Lục Vân thỏa mãn bước xuống xe, trên cổ còn ẩn ẩn vài hồng ấn. Linh Ngữ đi theo sau hắn sắc mặt ửng hồng, trên cổ cùng xương quai xanh lại càng dày đặc dấu hôn.
“Cậu thành thật một chút cho tôi, hiện tại không phải thời điểm ngoạn … !” Liếc nhìn tiểu hài tử lặng im trong lòng, Hạ Cẩn cắn môi, đem hai chữ ‘nữ nhân’ xóa đi.
“Dạ, dạ Hạ ca, là em sai.” Lục Vân vội vàng nhận sai, thái độ thành khẩn, cuối cùng nhìn lên trời, thất vọng mở miệng,”Chẳng phải nói có trực thăng bay đến sao? Sao không thấy ?”
“Máy bay còn nửa tiếng nữa mới đến. Cung thiếu nghe được động tĩnh.” Ngô Minh mở miệng giải thích. Lục Vân nghe vậy trên mặt liền lộ ra biểu tình vui sướng, chen giữa Linh Âm, ngồi cạnh Cung thiếu nịnh nọt.
Linh Âm và Linh Ngữ liếc nhìn nhau, con ngươi lộ ra thần sắc nghi hoặc bán tín bán nghi. Trực thăng xa như thế đã nghe được, không nói giỡn chứ ? Tôn Điềm Điềm và Tôn Kiệt ngược lại không hề hoài nghi, bọn họ đã từng nhìn thiếu niên ra tay, hiểu rõ thực lực của cậu, nếu cậu nói có thì nhất định không sai. Hơn nữa, vừa nhìn là biết cậu là người khinh thường nói dối.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi hơn hai mươi phút, từ bầu trời tối đen dày đặc đến nhìn không thấy sao truyền đến một trận âm thanh cách cách, từ xa lại gần.
“Đến rồi.” Hạ Cẩn vừa nói vừa thêm củi vào lửa trại, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên, kích động nhìn lên trời, chỉ chờ lúc máy bay đến thì lớn giọng kêu cứu.
Vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, gương mặt lộ ra biểu tình ngưng trọng. Ngoại trừ tiếng cánh quạt gầm rú, cậu còn phảng phất nghe được trong đó âm thanh hỗn loạn, có động vật không minh bạch đang chạy đến gần bọn họ.
Từng gặp qua lão thử biến dị, Cung Lê Hân đã không còn khinh thường bất cứ sinh vật nào ở mạt thế. Nhưng trước mắt thanh âm quấy nhiễu bên dưới cánh quạt như có như không, cậu cũng không dám hoàn toàn xác định, chỉ có thể mở to mắt, gắt gao nhìn lên trời, đồng thời nắm chặt chủy thủ trong tay.
Trực thăng bay đến ngày càng gần, thấy lửa trại trên mặt đất, không đợi mọi người kêu cứu lập tức bay đến, nhẹ nhàng trên đỉnh đầu mọi người, cánh quạt thổi mạnh khiến tàn tro của đám lửa bay loạn chung quanh, tia lửa bắn tứ tung.
Kéo Cung Lê Hân gắt gao bảo hộ trong lòng, Hạ Cẩn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn trực thăng trên không, mấy người còn lại khó nén vui mừng, nhảy nhớt lớn tiếng la lên ‘Chúng ta ở đây !”
Chỉ chốc lát sau, một sợi dây thừng từ trực thăng được ném xuống, một bóng đén chuẩn bị tuột xuống.
“Lâm đại ca ?” Màn đêm tối đen không ngăn được tầm mắt lợi hại của Cung Lê Hân, thấy khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của người tới, cậu không nhịn được nhẹ gọi một tiếng.
Lâm đại ca ? Bọn họ là vì hài tử mà đến ? Hạ Cẩn thầm nghĩ, tâm tình vui sướng vì được cứu bất tri bất giác nhạt dần, trong lòng mạc danh phiền muộn.
“Không ổn ! Là con dơi ! Lâm đại ca cẩn thận !” Không đợi Hạ Cẩn hiểu rõ tâm tình khác thường của hắn, Cung Lê Hân đã thoát khỏi ôm ấp, dùng nội lực truyền âm thanh của mình đến Lâm Văn Bác, đồng thời nhẹ đá lên một miếng củi sắp cháy hết, đá thẳng về hướng Lâm Văn Bác.
Miếng củi xé gió bay lên, hỏa diễm lắc lư trong không trung, tựa như mũi tên, bay thẳng về phía bóng người trên không trung, tốc độ nhanh như chớp kia, vừa nhìn đã biết uy lực không nhỏ.
Cách sau Lâm Văn Bác vài giây, một bộ đội đặc chủng đang nắm dây thừng chuẩn bị nhảy xuống thấy người bên dưới gây rối bên mình liền dừng động tác lại, biểu tình kinh ngạc vạn phần. Ai ra tay sắc bén như thế a ? Xem miếng củi lửa kia như mũi tên bắn tới ? Hắn không nhìn lầm đi ? Còn có, vì sao vô duyên vô cớ lại công kích bọn họ ?
Ngay một giây hắn đang tự hỏi, củi lửa đã bay đến trước mặt Lâm Văn Bác, hai bộ đội đặc chủng trên máy bay và phi công đều trừng lớn mắt, mắt không chớp nhìn bóng người đang treo giữa không trung.
Lâm Văn Bác nhìn ‘hỏa tiễn’ bay đến trước mặt, trong lòng giật mình, vốn định tránh né, nhưng bên tai truyền đến rõ ràng tiếng Cung Lê Hân cảnh cáo, hắn liền nắm chặt dây thừng, đình chỉ mấy động tác dư thừa.
Củi lửa xẹt qua má hắn, tốc độ vô cùng nhanh, lại một chút cũng không hề làm cháy da hắn. Chêch lệch khoảng 0.1 giây, sau đầu hắn vang lên một tiếng kêu bén nhọn, nguyên lai, củi lửa là đập vào một điểm đen giữa không trung, hỏa tinh[đốm lửa nhỏ] văng khắp nơi, tựa như pháo hoa, rực rỡ lộng lẫy nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Trên người đốm đen kia mang theo mấy đốm hỏa tinh rơi xuống rừng hoang cách đó không xa, mà mọi người trên mặt đất đã trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời. Thứ kia nhỏ như vậy, lại tối đen như thế, Cung thiếu là nhìn được thế nào a ? Còn có thể từ khoảng cách trăm mét, chống lại được cuồng phong từ cánh quạt trực thăng, đá miếng củi lửa trên mặt đất chuẩn xác vào nó như thế ? Có cần phải bưu hãn như vậy không ?
Lâm Văn Bác cũng kinh ngạc vạn phần, thậm chí quên cả việc đi xuống. Khoảng cách xa như vậy, lại thêm tiếng gầm rú từ trực thăng, hắn sao nghe được tiếng tiểu Hân cảnh cáo ? Còn có, người ra tay thật là tiểu Hân sao ? Loại thân thủ này, cũng không phải là thứ dị năng có thể làm được.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, thanh âm Cung Lê Hân lại truyền đến,”Lâm đại ca mau xuống dưới, trên không trung còn rất nhiều dơi.”
Lâm Văn Bác không hề do dự, vội vàng nhanh chóng nhảy xuống. Trong quá trình hắn nhảy xuống, Cung Lê Hân không ngừng đá lên mấy miếng than củi, đánh rơi mấy con dơi ở gần, có ý đồ tấn công Lâm Văn Bác. Than đánh vào người dơi, phanh một tiếng bắn ra vô số hỏa tinh thật nhỏ, đàn dơi hỗn loạn thê thảm thét chói tai, như một màn bắn pháo hoa rực rỡ kiểu mới.
Khói lửa văng tứ tung, theo đó là từng điểm đen một ngã xuống, hỏa tiễn vô hư, chuẩn xác không hề sai. Không riêng trên trực thăng, ngay cả người trên mặt đất từ lâu đã nhìn ngây ngốc.
“Kia…kia, người đang đá than củi lên ở bên dưới hình như là Cung Lê Hân !” Một bộ đội đặc chủng bình tĩnh nhìn thân ảnh gầy yếu quen thuộc bên lửa trại, lắp bắp nói.
“Khó trách có thể chạy trốn được xa như vậy ! Cung thủ trưởng đã bồi dưỡng nhi tử mình như thế nào a ? Thân thủ này, nếu không phải tận mắt gặp, tôi còn cho là đang đóng phim !” Phi công một bên điều khiển máy bay, một bên không nhịn được nhìn xuống phía dưới, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Lâm Văn Bác an toàn đáp xuống mặt đất, hai người trên máy bay cũng lấy lại tinh thần, đang tính nhảy xuống, thì một con dơi biến dị phanh một tiếng bay đến tấm kính đầu máy bay, thủy tinh chậm rãi nứt ra.
Phi công hoảng sợ, vội vàng ổn định thân máy bay, thông qua bộ đàm nói,”Không ổn, nhiều dơi lắm, bọn họ không thể nhảy xuống được. Chỗ này rừng cây xum xuê, không thích hợp để đáp xuống, mọi người lái xe về phía trước, đến khu đất trồng rau Hướng Dương trấn chờ tôi, tôi sẽ đáp máy bay ở đó.”
Lâm Văn Bác đáp ứng hai tiếng, đôi mắt gắt gao tập trung nhìn vào thiếu niên gầy yếu đứng cạnh lửa trại, lập tức chạy đến chỗ cậu. Cùng lúc đó, bầy dơi trên không trung thấy máy bay bay đi, lập tức dời mục tiêu, đông nghìn nghịt đánh tới mọi người trên mặt đất.
“Nhiều dơi lắm, vào trong xe đi.” Cung Lê Hân cầm miếng thảm trên mặt đất lên, che trên người Tôn Điềm Điềm và Tôn Kiệt, bình tĩnh nói, mà lúc Lâm Văn Bác chạy đến chỗ cậu, đôi mắt dĩ vãng bình tĩnh như thủy hiện lên vài tia gợn sóng kích động.
Hạ Cẩn thấy thế, ném tấm thảm bên chân cho Ngô Minh, sau đó nghiêm mặt đi theo sau Cung Lê Hân.
Ngô Minh tiếp được tấm thảm, liền che cho Lục Vân, kéo hắn chạy đến chiếc Hummer đậu ven đường, đồng thời vung trường đao trong tay, chém một con dơi bay đến thành hai nửa.
Dòng máu đen tanh hôi dinh dính vẩy ra, văng lên dính đầy đầu đầy mặt Linh Ngữ bên người Lục Vân. Linh Ngữ một bên thét chói tai, một bên lung tung quẹt đi máu trên mặt mình, chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất không nhúc nhích. ( giờ mọi người biết ai trong 2 chị em này sẽ là một trong những thành viên chủ chốt trong đội tiểu Hân sau này chưa ? =v=)
Ngô Minh vốn định bỏ lại cô ta, đưa Lục Vân an toàn rời đi, nhưng thấy Lục Vân liên tục nhìn lại, vẻ mặt lo lắng, chỉ đành bất đặc dĩ xoay người, khiêng cô lên, tay kéo Lục Vân, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến chiếc Hummer.
Hai chị em Tôn Điềm Điềm sớm đã được Đại Lưu và Vương Thao kéo lên xe, ngoắc ba người Ngô Minh cách đó không xa. Linh Âm thì được Cố Nam và Mã Tuấn che chở, chạy vội đến chiếc Ford gần đó.
Trên cỏ chỉ còn Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác và Hạ Cẩn đang chìm trong vòng vây của bầy dơi đông nghìn nghịt, tình huống vô cùng nguy cấp.
Ba người một bên vung vũ khí trong tay, một bên càng đi càng gần, mắt thấy sắp đến gần, Lâm Văn Bác đột nhiên thả người nhảy, ôm Cung Lê Hân bổ nhào về phía trước, lăn đến mép bãi cỏ.
Cùng lúc đó, từ trong đám cây cối phía sau văng ra một con báo biến dị bị kiếm khí của Cung Lê Hân chém thành hai nửa, mạnh mẽ rớt xuống đất. Nhìn thi thể con báo bị chém thành hai nửa trên mặt đất, lại nhìn khe núi hướng hai người kia ngã xuống, Hạ Cẩn nhíu mi rủa thầm một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng tức giận. Không cần tên kia đến cứu, Lê Hân đã sớm phát hiện công kích của con báo kia, nếu không phải đối phương nhiều chuyện, Lê Hân cũng sẽ không ngã xuống khe núi. Tình huống dưới đó không rõ, so với trên đồng cỏ cũng không an toàn được bao nhiêu.
Bầy dơi mất đi mục tiêu thì bay qua bay lại trên bờ cỏ trống trải, chi chi ầm ĩ. Mấy chục con ở cạnh đồng cỏ thấy hướng ba người chạy đi, liền bay đuổi theo.
Lâm Văn Bác sợ làm bị thương Cung Lê Hân, lúc ngã nhào xuống đã ném vũ khí trong tay đi, kéo cậu vào lòng bảo hộ kín kẽ. Khe núi cũng không phải dốc đứng, địa hình xung quanh còn có một tầng cỏ xanh xum xuê bao phủ, hai người ngã nhào xuống đáy, trên người ngoại trừ dính đầy cỏ ra thì không bị thương.
Lâm Văn Bác vốn định kiểm tra xem người trong lòng có an toàn không, nhưng không đợi hắn mở miệng, từ trên khe núi truyền đến âm thanh kích động, trong lòng hắn liền biết, bầy dơi đã đuổi tới.
Cung Lê Hân nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của Lâm Văn Bác, vung kiếm trong tay, chém về phía không trung, mấy con dơi cách hai người còn năm thước liền bị kiếm khí bổ tới tứ phân ngũ liệt, máu đen văng tung tóe.
Lâm Văn Bác trợn to mắt, chưa kịp thu hồi biểu tình kinh ngạc thì thấy có càng lúc càng nhiều con dơi bay đến, hắn vội vàng vận chuyển dị năng, tập trung kim lực vào hai tay, tay không xé rách từng con dơi bay đến trước mặt.
Thấy biểu hiện dũng mãnh của Lâm Văn Bác, mâu sắc Hạ Cẩn vừa chạy đến lóe lên, một bên dùng phong nhận chém đứt cổ bọn dơi, quăng ra ngoài, đánh vào con dơi phía không trung, một bên vung đao trong tay, bổ đôi từng con một bay đến gần.
Ba người hợp lực, trong khe núi như trải qua một hồi huyết vũ [mưa máu], không đến năm phút đồng hồ mấy chục con dơi đều bị tiêu diệt, tứ chi và cánh không trọn vẹn rớt xuống đất.
“Tiểu Hân ! Em có khỏe không ?”
Lâm Văn Bác ba bước thành hai chạy vội đến bên người Cung Lê Hân, vươn tay định kiểm tra người cậu, nhưng thấy lòng bàn tay dính đầy máu đen, liền thu lại, phóng ra kim lực, kim hệ dị năng bao trùm làn da hắn. Máu đen theo màng năng lượng dần biến mất, rớt xuống cỏ, Lâm Văn Bác lúc này mới ôm gắt gao thiếu niên mình ngày nhớ đêm mong vào lòng, trấn an trái tim kinh hoảng, đau nhứt không ngừng mấy ngày nay của mình.
“Lâm đại ca, em rất tốt !” Thanh âm thiếu niên thanh thúy uyển chuyển, ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng nếu nghe kỹ, sẽ không khó nghe ra kích động nhợt nhạt cùng vài tia ủy khuất, giống như trở về vòng ôm ấp của chủ nhân, như tiểu miêu nhẹ nhàng cào vào nhân tâm, làm người ta không nhịn được mà yêu thương.
Nhìn hai người đang ôm nhau cách đó không xa, mâu sắc Hạ Cẩn tối đen mờ mịt, khóe môi vốn lãnh ngạnh cũng mân thành một đường thẳng tắp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT