tiểu muội sẽ mang đệ tử rút lui, chuyện ân oán của các ngươi, ta không tham dự.” Tĩnh Như Thủy mĩm cười, ánh mắt nhìn vào Tô Hạo hiện lên một chút nhu tình.

“Như thế rất tốt, đợi sự việc hôm nay giải quyết xong, ta sẽ tìm đến nhà ngươi nói lời cảm tạ.” Tô Hạo ôm quyền, khẽ gật đầu.

Tĩnh Như Thủy mĩm cười gật đầu, sau đó sắc mặt lạnh lẽo hướng về phía Giang Thủy Ngưng vẫy vẫy tay, nói:” Theo ta trở về, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Giang Thủy Ngưng khuôn mặt trắng bệch, thân làm môn hạ của Tĩnh Như Thủy hơn mười năm tự nhiên biết rõ thái độ của sư tôn như thế có ý nghĩa như thế nào, lần này trở về chỉ sợ sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt.

Giang Thủy Ngưng không dám nói lời nào, chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua đám người Diệp Vân, thầm than một tiếng sau đó rất nhanh theo Tĩnh Như Thủy rời đi.

Ánh mắt Tô Hạo sáng ngời, không thèm để ý đến lời nói của Âu Dương Vấn Thiên ngược lại nhìn về phía một gã nam tử khác.

“Vu sư đệ, còn ngươi thì sao?”

Nam tử sắc mặt băng lãnh, hừ lạnh một tiếng, nói:” Trích Tinh Phong đệ tử đều chết ở Đoạn Hồ Sơn Mạch, tuy nói là học nghệ không tinh chẳng trách được ai, bất quá ta cũng muốn biết tình hình lúc đó như thế nào, hy vọng Diệp Vân cùng Mộ Dung Vô Ngân các ngươi có thể kể rõ chi tiết.”

Nam tử đó là Trích Tinh Phong chủ Vu Quang Viễn, tâm tính hắn lạnh lùng cao ngạo, xưa nay không thích xen vào những chuyện lộn xộn bừa bãi, tuy nói bản thân hắn cũng là một trong Tứ Đại phong chủ, có tư cách tham dự chức vị môn chủ kế tiếp nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra điều đó, đối với vị trí tông chủ hắn hoàn toàn không để vào mắt.

“Sự đệ bọn họ bị chết dưới hỏa diễm của Chân Hỏa Phi Sư, một điểm hỏa diễm phóng ra đem cả cánh rừng thiêu rụi thành tro, bọn hắn không ngăn cản nỗi cũng không chạy thoát được, tất cả đầu chết thảm giữa rừng rậm.” Mộ Dung Vô Ngân nghe Vu Quang Viễn hỏi đến liền chậm rãi nói ra.

Vu Quang Viễn hướng ánh mắt về phía Diệp Vân, Diệp Vân liền gật nhẹ đầu xác nhận.

Vu Quang Viễn hừ lạnh một tiếng, nói:” Giỏi cho một tông môn, toàn là chuyện đấu đá lẫn nhau, ảnh hưởng đến tâm tình, ảnh hưởng đến tu vi.”

Lời nói còn chưa dứt, hắn liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Vu Quang Viễn xưa nay là như vậy, hắn đối với địa vị trong tông môn không có ý kiến gì, cho nên bình thường không gì có thể trói buộc được hắn, mọi người thấy hắn rời đi cũng không ai có ý kiến gì.

Ngược lại Mộ Dung Vô Tình khẽ cau mày, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Tô Hạo.

Mộ Dung Vô Tình từ trước đến nay tên cũng như người, ngoại trừ đệ đệ của hắn là Mộ Dung Vô Ngân hầu như không chuyện gì có thể ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn, hắn chỉ biết tất cả sự tình trong thiên hạ cũng chỉ là để phục vụ cho việc tìm hiểu Thiên Đạo, không lãng phí công sức quan tâm đến việc khác.

Bất quá, trong một năm nay, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ít thay đổi. Ví dụ như lúc trước Thi trưởng lão muốn điều tra thân thế của Diệp Vân, nếu theo tính tình trước đây của Mộ Dung Vô Tình thì hắn sẽ không vì một gã đệ tử hậu bối mà xuất hiện ở Thiên Thần Phong. Thế nhưng chẳng những hắn xuất hiện mà còn vì Diệp Vân nói vài lời hữu ích, điều này so với cuộc đời làm người của hắn trước đây quả thực là làm cho người ta khó mà tin được.

Mà mới vừa rồi, hắn lại đáp ứng thỉnh cầu của tông chủ đại nhân, phối hợp cùng Tô Hạo điều tra xem Tô Linh thật sự có Yêu Tộc huyết mạch hay không, loại chuyện này đối với việc đem việc tu luyện như là sinh mệnh của hắn mà nói quả thật là một chuyện lãng phí thời gian.

Nhưng mà, Mộ Dung Vô Tình vừa rồi lại đáp ứng, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ giống như vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn nhưng kỳ thật so với quá khứ của hắn đã có một ít khác biệt.

Ngược lại Vu Quang Viễn càng tỏ ra tiêu sái, tính tình ngày càng bình thản, những sự việc không quan hệ đến bản thân hầu như không hứng thú. Chẳng qua tính tình của hắn như thế không phải là để tập trung cho việc tu luyện cùng tìm hiểu Thiên Đạo, hắn chỉ yêu thích âm luật cùng việc đánh đàn, lấy đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.

Mộ Dung Vô Ngân cảm nhận được ánh mắt của Tô Hạo, khẽ nhướng lông mày, nói:” Ta chỉ muốn xem qua, trong cơ thể Tô Linh, Yêu Tộc huyết mạch có thực sự thức tỉnh hay không?”

Chỉ một câu nói đã khẳng định rõ ràng lập trường cùng tâm tính của hắn.

Trong mắt Tô Hạo hiện lên một tia cảm kích, sau đó ánh mắt như điện quét qua Thi trưởng lão, tiếp theo lại đảo qua đám người Thiên Kiếm Tông chủ, cuối cùng dừng lại trên mặt Âu Dương Vấn Thiên

“Ta bây giờ sẽ dẫn Linh nhi trở về, ta cũng muốn nhìn ai dám ngăn ta, ai có thể đủ sức ngăn ta.” lời nói của Tô Hạo từng chữ từng chữ nói ra, mỗi chữ, mỗi câu thanh âm như sấm sét nổ vang, quanh quẩn trên không trung, kéo dài không dứt.

Tô Hạo quay người, nắm tay Tô Linh chậm rãi hướng về phía Thiên Thần Phong đi ra, đám người Diệp Vân không chút do dự lập tức đuổi theo.

Một đám người chậm rãi mà đi, hết thời gian một nén nhang mới hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mọi người cứ lẳng lặng như thế mà nhìn bọn hắn bỏ đi, không ai dám nói ra lời nào, thậm chí còn cố thu liễm khí tức vì sợ chọc giận Tô Hạo.

“Tốt rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, mọi người về đi.” Thiên Kiếm Tông chủ đôi mắt khép hờ, trong đó hiện lên một tia mệt mỏi.

Tông chủ đã lên tiếng tự nhiên không ai dám cãi, một lát sau chỉ còn có ba bốn người là còn đứng nguyên tại chỗ.

“Tông chủ đại nhân, cứ như thế mà thả cho bọn chúng rời đi sao?” Âu Dương Vấn Thiên trong tiếng nói lộ ra vẻ bất mãn.

“Đúng thế, cứ như vậy mà cho bọn chúng rời đi, chúng ta buông tha cho Yêu Tộc huyết mạch sao?” Thi trưởng lão nhíu mày, lạnh giọng quát.

Thiên Kiếm Tông chủ hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai người:” Các ngươi cảm thấy trong cơ thể nha đầu Tô Linh kia, có hay không có Yêu Tộc huyết mạch?”

Thi trưởng lão khẽ giật mình, nói:” Có hay không có Yêu Tộc huyết mạch, cái này có trọng yếu hay không? Quan trọng là...Tô Hạo, người này dã tâm bừng bừng, nếu để hắn nhậm chức trở thành môn chủ đời kế tiếp chỉ sợ Thiên Kiếm Tông ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

“Đúng vậy đó, môn chủ đại nhân, người cần phải suy nghĩ lại/” Âu Dương Vấn Thiên gật gật đầu, thoạt nhìn có chút nôn nóng.

Thiên Kiếm Tông chủ ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt, nói:” Yêu Tộc huyết mạch không trọng yếu? Chẳng lẽ các ngươi quên mất câu châm ngôn đã lưu truyền mấy trăm năm qua, yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai !”

“Chuyện đó cũng không biết xuất phát từ đâu, chẳng qua là nghe đồn mà thôi. Tuy rằng Tấn quốc những năm gần đây quả thật không có Yêu Tộc xuất hiện nhưng mà phóng mắt nhìn qua toàn bộ Đại tần đế quốc, Yêu Tộc từ mấy trăm năm trước đã từng xuất hiện, gần đây lại xuất hiện mấy lần. Vì sao lại không có cái gọi là “nhất kiếm tây lain” cao thủ xuất hiện đây?”

Thi trưởng lão vẫy vẫy tay, trong lời nói biểu lộ sự không tin tưởng.

“Hoang đường! Phía dưới đệ tử không biết, Thi trưởng lão ngươi lẽ nào không biết? Câu châm ngôn này chính là của Thiên Kiếm Tông chủ đời thứ ba lưu lại, lão nhân gia người là Kim Đan Cảnh đại thành Vương Giả, nếu không phải trời xui đất khiến cũng đã phá đan sinh anh, lão nhân gia đã lưu lại châm ngôn, cho dù không nhất định hoàn toàn đúng thì tất nhiên cũng có đạo lý của hắn.” Thiên Kiếm Tông chủ lạnh giọng quát.

“Lời này bây giờ nói ra cũng vô dụng, ta và ngươi đã có ước định, chờ ngươi từ chức tông chủ, vị trí tông chủ sẽ do ta cùng Thiên Vân lựa chọn, điều này chắc hẳn ngươi không quên chứ?” Thi trưởng lão lạnh lùng nói ra.

“Thi trưởng lão, bổn tọa đáp ứng sự tình tất nhiên sẽ giữ lời, cũng sẽ không quên. Về tư, thân phận ngươi miễn cưỡng cao hơn bổn tọa nửa bối phận, về công, ta thân là Thiên Kiếm Tông tông chủ, tự nhiên sẽ vì tông môn mà cân nhắc, không cần ngươi tới nhắc nhở ta phải làm như thế nào.” Thiên Kiếm Tông chủ trong mắt đột nhiên tóe ra tinh quang mãnh liệt như những cái đinh ghim vào mặt Thi trưởng lão.

Thi trưởng lão khẽ giật mình, ngượng ngùng nói:” Ngươi nói đúng, ta quá nôn nóng rồi”

Thiên Kiếm Tông chủ ánh mắt dần dần bình thản trở lại, nhìn dãy núi chập chờn xa xa, chận rãi nói:” Yêu Tộc huyết mạch, rốt cuộc đã xuất hiện. Nếu như “nhất kiếm tây lai” chẳng qua chỉ là lời đồn đại theo châm ngôn, như vậy kế tiếp chúng ta còn phải giải quyết một chút phiền toái.”

“Phiền toái gì?” Thi trưởng lão cùng Âu Dương Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Sự tình Yêu Tộc huyết mạch đã truyền ra ngoài, chắc hẳn không đến nửa ngày Đỗ gia cùng vương thất cũng biết được.” Thiên Kiếm Tông chủ thấp giọng nói ra.

“Ta lại tưởng là kinh hoảng vì chuyện gì, nguyên nhân là việc này. Đỗ gia cùng vương thất biết được thì sao? Bọn chúng cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thiên Kiếm Tông ta.” Âu Dương Vấn Thiên khinh thường nói.

Thi trưởng lão ngược lại sắc mặt ngưng trọng, trong lúc nhất thời không nói ra điều gì.

Âu Dương Vấn Thiên khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại, hắn vừa rồi nói ra cũng chưa kịp suy nghĩ sâu xa, hiển nhiên Thi trưởng lão cùng tông chủ lo lắng không phải việc này.

“Các ngươi muốn nói nếu tin tức này truyền ra bên ngoài Tấn quốc, sẽ bị Đại Tần đế quốc biết được?” Âu Dương Vấn Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Thi trưởng lão cũng như thế, thời điểm Quân Nhược Lan đi ra hắn mới chính thức xác định Tô Linh có mang Yêu Tộc huyết mạch, trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ thấu đáo, chỉ muốn nhân cơ hội này đánh bại Tô Hạo mà thôi. Nhưng mà đến giờ phút này nghe tin tức đã lan truyền đi, lập tức sắc mặt trở nên biến sắc và ngưng trọng.

“Làm sao sẽ lan truyền đi? Là ai sẽ truyền đi?” Thi trưởng lão tức giận quát.

Thiên Kiếm Tông chủ ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh:” Ngày đó không phải ngươi thu Quân Nhược Lan làm đồ đệ sao? Biết rõ nàng đến từ Đại Tần đế quốc nhưng vẫn cố thu nhận.”

“Nàng ta? Nếu quả là nàng ta thì ngược lại không sao, tin tức này có lẽ không truyền bá sâu rộng, chỉ cần khống chế được vương thất cùng Đỗ gia, những người đứng sau Quân Nhược Lan ta chịu trách nhiệm.” Thi trưởng lão khẽ chau lông mày, lập tức mỉm cười.

“Nếu như ngươi nắm chắc thì tất nhiên là tốt nhất, nếu không phải như thế chúng ta phải sớm ra quyết định.” Thiên Kiếm Tông chủ chau mày.

“Quyết định vậy đi, ta cùng với sư thúc thương lượng một phen, quyết định tiếp theo sẽ phải làm thế nào.” Thi trưởng lão vẫy vẫy tay, hướng về phía Âu Dương Vấn Thiên đưa mắt ra hiệu, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất.

“Đã như thế, ta cũng xin cáo từ.” Âu Dương Vấn Thiên hướng về phía Thiên Kiếm Tông chủ thi lễ, quay người hướng về phía Tuyệt Kiếm Phong phóng đi.

Thiên Kiếm Tông chủ thậm chí không thèm liếc nhìn hai người, ánh mắt hắn nhìn về ngọn núi chính giữa của dãy núi Vân Hải xa xa, sắc mặt theo thời gian dần dần bình tĩnh lại.

“Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai ! Chỉ sợ nhất kiếm này đã đang trên đường đến đây rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play