Lúc Hạ Cẩn và Cung Lê Hân ăn xong miếng bánh ngọt, mấy người Ngô Minh cũng vừa lúc chạy tới, mang theo túi thức ăn đẩy cửa bước vào. Thấy đống thi thể chồng chất, tất cả đều giật mình, vẻ mặt lo âu lập tức liền thả lỏng.

“Thơm quá a !” Đã đói sắp chết, mũi Lục Vân còn thính hơn cả chó, lập tức ngửi được hương vị bị mùi máu che mất.

“Oa, ta kháo ! Trúng mánh rồi ! bánh gato, bông lan, bánh trứng, sữa, cà phê, chân gà, hamburger ! Toàn đồ ngon a !” Thấy thức ăn được giữ trong ngăn giữ tươi và giữ ấm của cửa hàng, hai mắt Lục Vân sáng bừng, miệng chảy dãi. Loại thức ăn nhanh giá rẻ này, bình thường hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái, nhưng bây giờ nhìn chúng lại vô cùng mê người.

“Còn nhìn cái gì, mau lấy nhanh lên, tốc chiến tốc thắng !” Hạ Cẩn vừa trầm giọng dặn dò vừa lấy ra hộp chuyên dùng để gói bánh ngọt trong quầy, lấy tất cả bánh ngọt mà tầm mắt Cung Lê Hân đảo qua bỏ vào.

Ba người Ngô Minh, Lục Vân, Vương Thao căn bản không cần Hạ Cẩn lên tiếng, đã lấy túi đựng thức ăn trong quầy, càn quét toàn bộ tiệm thức ăn. Ngô Minh còn nhân tiện lấy luôn mấy dụng cụ trong phòng bếp đóng gói mang đi.

¬Khi năm người mang theo thức ăn thơm ngào ngạt thắng lợi trở về, Cố Nam và Mã Tuấn đã sớm quay về toà nhà bỏ hoang, đang mở ra mấy bịch bánh quy ăn lang thôn hổ yết*. Bọn họ thế đơn lực bạc nên không dám mạo hiểm, vội vàng lấy ít thức ăn và mấy bình nước khoáng đã quay trở lại. (* : ăn ngấu nghiến )

Vì thế khi thấy năm người mang túi lớn túi nhỏ trở về, hai mắt đầy vẻ hâm mộ không hề che dấu.

Năm người ngồi vây quanh trong góc, khẩn cấp mở ra túi giấy. Mùi cánh gà nướng và hương vị ngọt ngào của bánh ngọt nháy mắt tràn ngập cả sảnh, làm gã lang thang, Cố Nam và Mã Tuấn không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

“Đây, chân gà nướng cay em muốn !” Hạ Cẩn lấy túi giấy bao kín nhất đựng chân gà đưa Cung Lê Hân.

“Cám ơn Hạ đại ca !” Đôi miêu đồng lập tức cười cong lên thành hai vầng trăng khuyết, lập tức cầm lấy túi giấy mở ra, cầm một miếng chân gà bỏ ngay vào trong miệng cắn. Có lẽ do quá đói, giờ phút này tiểu thiếu chủ cũng không thèm để ý đến lễ nghi nữa, tướng ăn có khi còn lang thôn hổ yết hơn Lục Vân và Vương Thao.

“Ăn từ từ ! Còn đây là sữa, cơ thể em còn đang trong giai đoạn trưởng thành, còn bổ sung chất.” Nghĩ đến tiểu hài tử còn chưa trưởng thành, về sau sẽ chịu đủ loại đau khổ, Hạ Cẩn cắm ống hút vào hộp sữa, trong lòng phiền muộn không nói nên lời.

“Ân, Hạ đại ca cũng ăn.” Cung Lê Hân nhận hộp sữa, hút một hớp, hai mắt híp lại, biểu tình vô cùng hưởng thụ.

Thấy con ngươi đen tuyền trong suốt của tiểu hài tử đầy hân hoan và thoả mãn, Hạ Cẩn liền mỉm cười, phiền muộn trong lòng lập tức bay biến, cũng cầm lấy hamburger ăn.

Chưa từng thấy Hạ Cẩn cẩn thận chiếu cố người nào bao giờ, Ngô Minh kinh ngạc nhìn hắn vài lần. Nhưng trước thức ăn, hắn lập tức ném khác thường của Hạ Cẩn ra sau đầu.

Tên lang thang ở một góc tối đã sớm đói sắp chết bị tướng ăn của mọi người và mùi thức ăn làm cho thèm chảy dãi, do dự một hồi, chậm rãi đi gần tới chỗ năm người.

Hạ Cẩn lạnh lùng liếc gã một cái, trầm giọng nói,”Hiện tại đang là mạt thế, mọi người tự bảo vệ mình còn chưa xong, ai còn có thể bố thí đồ ăn cho ngươi như trước đây ? Chúng ta cho ngươi một lần hai lần, rồi đến khi bọn ta đi, ngươi sẽ để mình chờ tới đói chết sao ?”

Tên lang thang chần chờ đứng tại chỗ, không dám đến gần nữa. Gã rất sợ khí thế bức người của Hạ Cẩn.

“Ngươi có thể tự mình ra ngoài kiếm ăn. Tang thi kia nhìn qua rất khủng bố, kỳ thật hoạt động vô cùng trì trệ, rất dễ đối phó, giết một hai tên ngươi sẽ quen thôi.” Lục Vân ôn tồn chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Cung Lê Hân vẫn tiếp tục ăn chân gà, không để ý đến tên lang thang nọ. Cậu kiếp trước nếu muốn cái gì đều chỉ dựa vào việc cố gắng luyện công để đổi lấy với Tiêu Lâm, cho nên khái niệm ‘trao đổi đồng giá’ đã thành thâm căn cố đế* trong đầu. Người khác đối với cậu như thế nào, thì sẽ dùng cách tương tự để hồi báo, mấy chữ ‘đồng tình’ hay ‘thương hại’ chưa hề hình thành trong đầu cậu. (* : định kiến từ lâu, không dễ phá vỡ)

Tóm lại, phần lớn cách đối nhân xử thế của cậu đều dựa vào trực giác, nhưng dĩ nhiên vẫn có quy tắc riêng của chính mình. Chính khí chất mâu thuẫn này đã tạo nên mị lực hiện tại. Trong khái niệm của cậu, gã lang thang chưa có trả giá, tất nhiên không thể chia sẽ thức ăn được, Hạ Cẩn làm vậy không có gì là không đúng.

Vương Thao vốn hơi mềm lòng, thấy mọi người đều thờ ơ, cũng lập tức bỏ đi ý niệm cho đồ ăn.

Không xin được thức ăn, gã lang thang nhát gan lùi về, xoay ngược lại tới chỗ Cố Nam cùng Mã Tuấn, trong mắt lộ ra khẩn cầu.

“Cút !” Mã Tuấn ác thanh ác khí gầm nhẹ, cầm đường đao quơ hai cái trước mặt. Động tác bọn họ nhanh nhẹn sợ làm ảnh hưởng tới tang thi xung quanh nên lượng đồ ăn lấy được rất ít. Một lần ra ngoài chính là một lần mạo hiểm, lúc nào cũng có khả năng mất mạng, theo số đồ ăn này thì hai người chỉ có thể chống cự được khoảng hai ba ngày, tất nhiên sẽ không cho gã.

Khát cầu trong mắt tên lang thang dần tắt, tập tễnh đi về một góc, lấy một dây thừng buộc chặt eo, cố gắng áp chế đói khát. Ở mạt thế, loại người giống như hắn, không có thực lực, lại không có can đảm, việc duy nhất có thể làm chính là chờ chết. Thật bi ai là gã thậm chí còn không chịu đối mặt với hiện thực lãnh khốc.

Cố Nam cùng Mã Tuấn nhanh chóng ăn xong hai bịch bánh quy, số thức ăn còn lại bọn họ luyến tiếc ăn, cẩn thận cất ở trong góc, sau đó dựa vào tường ngẩn người. Biểu tình cả hai mờ mịt, không biết qua hôm nay rồi ngày mai nên làm gì bây giờ, này đại khái có thể hình dung là ‘ăn bữa nay lo bữa mai’ đi.

Một góc khác, Ngô Minh thấy mọi người ăn xong, lấy một gói to vẫn chưa mở hắn để bên người đặt vào giữa, cười tủm tỉm nói, “Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng quần áo, nghĩ mọi người đã chạy một ngày rồi, quần áo trên người đều bẩn, nên thuận tay lấy vài bộ.”

Vừa nói, hắn vừa mở miệng túi phát quần áo,”Ba bộ này là của tôi, Hạ ca và Vương Thao, còn hai áo sơmi màu đen này là của Lục thiếu và Cung thiếu. Quần hai người thì tôi không lấy vì các số đo đều quá lớn, miễn cưỡng mặc vào sẽ ảnh hưởng hoạt động, hai người tạm chấp nhận như thế, đợi có cơ hội lại đổi.”

Hai mắt ba thiếu niên sáng lên, nhất nhất nhận quần áo lăn qua lộn lại xem, quý trọng như nhận được lễ vật vô cùng quý giá.

“Trong đây không có nước, không thể tắm rửa, ở đây có khăn mặt mới, mỗi người một cái, lấy nó lau người rồi thay quần áo, buổi tối nghỉ ngơi cũng có thể thoải mái một chút.” Ngô Minh nháy mắt hoá thân thành bảo mẫu, chu đáo phân phát. Hầu hạ Lục thiếu tay chân vô dụng đã bảy tám năm, sớm thành thói quen, ở mạt thế cũng có thể xem xét sự việc xung quanh vô cùng chu đáo.

Mọi người đồng ý, lần lượt tiếp nhận khăn lau mặt, đến khi bỏ ra, khăn trắng đều biến thành màu xám, dĩ nhiên, chỉ trừ của Cung thiếu.

“Lo quần áo xong thì nghỉ ngơi đi. Tang thi vẫn còn tiến hoá, động tác đã linh hoạt hơn buổi sáng, cho nên buổi tối không thể khinh thường, thay phiên nhau gác đêm, mọi người không có ý kiến đi ?” Hạ Cẩn đợi mọi người lo xong xuôi, trầm giọng nói.

“Không ý kiến.” Mọi người đều lắc đầu.

“Vậy là tốt, Ngô Minh, Lục Vân, Vương Thao canh từ giờ đến nửa đêm, tôi và Lê Hân sẽ từ nửa đêm đến sáng. Thế nào, có ý kiến gì không ?” Hạ Cẩn nhìn mọi người hỏi.

“Hạ ca, em và anh canh nửa đêm đến sáng đi, để Cung thiếu canh trước nửa đêm.” Ngô Minh vẫy tay nói. Canh trước nửa đêm dĩ nhiên thoải mái hơn, qua 12 giờ có thể hảo hảo ngủ một giấc. Cung thiếu vẫn còn nhỏ, phải được nghỉ ngơi nhiều.

“Không cần, một mình em canh một đêm cũng không sao.” Cung Lê Hân nghiêng đầu cự tuyệt. Nội lực không ngừng vận chuyển ở đan điền, tinh lực của cậu sinh sinh bất tức, mỗi ngày chỉ cần nghỉ một hai giờ đủ, tinh thần vẫn có thể tốt như thường.

“Em một mình canh một đêm thì bọn họ làm gì a ?” Hạ Cẩn vò loạn đầu Cung Lê Hân, khoé miệng cười sâu. Tính tình tiểu hài tử này rất thành thật a, làm người ta không khỏi yêu thích, không thấy bộ dáng Lục Vân và Vương Thao nghe xong lời cậu nói đã cảm động như thế nào sao.

“Không được nha, Cung thiếu, cậu nói thế chẳng phải Lục Vân tôi rất vô dụng sao ?” Lục Vân giả bộ bất mãn.

“Lão đại, tôi một người cũng có thể canh một đêm, cậu cứ đi ngủ đi.” Vương Thao vò đầu, cười ngốc, nói ra lời quan tâm từ đáy lòng.

“Đừng nói vô nghĩa nữa, cứ định như cũ đi. Các cậu canh trước nửa đêm, tôi và Lê Hân nửa đêm đến sáng.” Hạ Cẩn không kiên nhẫn lên tiếng, dứt khoát giải quyết. An bài đứa nhỏ này canh cùng hắn, vốn là không tính toán để cậu phải gác đêm. Một mình hắn cũng đã đủ, đứa nhỏ này có thể an tâm ngủ ngon.

Lúc này lại không ai có ý kiến nữa, đều cầm lấy quần áo ra thay. Động tác Hạ Cẩn và Ngô Minh nhanh nhất, đổi một bộ quần áo chỉ mất mười giây, xem ra bình thường có tập luyện qua.

Quần áo cả hai giốnh nhau như đúc, trên ngực trái có ba chữ màu đen ‘Phi Hổ đội’, áo sơmi tay ngắn, quần màu xám xanh.

Dáng Ngô Minh thuộc dạng chuẩn, quần áo rất vừa. Hạ Cẩn chẳng những cường tráng, còn rất cao lớn, cuộc sống đánh thuê lúc trước đã luyện cho hắn một thân cơ bắp săn chắc, làm áo sơmi màu đen căng ra. Bắp thịt trên cánh tay, ngực và bụng đều hiện rõ ràng trên vải, ẩn chứa một sức bật kinh người trong cơ thể.

Vương Thao và Lục Vân nhìn lướt qua dáng người Hạ ca một cái, vội vàng thay quần áo, miễn làm mình xấu hổ mất mặt trước Hạ ca. Vương Thao tuy nói là vận động viên bóng rổ, nhưng dù sao cũng là học sinh trung học, lượng huấn luyện rất ít, cánh tay và bụng đều có chút mỡ thừa. Lục Vân lại càng không cần phải nói, một thân ốm o trắng bóc.

Cung thiếu tính tình thẳng thắn vốn không có tâm tư này, cởi áo sơmi màu trắng trên người, cầm cái màu đen lật qua lật lại xem xét. Ở đây gần một năm, cậu vẫn thường nhầm lẫn mặt trước mặt sau, đã bị Cung phụ cười nhạo rất nhiều lần.

Da thịt thiếu niên trắng nõn oánh nhuận như ngọc thạch, dáng người dù gầy nhưng không ốm yếu, đầy đặn cũng không mập mạp, chính là nếu tăng một phần sẽ mập, giảm một phần sẽ rất gầy. Quần bò màu xanh nhạt không có thắt lưng, hơi tuột xuống eo, thoáng lộ ra viền quần lót, dụ hoặc không nói nên lời.

Bộ dạng quần áo không chỉnh chu vô cùng hợp với mi nhãn tinh xảo của thiếu niên, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Ngay cả Hạ Cẩn từ trước đến nay luôn lãnh tĩnh, ánh mắt cũng dính chặt lấy thân hình thiếu niên, chỉ thấy cổ họng khô khan, môi khô, vô cùng khó chịu.

“Cung thiếu, khuôn mặt này, làn da này của cậu, còn hơn cả mấy nhỏ tôi từng quen nữa ! Mà cậu lại không phải con gái a !” Lục Vân cợt nhả tiến lên ôm chặt bả vai Cung Lê Hân, tiện tay sờ sờ ngực của cậu hai cái.

Thấy hành động đáng khinh của Lục Vân, nháy mắt một rung động kỳ lạ trong lòng Hạ Cẩn bứt ra, môi mân thành một đường, mặt lạnh nhanh chóng kéo ra hai người đang ôm sát nhau.

“Mặc quần áo cũng dây dưa, để anh.” Giọng hơi khàn khàn, Hạ Cẩn không dám ngẩng đầu nhìn cơ thể phấn nộn, trắng nõn của thiếu niên, lấy quần áo nhanh chóng tròng vào đầu cậu.

“Lớn.” Nhìn thiếu niên bị áo che cả người, Hạ Cẩn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, buồn cười kéo vạt áo xuống đến tận đầu gối.

“Không sao, rất thoải mái.” Cung Lê Hân quơ quơ cánh tay, cười nói. Nhìn Hạ Cẩn một cái, trong mắt lộ ra biểu tình hoài niệm, thật tâm khen,”Hạ ca mặc bộ này thật đẹp ! Giống như Tống đại ca a !”

Hạ Cẩn giật mình, cảm thấy vui sướng vì một câu khen của tiểu hàu tử, cũng nhanh chóng cau mày, vô cùng để ý đến ‘Tống đại ca’ từ miệng cậu. Đứa nhỏ này nhìn xuyên qua hắn để tưởng niệm cái gọi là ‘Tống đại ca’. Trong lòng hiểu rõ, sắc mặt Hạ Cẩn trầm xuống, bao phủ một mảnh u ám.

Bất quá, do biểu tình Hạ Cẩn lạnh như băng nên không ai phát hiện dị thường của hắn. Cả người thoải mái, mọi người nhanh chóng để quần áo bẩn trên đất làm đệm, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Ngô Minh, Vương Thao, Lục Vân ba người thỉnh thoảng đứng lên nhìn xung quanh, đề phòng tang thi trèo vào.

Cố Nam và Mã Tuấn thấy có người gác đêm, cũng không chủ động đề nghị hỗ trợ, lại tiếp tục ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play