Khi Lâm Văn Bác đưa Cung Lê Hân về đến nhà, Lâm Mậu cũng vừa bước vào cửa lớn Cung gia. Cung phụ, Cung Hương Di, Tống Hạo Nhiên thì từ lâu đã chờ ở phòng khách.

“Lão Lâm, gần đây khỏe chứ?” Cung phụ đến gần cửa chào đón, thái độ thập phần cung kính, Cung Hương Di cùng Tống Hạo Nhiên phía sau ông cũng vội vàng tiến lên chào hỏi, không dám chậm trễ.

Nếu nói Cung Viễn Hàng là tướng quân trên chiến trường, như vậy Lâm Mậu chính là thượng tướng quân trên thương trường, bởi vì thủ đoạn cao siêu của ông, mà tại chính giới, quân giới, thương giới, thậm chí cả trong hắc đạo, mafia ông có sức ảnh hưởng rất lớn và cũng có nhiều người trong đó, làm người ta thật không dám khinh thường. (chính giới : giới chính trị ; thương giới : giới kinh doanh, thương mại)

“Rất tốt, không khiến ông phải lo.” Lâm Mậu cười sang sảng, tuy rằng tóc trắng xóa, nhưng tinh thần xem ra rất tốt, càng già càng dẻo dai.

“Tổ phụ, người mau vào đi.” Cung Hương Di vẻ mặt tươi cười, vô cùng tự nhiên tiến lên, hiển nhiên một bộ dáng con dâu hiền lành nhã nhặn.

“Được.” Lâm Mậu gật đầu mỉm cười, vươn tay còn lại cho tôn tử nhà mình nâng. Vốn ông đối với đứa con dâu một mình hủy bỏ hôn lễ này vô cùng bất mãn và chướng mắt, nhưng nay biết bên trong cất dấu nội tình như vậy, thành kiến đối với cô cũng tiêu biến.

“Đây là Lê Hân đi? Lâu không gặp, đã cao hơn, anh tuấn hơn rồi a.” Thoáng nhìn thiếu niên khí chất đặc biệt, mặt mày sáng sủa đứng cạnh tôn tử, Lâm Mậu cười hỏi.

“Lâm tổ phụ khỏe !” Cung Lê Hân tiến lên chào hỏi, mi nhãn cong cong tươi cười khiến người nhìn là thấy yêu mến.

Người càng về già càng quan tâm đến tiểu bối, đặc biệt là đối với một Cung Lê Hân diện mạo đoan chính, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như vậy. Chỉ nhìn qua đôi mắt thanh triệt thấy đáy kia, Lâm Mậu đã nhìn thấu bản chất đơn thuần của cậu, liên tục gật đầu tán thưởng, yêu thích thể hiện rõ qua giọng nói.

Cung Hương Di thấy thái độ hòa ái dễ gần của Lâm Mậu với Cung Lê Hân, sắc mặt trầm xuống. Lấy lòng Lâm Mậu có bao nhiêu gian nan, từng làm con dâu một năm Cung Hương Di biết rõ nhất. Kiếp trước, cô tốn rất nhiều tinh lực cùng tài năng mới khiến Lâm Mậu hơi chấp nhận mình, mà Cung Lê Hân chỉ gặp một lần đã khiến ông vô cùng tán thưởng, yêu thích, có thể nào không khiến Cung Hương Di bất mãn.

Chỉ dựa vào gương mặt hoàn mỹ cùng bộ dáng ngụy trang nhu thuận nhu nhược, đời trước Cung Lê Hân đã lừa được người khác vì cậu mà vào sinh ra tử, bất chấp gian nguy, đời này đừng hòng lập lại trò cũ ! Cung Hương Di cắn răng thầm nghĩ. (Haizzz, thiệt cố chấp ==” )

“Tổ phụ, cháu có chuyện muốn nói, chúng ta vào thư phòng đi?” Có Lâm thị toàn lực hỗ trợ, thực lực Cung gia chắc chắn sẽ tăng vọt, Cung Hương Di không đợi Cung phụ lên tiếng, khẩn cấp nói.

Nghe thấy lời cô, một bàn vốn được người hầu dọn lên đầy đủ thức ăn đành phải đem vô trở lại.

“A, được.” Nghĩ đến chuyện trọng đại, Cung Hương Di khó tránh khỏi có chút nóng vội, Lâm Mậu cũng không để ý phải ăn bữa tối trễ một chút, liền theo Cung Viễn Hàng đi vào thư phòng.

Nhìn đoàn người biến mất ngay góc cầu thang, Cung Lê Hân trong lòng biết rõ ăn một mình là hành vi thực thất lễ, chỉ đành biết cường chế áp xuống đói khát trong bụng, mang cặp sách nặng trịch về phòng thay quần áo. Cậu chọn một bộ thường phục cổ rộng mặc vào, mở dây kéo túi xách, kiểm tra lấy ra trong cặp vài bình thủy tinh đựng đầy Tích Cốc đan.

Bình thủy tinh này cậu có năm cái, mỗi cái chứa năm trăm khỏa Tích Cốc đan, tổng cộng hai ngàn năm trăm khỏa, đủ cho người Cung gia ăn trong hai mươi mấy năm. Nếu như dùng hết trước thời hạn, cậu có thể tìm dược liệu một lần nữa lại luyện chế. Đan dược thế là đã đủ, cậu an tâm không ít, định bụng tối nay trước khi ngủ đưa mỗi người một lọ đề phòng bất trắc. Tại mạt thế có thể giúp mọi người tránh đói khát, tăng cơ hội sống sót cho bọn họ.

Đem năm cái bình đầy ắp bày thành một hàng trên bàn máy tính, Cung Lê Hân gật đầu vừa lòng, sau đó xuống lầu xem TV. Vào một xã hội mà khoa học hiện đại phát triển, xem TV đã trở thành đam mê lớn nhất của tiểu thiếu chủ, không có cái khác.

Cuộn mình ngồi trên ghế sô pha mềm mại, Cung Lê Hân một bên cầm remote tìm tòi kênh yêu thích, một bên lại nghe mọi người trong phòng nói chuyện.

Thời gian trôi qua cực nhanh, mắt thấy tận thế đang ngày một tới gần, cậu một chút cũng không dám thả lỏng, vô luận là ăn cơm, đi đường, ngủ, lên lớp hay lúc huấn luyện, cậu đều nắm chắc một giây một khắc tu luyện, võ công nay đã sớm đột phá tầng thứ hai ‘Nghịch Mạch Thần Công’, chẳng sợ cách xa mấy kilomet, nếu cậu muốn nghe, toàn bộ động tĩnh trong Cung gia sẽ đều nắm trong tay, huống chi là chỉ cách có trăm mét.

Trong thư phòng, Cung Hương Di cũng không thừa lời, chờ Lâm Mậu ngồi xuống liền đem tất cả thông tin về tận thế sắp xảy ra nói hết một lần, còn biểu diễn luôn không gian dị năng của mình lần nữa.

Thấy trong thư phòng trống rỗng bỗng dưng xuất hiện hơn mười túi gạo, Lâm Mậu tuy vẫn cố trấn định như cũ cũng có chút cả kinh. Nhưng Lâm Mậu ông cả đời chinh chiến trên thương trường, chìm nổi thăng trầm, sóng gió gì cũng đã từng trải qua, tất nhiên không có khả năng chỉ bằng chút siêu năng lực liền tin tưởng lời Cung Hương Di. Trong lòng trăm hồi biến chuyển, âm thầm cân nhắc, Lâm Mậu im lặng không nói, cũng không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Thấy ông còn chưa hạ quyết tâm, Cung Hương Di cúi đầu trầm ngâm một lát, trong đầu lướt nhanh một tia linh quang, từ từ mở miệng,“Tổ phụ, năng lực tiên đoán của con là thật, nếu người không tin, con có thể tiên đoán lần nữa. Nếu lời con nói là đúng, hy vọng người có thể xem xét việc hợp tác cùng Cung gia.”

“Nga? Tiên đoán gì?” Mắt Lâm Mậu hướng Cung Hương Di nhìn lại, trong giọng nói khó nén hiếu kì. Trăm nghe không bằng một thấy, nếu Cung Hương Di có thể trước mặt ông khiến lời tiên đoán trở thành sự thật, ông chắc chắn sẽ nỗ lực duy trì, hỗ trợ Cung gia.

“Chuyện R quốc phát sinh động đất cùng sóng thần người hẳn là biết đi? Con dự đoán, đêm nay thời điểm 9 giờ 28 phút, 5 nhà máy năng lượng nguyên tử nước này sẽ phát sinh sự cố rò rỉ hạt nhân, đêm đó sẽ chết 17 người, diện tích ô nhiễm hạt nhân hơn 4 vạn km2, chiếm một phần mười diện tích lãnh thổ nước này. Tên 5 nhà máy năng lượng nguyên tử kia là…”

Cung Hương Di nhíu mày, vừa hồi tưởng vừa nói ra tên 5 nhà máy nọ. Tai nạn phát sinh tại R quốc cơ hồ đã dao động căn cơ lập quốc của nó, ảnh hưởng tiêu cực cực kì lớn, lan ra đến cả các nước láng giềng xung quanh, toàn thế giới tranh nhau đưa tin, Cung Hương Di muốn quên cũng khó.

Còn nữa, chính bởi vì ô nhiễm hạt nhân diện tích lớn lần này, mà R quốc sau khi nhật thực kết thúc, tang thi biến dị mới xuất hiện đã trực tiếp nhảy vọt qua sơ cấp, tiến hóa lên một bậc. Dân chúng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó tang thi đã bị chúng tàn sát cắn nuốt, toàn bộ R quốc bị tang thi cấp cao chiếm lĩnh, trở thành nơi với cái tên xứng đáng — A Tỳ địa ngục[1].

Cũng may nước này là đảo quốc, tang thi dù thần thông quảng đại cũng không thể vượt biển mà đến, dù có thể đến cũng chỉ giới hạn cho tang thi vương hệ phong hoặc hệ thủy cấp cao, mà ngay khi bọn chúng vừa tới đất liền khô kiệt lực lượng, mọi người có thể liên kết tiêu diệt, nguy hại không phải quá lớn. Cung Hương Di cùng Lâm Văn Bác từng vì thu thập tinh hạch cao giai, đến săn bắn ở hải vực gần R quốc mà gặp phải tang thi vương. Mỗi khi nhắc tới cuộc săn bắn ở nước này đều thổn thức một hồi, bởi vậy rất nhiều chi tiết rõ ràng ngay trước mắt.

Nghe lời tiên đoán khiến người nghe đều phải kinh sợ, tâm tình mọi người trong phòng càng thêm trầm trọng. Từ đầu năm 2012 đến nay, nhiều nơi trên thế giới đều gặp nạn, bọn họ nếu là lúc trước chắc chắn sẽ không để ý, nhưng nghe qua lời dự báo của Cung Hương Di mới thấy, nguyên lai, thế giới này đang từng chút một sụp đổ, trở nên hoàn toàn thay đổi.

Lâm Mậu định thần, nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, trầm giọng nói,“Hiện tại là 9 giờ, còn 28 phút nữa.” Mọi người nghe vậy biểu tình đều có chút buộc chặt.

“Tổ phụ, Cung thúc, chúng ta xuống phòng khách đi. Phát sinh sự cố lớn như vậy, tin tức nhất định sẽ lập tức đưa tin.” Lâm Văn Bác nhíu mày, thanh âm có chút trầm thống. Đối mặt với tin dữ liên tiếp, nội tâm của hắn có cảm giác không thể chịu đựng nổi.

“Được. Lão Lâm, ông đi trước.” Cung phụ đứng dậy, nâng tay mời Lâm Mậu tới phòng khách coi tin tức trực tiếp. Lâm Mậu cũng không từ chối, cất bước xuống lầu, bước đi nhẹ nhàng lúc mới đến nay có chút trì trệ.

Trong phòng khách, Cung Lê Hân chỉ nghe đoạn đầu, tới đoạn lời lẽ tầm thường kia của Cung Hương Di liền không có hứng thú, lực chú ý lập tức bị phim hoạt hình hấp dẫn. Bộ hoạt hình này chế tác 3D, đề tài võ hiệp hiếm thấy, hình tượng nhân vật hoàn mỹ, trông như thật, làm người ta có cảm giác như lâm vào giang hồ phân tranh cùng mưa gió triều đình.

Khi mọi người xuống lầu, tiểu thiếu chủ đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tay ôm chú khỉ miệng rộng, mặt mỉm cười nhìn chằm chằm màn hình TV, hoàn toàn là bộ dáng thích thú khi nhìn thấy đồ ngon.

Thiếu niên mi mục như họa, tư thái biếng nhác, cả người tỏa ra bầu không khí ấm áp khoái hoạt, đột nhiên nhìn thấy, sẽ chỉ cảm thấy hiện thế an ổn, năm tháng vẫn tốt.

Cung Viễn Hàng cùng Lâm Mậu thấy thế, sắc mặt buộc chặt không hẹn mà cùng dịu đi. Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác thì song song nheo mắt, môi không dấu vết giơ lên (aka cười nhếch mép :v), đáy lòng trầm thống cùng áp lực đều bị nụ cười của thiếu niên trước mắt đánh tan.

Có được ký ức hai đời, cảm thụ của Cung Hương Di cùng mọi người hoàn toàn tương phản, chỉ cảm thấy Cung Lê Hân an dật tự tại lúc này vô cùng chói mắt, khiến cô cảm thấy ghét cay ghét đắng gấp bội.

Mặt cô không chút thay đổi tiến lên, nửa điểm cũng không giải thích, cầm lấy remote chuyển qua kênh tin tức quốc tế. Đến khi xoay người đối mặt với mấy người Lâm Mậu liền nháy mắt trở lại bộ dáng ôn nhu hiền thục, ôn thanh nói,“Tổ phụ, papa, mọi người lại đây ngồi đi, thời gian sẽ nhanh tới.”

Cung Lê Hân thấy hình ảnh mãnh mẽ thay đổi, đôi mày thanh tú nhíu lại, cánh môi phấn nộn thoáng nhếch lên, nói ra bất mãn của cậu. Nhưng qua lời Cung Hương Di nói, cậu biết là cha cùng Lâm tổ phụ muốn xem tin tức, thần sắc bất mãn liền biến mất, ôm chú khỉ miệng rộng đứng dậy, lễ phép hướng hai vị trưởng bối vấn an.

Lâm Mậu gật đầu, tới bên người Cung Lê Hân, yêu thương xoa đầu cậu, cười nói,“Gấp cái gì, còn tới hơn hai mươi phút, cứ để tiểu Hân coi xong hoạt hình đi.”

“Ừ, đổi kênh lại đi.” Cung phụ trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước che giấu nhi tử chuyện tận thế, bằng không, cậu sao có thể khoái nhạc như vậy ? Thấy nhi tử tươi cười điềm đạm, ông liền cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, áp lực chợt giảm. (Carly : tiểu Hân cứ như máy hồi phục tâm tình nhở )(Kyo: giống thật =]])

Cung Hương Di cuối đầu nắm chặt tay, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cố nén không lộ ra hận ý với Cung Lê Hân. Thấy cô không có phản ứng, Tống Hạo Nhiên liền cầm lấy remote, chuyển lại kênh hoạt hình thiếu nhi, đợi Cung phụ cùng Lâm Mậu an tọa tại chủ vị mới ôm Cung Lê Hân ngồi xuống.

Lâm Văn Bác gần đây sớm chiều ở cùng Cung Lê Hân, đã có thói quen làm bạn bên người cậu, không nhìn tới biểu tình của vị hôn thê đang cúi đầu cùng không khí tối tăm quanh thân cô, ngồi xuống bên còn lại của Cung Lê Hân.

Hai người một trái một phải, sau khi ngồi vào chỗ của mình không hẹn mà cùng vuốt mái đầu mềm mại của cậu, tới khi hai bàn tay chạm nhau, hai người đều nao nao, sau đó cùng bật cười.

Hai mươi phút đủ để xem một tập phim hoạt hình, Cung Lê Hân ôm chú khỉ miệng rộng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình TV, vẻ mặt thỏa mãn, một chút cũng không chú ý “xung đột” đang diễn ra trên đỉnh đầu mình.



————————————————

[1] A Tỳ địa ngục : hay còn gọi là địa ngục Vô Gián. Chữ A có nghĩa là không; chữ Tỳ có nghĩa là Cứu hay xen kẻ. Cũng có nghĩa là Vô Gián. Nghĩa là không có thời gian. Địa ngục này dành cho những người mắc năm tội nặng. Đó là giết cha, giết mẹ, giết A La Hán, phá hoà hợp Tăng và làm thân Phật ra máu. Cũng có tên gọi khác là 18 tầng địa ngục.



**********************************************

Từ chương này trở đi, vì Nhiên ca không còn hảo cảm với Cung Hương Di nên sẽ đổi xưng hô thành tôi—cô, còn Bác ca vì đã từng quen với cô nên vẫn xưng hô anh-em như cũ :3 xưng hô thay đổi tùy tâm trạng nhân vật :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play